-Vậy ta và người tập võ phổ thông dường như cũng không khác nhau gì cả?
-Đương nhiên là có khác nhau, thể chất người bình thường khi được bồi bổ không dễ dàng tiêu hóa, ăn quá nhiều nhân sâm không chỉ vô ích mà còn mang họa vào thân. Ta lúc bắt đầu không nói cho ngươi, cũng bởi vì thân thể ngươi vẫn còn hư ngược, nói rồi cũng vô dụng.
-Mấy ngày qua chậm rãi điều dưỡng, ngươi lại luyện được một tia tinh khí, mới xem như là đạt được yêu cầu, ta đang định muốn ngươi nghĩ biện pháp kiếm tiền, hiện tại đúng là có thể bớt chút phiền phức, chẳng qua số tiền này sợ là cũng không chèo chống được bao lâu.
Lý Thanh Sơn cũng đã biết rõ khác nhau ở nơi nào, so với người bình thường hắn có thể ăn rất nhiều nhân sâm mà không cần lo lắng sẽ xuất hiện hiện tượng chảy máu mũi, thân thể của hắn như là một cái đỉnh lô, nhờ vào thần thông pháp quyết có thể đem hết thảy tinh khí tiến vào trong cơ thể luyện hóa rồi hấp thu, không lãng phí chút nào.
Điều này đồng nghĩa với việc Lý Thanh Sơn cần mua rất nhiều rất nhiều nhân sâm, mà giá trị của nhân sâm bất luận ở thời đại nào đều là dược liệu không quý hiếm, khó có thể mua nổi.
Nhưng hắn phải coi nhân sâm như cải củ cải trắng, chỉ sợ cho dù nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ để tiêu dùng.
Hiện giờ tuy trong tay đang có hơn một ngàn lượng bạc, nhưng có thể mua bao nhiêu nhân sâm đây? Hắn không khỏi suy nghĩ đến vấn đề này!
Sau khi ai thán một hồi, thì Lý Thanh Sơn không thể không thừa nhận, đây cũng không phải là một tin tức xấu, tốc độ phát triển sức mạnh tăng nhanh sẽ khiến hắn bước lên một giai đoạn mới.
Người bình thường vì theo đuổi một lần đột phá sức mạnh, phải tìm kiếm ít linh đan diệu dược để nuốt vào, nhưng chưa chắc chắn đã có hiệu quả gì. Mà hắn chỉ cần ăn những đồ vật thường thấy và dễ kiếm nhất, đã có thể làm cho sức mạnh không ngừng tiến bộ, đây đúng là ao ước của không biết bao nhiêu người, hắn còn có cái gì không vừa lòng nữa đây?
Cho dù là vàng ròng bạc trắng, đều là có biện pháp. Nếu có đầy đủ sức mạnh, còn sợ không có tiền sao?
-Tiểu quỷ này cũng có chút ý nghĩa đấy.
Thanh Ngưu chuyển ánh mắt về phía sau Lý Thanh Sơn. Đôi mắt trâu tròn ùng ục nhìn chằm chằm vào Tiểu An đáng trốn ở phía sau Lý Thanh Sơn. Từ đầu tới cuối, Tiểu An vẫn trốn ở phía sau Lý Thanh Sơn, lặng lẽ thò người ra tò mò nhìn Thanh Ngưu.
Khi bị Thanh Ngưu nhìn chằm chằm, Tiểu An sợ đến nỗi phải trốn đến một bên khác, không dám nhìn thẳng vào con trâu này. Tuy trên người Thanh Ngưu không hề có bất kỳ chút sát khí nào hay bộ dáng đáng sợ gì, nhưng theo bản năng nó gần như không muốn tới gần.
-Huynh nói tới Tiểu An sao, hiện tại nó không chỗ có đi, trước hết ta sẽ chăm nom một chút, huynh không ngại chứ!
Lý Thanh Sơn thuận miệng nói, nếu như Thanh Ngưu không quan tâm đương nhiên sẽ không mở miệng nói chuyện trước mặt Tiểu An.
-Chỉ dựa vào một tờ giấy rách, thế mà lại thật sự luyện ra quỷ nô, hơn nữa còn là có thể điều khiển nó, đúng là khó mà tin nổi. Lão bà kia có thể coi là thiên tài trong luyện quỷ chi đạo, hoặc là linh chất của tên tiểu quỷ này có chút đặc dị. Chẳng qua lão bà kia nhiều năm luyện hồn và phải hy sinh nhiều vật thí nghiệm như vậy, mà cũng chỉ có thể luyện thành một tên quỷ nô, thì chắc có lẽ là vấn đề phía sau đúng rồi.
Lý Thanh Sơn nhìn Tiểu An, cũng không biết nó có điểm gì đặc biệt? Chẳng qua chỉ là một tên tiểu quỷ, có thể có điều kỳ dị gì chứ?
Thanh Ngưu nói:
-Nói không chắc nó mới là chiến lợi phẩm tốt nhất, ngươi còn không mau thu nó làm quỷ nô, người này trong tương lai sẽ có tác dụng rất lớn đấy.
-Quỷ nô gì cơ chứ, nó mới chỉ là một đứa trẻ, ta đã đồng ý cho nó được tự do.
Ngay cả ở thời điểm khó khăn nhất, Lý Thanh Sơn cũng không chịu làm trái bản tâm, bán Thanh Ngưu làm lộ phí, bây giờ đương nhiên càng không chịu làm như vậy.
Thanh Ngưu tự biết mình nói quá nhiều rồi, ngáp một cái:
-Vậy hãy để cho nó theo ngươi, chẳng qua nó đã mất đi phụ mẫu, không có ai đi chăn nuôi nó, thì không lâu nữa linh khí sẽ tan hết, hồn phi phách tán.
Hồn phi phách tán! Tiểu An có chút hồ đồ chớp chớp mắt.
-Âm Quỷ cũng không phải gia cầm gia súc, sao lại cần phải chăn nuôi cơ chứ?
-Người chết vốn sẽ không được ở trên dương thế, ngày cả những Âm Quỷ có sức mạnh cực cường cũng không chống đỡ được ánh mặt trời, thậm chí chỉ cần một trận cuồng phong thì có thể làm cho bọn họ tiêu vong. Nếu không như vậy thì tất cả người chết đều trở thành Quỷ hồn lưu lại ở trần gian, qua không biết bao nhiêu năm tháng, trong trần thế này sẽ không biết có bao nhiêu Quỷ hồn nữa đây?
-Vậy phải làm như thế nào cho phải đây?
Đang lúc hoàng hôn, Lý Thanh Sơn bước nhanh tiến sâu vào rừng núi, trên bả vai còn khiêng một cái búa, một con tiểu quỷ như hư như thực đi bên cạnh hắn.
Khi thì nó chạy đến bên dòng suối đằng xa, hiếu kỳ đánh giá những con cá nhỏ đang bơi lượn, khi thì bay đến ngọn cây, chạm đến một con phi điểu. Nhưng không cần chờ không chờ Lý Thanh Sơn gọi nó đã tựa như một cơn gió trở lại bên cạnh hắn, dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, rồi nở nụ cười thân thiện, đối với đứa bé này, trong lòng hắn mơ hồ có một tia trách nhiệm.
Nhưng ở sau lưng của bọn họ, phi điểu bị cưỡng bức rơi từ ngọn cây xuống, cá nhỏ thì lật cái bụng trắng hớ nổi lên trên mặt nước, điều này chứng minh nó cũng không phải là một đứa bé bình thường, mà là một tiểu quỷ nguy hiểm.
Lý Thanh Sơn tỉ mỉ quan sát đám cây ở trong rừng, rốt cục cũng tìm được một cây hoè lớn cao tít tắp, thân cây phải hơn mười người ôm mới vừa. Hắn nhanh chóng cầm búa lên chặt cây.
Hắn mặc dù không hiểu thủ pháp của đao pháp, nhưng trong bộ Ngưu Ma Đại Lực quyền lại bao hàm pháp môn cơ bản và ảo diệu nhất về vấn đề vận lực, nên bất kỳ vũ khí nào đến tay, hắn đều có thể vận dụng như thường.
Mỗi một búa vừa nhanh vừa mạnh chém vào cùng một vị trí.
Vụn gỗ bay tán loạn, cự mộc đã bắt đầu lung lay.
Lý Thanh Sơn mặc kệ những chuyện khác, chỉ chuyên tâm bạt ra một khối gỗ nhỏ ở chỗ mộc tâm, cầm lấy đặt trước mặt Tiểu An.
Tiểu An đưa tay đụng vào cái khối gỗ nhỏ làm bằng mộc tâm kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu hiện thoải mái, đến cuối cùng mới hóa thành một cơn gió trốn vào trong đó.
Lý Thanh Sơn nở nụ cười, đây là theo phương pháp Thanh Ngưu dạy hắn, tìm một cây hòe khoảng trăm năm tuổi rồi đốn lấy mộc tâm. Gỗ hòe trời sinh đã có hiệu quả hội tụ âm linh, đối với Âm Quỷ vô cùng hữu ích, bây giờ khi thử một lần quả nhiên đúng thế.
Cứ như vậy, hắn không cần lo lắng Tiểu An sẽ phải hồn phi phách tán nữa.
Trở lại nhà tranh, hắn ngồi trên tảng đá lớn ở trước cửa, đem mộc tâm điêu khắc thành một cái mộc bài, sau khi tỉ mỉ đánh bóng, rồi mới khắc lên đó một chữ "An", sau đó đeo ở bên hông, dương khí trên người hắn sẽ từ từ tẩm bổ cho hồn phách của Tiểu An.
Hắn cũng có thể mượn âm khí trên người Tiểu An để luyện tập thao túng ‘khí’ trên người mình.
※※※※※※※※※※
Bên trong khu nhà nhỏ, Lý Thanh Sơn đang ngồi ngay ngắn, trong miệng không ngừng mà hò hét:
-Tiểu An, cổ!
Tiểu An liền ôm chặt lấy cổ của hắn, dưới sự kích thích của âm khí, tia chân khí ở trong cơ thể Lý Thanh Sơn đã bắt đầu bị điều động chảy tới vùng cổ.
-Cánh tay phải!
Tiểu An mau chóng chuyển đối phương hướng, ôm lấy cánh tay của hắn, khuôn mặt tuấn tú tuy vẫn tái nhợt như cũ, nhưng cũng giờ đã ngập tràn nụ cười ngây ngô của trẻ thơ, phảng phất đem việc này trở thành trò chơi cực kỳ thú vị.
Mãi đến tận lúc ánh trăng đã lên trên đầu cành, Lý Thanh Sơn mới đứng dậy, Tiểu An lại lưu luyến không rời.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu An, tia chân khí ở trong cơ thể Lý Thanh Sơn đã thuần phục hơn rất nhiều, mà trong con ngươi của Tiểu An cũng đã nhiều hơn mấy phần linh động, không giống ngơ ngác giống như ban đầu nữa.
Lý Thanh Sơn cũng biết nguyên nhân không phải chỉ là được dương khí tẩm bổ, mà do đứa trẻ này trước đây vốn đã thông minh lanh lợi, bị người ta tách ra khỏi cha mẹ, không có sự yêu thương chăm sóc rồi lại tùy ý ngược đãi, mới biến thành bộ dạng chất phác thật thà.
Khi được khôi phục lại sự tự do, sinh sống giống như bình thường, trong lòng sinh khí lại bắt đầu nảy sinh.
Tiểu An dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Lý Thanh Sơn, tuy không có thể mở miệng nói chuyện, nhưng trong con ngươi rõ ràng có viết:
- Chơi lại một lần nữa đi!
-Được rồi, đây không phải là trò chơi, ngày hôm nay chỉ làm đến đây thôi, đêm mai hãy tiếp tục!
Tiểu An ngoan ngoãn gật đầu, chắc chắn sẽ không giống như những đứa bébình thường, khi không được chơi nữa thì làm nũng mè nhèo, nhưng cũng khó nén được vẻ thất vọng.
Lý Thanh Sơn nhìn thấy dáng vẻ ấy của nó thì cảm thấy rất bất đắc dĩ:
-Được rồi, chơi lại một lần nữa!
Tiểu An ngại ngùng nở nụ cười, nhưng lập tức dựng lỗ tai lên.
-Chân trái! Phía sau lưng!