Đại Thánh Truyện

Chương 128: Bóp Nát Triệu Lương Thanh






Phù Dung kinh hãi nói:
-Ngài muốn làm gì?
Triệu Lương Thanh đáp:
-Ta muốn dùng bọn chúng, bắt đầu từ hôm nay, những người này không thể xuất hiện nữa.
Dùng! Một chữ cực kỳ tàn khốc đáng sợ, dường như bọn họ bị biến thành đồ vật, mà hiện thực còn tàn bạo hơn nữa, gã không chỉ coi bọn họ như đồ vật mà sẽ còn tiêu thụ thứ đồ đó.
-Môn quy không phải là đã không cho phép sử dụng cách thức này sao?
Toàn thân Phù Dung run lên, biết được gã sắp sử dụng một loại công pháp độc ác của Vân Vũ môn hút hết nguyên âm khí của những cô gái kia. Đây là một loại phương thứ giống như mổ gà lấy trứng, đã hoàn toàn thuộc vào ma đạo, do đó bị Vân Vũ môn nghiêm cấm. Nếu như bị người phát hiện, thì đó chính là tội chống lại thiên hạ, chỉ có một con đường chết.
Phái song tu từ xưa đến nay là trường phái chính thống của đạo gia, “Tiểu Vân Vũ quyết” cũng không phải là công pháp tà ác gì, nhưng tu luyện loại công pháp này cần nhiều nghị lực hơn so với các loại công pháp khác, nếu không tâm ý bị dục vọng xâm chiếm sẽ rơi vào con đường ma đạo, biến môn công pháp này thành ma công.
Triệu Lương Thanh nói:
-Không dùng môn công pháp này, sao có thể nhanh chóng đột phá, ngươi không nói, ta không nói, ai có thể biết được? Lẽ nào ngươi không hận tên tiểu tử kia? Đợi ta quán thông Đái mạch, đột phá Luyện Khí tầng sáu liền có thể ngự khí, dùng phi kiếm ám sát hắn, cũng coi như thay ngươi báo thù!
Nhắc đến Lý Thanh Sơn, Phù Dung lập tức hạ quyết tâm, ngay cả quần áo còn chưa mặc, cứ để như vậy đi ra bên ngoài. Triệu Lương Thanh thì cứ thế nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Phù Dung vừa mới bước ra cửa, một cánh tay móng vuốt sắc nhọt đã tóm được cổ ả. Một tiếng gãy giòn vang lên, ả liền ngã oặt xuống đất, một ngọn lửa không biết từ đâu lan đến, chỉ trong nháy mắt đã đốt sạch máu thịt ả, chỉ còn thừa lại một bộ xương trắng.

Khí tức của Phù Dung hoàn toàn biến mất!
Triệu Lương Thanh đột ngột mở trừng mắt, nghiêm giọng quát:
-Kẻ nào?
Âm thanh vọng lại trong địa cung.
Triệu Lương Thanh trở nên cảnh giác tới cực điểm, lại thấy Lý Thanh Sơn đẩy cửa bước vào, trên khuôn mặt trẻ trung nở nụ cười thư thái:
-Là ta!
Hắn đã hoàn toàn khôi phục hình người, khí tức cũng là khí tức của Luyện Khí sĩ tầng một, giống với lúc đại náo thanh lâu tối nay.
Nhìn thấy kẻ thù hai mắt như muốn long ra, Triệu Lương Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, gầm lên nói:
-Ngươi giết ả rồi?
-Phải, là ta giết ả, xin lỗi đã quấy rầy chuyện tốt của ngươi, ta đi trước đây.
Lý Thanh Sơn nói xong, lại cứ thể bước lui khỏi gian phòng.
-Còn muốn chạy sao!
Triệu Lương Thanh từ trên giường bật dậy, nhào ra ngoài cửa, thậm chí còn không thèm mang theo Bách bảo nang. Hiện giờ gã đã hận Lý Thanh Sơn tới cực điểm, chỉ muốn nhanh chóng giết chết hắn, chỉ là Luyện Khí một tầng sao có thể là đối thủ của Luyện Khí tầng năm, cho dù có tay không cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.
Triệu Lương Thanh vừa xông ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một cái đầu lâu ngưng tụ từ Huyết viêm đang từ bên trái cắn về phía gã, không hề có bất kỳ cảm giác nóng rực nào, nhưng gã lại theo bản năng cảm thấy sự đáng sợ của ngọn Huyết viêm này.
Chân khí lồng lộn tuôn ra, làm nổi lên một trận cuồng phong trong dãy hành lang sâu hun hút, Triệu Lương Thanh đưa tay phải lên, ngưng tụ thành đại thủ ấn chân khí, một chưởng đánh vỡ đầu lâu hoả diễm. Đang định thừa thế xông lên, gã đột nhiên đứng khựng lại, giống như bị đóng đinh vào chỗ đó.
So với khi đối mặt với đầu lâu hoả diễm còn đáng sợ hơn cả chục lần, sát khí yêu khí, như một luồng sóng ập vào thân gã, gã cảm thấy chỉ cần khẽ nhúc nhích liền sẽ bị con quái thú trong cơn sóng cắn xé, mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng.
Lúc này gã đã nhìn rõ nguồn gốc của ngọn lửa máu kia, một cái đầu lâu nhỏ đứng trước mặt gã, từ hốc mắt bốc ra lửa máu, nhưng lại không hề có ý định tấn công, mà là đang nhìn về phía sau gã.
Phía sau là cái gì đây?
Gã bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, nhưng trong lòng gã vẫn đang gầm thét, gã không can tâm. Gã là Luyện Khí sĩ, tiền đồ như gấm, chỉ cần đột phá Luyện Khí tầng sáu, Vân Vũ môn sẽ liền có một vị trí rất tốt chờ đợi gã. Gã rất hối hận, hối hận vì sao không trì hoãn một chút, mang theo bách bảo nang, để chống lại một đòn đánh đáng sợ này.
Gã từ từ quay đầu lại, sau đó thấy được một thân hình khủng khiếp.
Dường như là một thân hình khổng lồ đúc từ sắt thép, lối đi nhỏ hẹp không đủ sức chứa đựng nó, chỉ còn cách ngồi xổm xuống đó, ẩn nấp trong bói tối, thậm chí còn hác ám hơn cả đêm đen. Mái tóc dài dị thường rũ xuống, vừa giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, lại giống như một thác nước đen tuyền đang tuôn chảy, hai mắt đỏ như đôi chuông đồng, chiếu thẳng vào gã, khiến gã không thể nhúc nhích.
Chết chắc rồi!
Ý nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện trong đầu, lượn lờ qua lại trong đầu Triệu Lương Thanh một cách vô cùng rõ ràng. Nhưng bản năng muốn sống thôi thúc ý chí phản kháng của gã, gã dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất quay đầu lại, kiệt sức điều động từng chút chân khí trong cơ thể để đỡ một đòn khủng khiếp từ con quái vật này.
Gã thực ra không hề muốn cùng con quái vật kia quyết một trận tử chiến, mà chỉ là dùng chân khí đánh ra, dựa vào phản lực chạy đến đầu kia của hành lang. Chiếc đầu lâu kia tuy quỷ dị, nhưng gã tin mình có thể đối phó được, còn con quái vật này có cơ thể to lớn như thế chắc chắn không tiện đi chuyển trong lối đi nhỏ hẹp, gã sẽ liền có thể tìm được đường sống từ cửa ngầm ở đầu bên kia.
Vẫn còn cơ hội, vẫn còn hy vọng!
Động tác của Triệu Lương Thanh đột ngột ngừng lại, nội tạng vỡ vụn điên cuồng phun máu, gã cúi xuống nhìn như không thể tin được, một bàn tay đầy móng vuốt tóm lấy gã với tốc độ mà gã căn bản không thể phản ứng lại, sau đó từ từ giơ gã lên trước mặt.
Giống như một con mèo vừa học được cách vồ mồi, đang nghiên cứu con chuột đầu tiên mình bắt được.
Đau đớn khiến Triệu Lương Thanh mất đi ý thức, bản thân tại sao lại gặp phải chuyện này? Gã không phải là đang đuổi theo một tên Luyện Khí sĩ tầng một sao? Tại sao lại gặp phải con quái vật này?
Như chợt nghĩ ra điều gì, gã nói một cách khó khăn:
-Ngươi, ngươi là… Lý Thanh Sơn?
-Chính là tại hạ!
Giọng nói vừa giống như tiếng kim loại va đập vào nhau, lại giống như tiếng nham thạch sục sôi chuẩn bị phun trào, trầm thấp nói ra một sự thật, một sự thật khiến cho Triệu Lương Thanh không có cách nào tin được.
Lý Thanh Sơn đích thực đang cảm thấy kinh ngạc, bởi vì thật sự là quá yếu! Triệu Lương Thanh quá là yếu! Cảm giác bị áp bức khi hắn đối mặt với Triệu Lương Thanh ở trạng thái con người đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, hiện giờ hắn chỉ cần hơi dùng lực, là có thể đem tên Luyện Khí sĩ tầng năm này, bóp nát như một con côn trùng.
-Thì ra là từ trước tới nay, ta luôn không tự tin với bản thân mình sao?
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ.
-Tha… tha cho ta!
Triệu Lương Thanh khó khăn nói ra một câu, miệng vẫn không ngừng hộc máu.
-Đừng hòng!
Lý Thanh Sơn dồn lực vào tay, bụp một tiếng, lòng bàn tay hắn bắn ra một đống hỗn độn máu thịt cùng xương vụn.
Huyết Viêm đốt thây cuốn tới, chuyển hoá từng giọt máu thành một phần của hoả diễm, tẩy sạch sẽ mọi dấu vết đến hoàn mỹ.
Lý Thanh Sơn khôi phục hình người, đứng dậy co giãn gân cốt, lẩm bẩm nói:
-Mất công ta suy tính tìm cách giết ngươi, thì ra cũng chỉ đến thế này thôi.
Tiểu An tán nhỏ chỗ xương vụn trên đất, bột xương đột nhiên bay lên, chui vào trong Bách bảo nang của nó, hoàn thành công việc tiêu huỷ dấu vết.
Lý Thanh Sơn cứ như đi lại trong nhà mình, bước vào gian phòng ngủ xa hoa trong địa cung, hoặc cũng có thể gọi là phòng luyện công, từ trên đầu giường lấy được hai cái Bách bảo nang nhét vào trong ngực, lại ngẩng đầu nghiên cứu những bức vẽ xuân cung, sau đó rút ra một câu nhận xét:
-Vẽ xấu thật!
Tiểu An cũng đem quần áo của Triệu Lương Thanh cùng Phù Dung cất hết đi, do dự một lát, quyết định không thu dọn chiếc giường, cẩn thận xử lý sạch sẽ những dấu vết còn sót lại, khiến cho hiện trường nhìn có vẻ giống như hai người trốn tội bỏ chạy, chứ không phải là bị giết chết.
Loại việc này, Lý Thanh Sơn không thể làm nổi, xác định đã không còn gì đáng xem mới quay sang hỏi Tiểu An:
-Xong chưa?
Tiểu An gật đầu, hai người theo đường cũ lặng lẽ trở về.

Về đến núi, đã quá canh tư, Lý Thanh Sơn cũng không thắp đèn, cứ thế ngồi dưới ánh trăng kiểm kê thu hoạch chuyến này.
Một trăm hai mươi vạn lượng bạc cùng một đống dụng cụ kim ngân là những thứ Phù Dung cóp giữ nhiều năm nay, cùng với thu nhập cóp nhặt năm này qua năm khác của Vân Vũ lâu.
Mấy tấm linh phù, không có tấm nào là tạp phẩm, ít nhất cũng là hạ phẩm, còn có hai tấm trung phẩm.
Hơn năm mươi viên Ngưng Khí hoàn, bổ sung cho chỗ Ngưng Khí hoàn bị Lý Thanh Sơn ăn hết sạch kia.
Mấy viên đá nhỏ ẩn chứa linh khí thuần khiết, chắc hẳn là linh thạch trong truyền thuyết.
Vậy mà đây vẫn chưa phải là thu hoạch lớn nhất trong lần này, thu hoạch lớn nhất là một thanh kiếm nhỏ lấy được trong Bách bảo nang của Triệu Lương Thanh, kiếm dài không quá một tấc, không có chuôi kiếm, toàn thân trong suốt, hoa quang lưu chuyển, rõ ràng là bằng kim thiết, nhưng nhìn lại giống như ngọc thạch.
Lý Thanh Sơn nâng thanh kiếm trong lòng bàn tay, quan sát kỹ lưỡng, cảm giác vô cùng nhẹ, nhưng lại có một luồng linh khí cực mạnh đang lưu chuyển bên trong, còn mạnh hơn cả Liễu Phong đao của hắn, là một bộ linh khí trung phẩm.
Có điều ngay cả chuôi kiếm cũng không có, sao có thể sử dụng được? Lý Thanh Sơn đột nhiên nghĩ tới vị Phi Long trưởng lão kia, lại nghĩ đến cây thiết xích đen kìn kịt của Vương Phác Thực, lẽ nào thanh kiếm này cũng là để ngự sử. Chưa thể giải thích được, thì chỉ còn cách thu lại trước.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng thoải mái, quả nhiên vẫn là tà đạo kiềm tiền nhanh, nhân gian đúng thật là một nơi tốt, nếu như cứ ở trong rừng núi, thì lấy đâu ra nhiều đan dược để ăn như vậy, tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ chậm hơn nhiều.
Mặc dù tu luyện yêu ma ít nhất cần cả trăm năm, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần tiếp tục như vậy, hắn có thể rút ngắn được một khoảng thời gian không nhỏ.
Trận chiến tối nay đã tăng thêm cho hắn không ít lòng tin, cho dù là Luyện Khí sĩ tầng sáu mở được khí hải cường mạnh như Trác Trí Bá, hắn cũng có tự tin có thể quyết chiến một trận.
-Trác Trí Bá à Trác Trí Bá, trong Bách bảo nang của ngươi, sẽ còn có những thứ gì đây?
Lý Thanh Sơn liếm liếm môi, trong lòng suy đoán đầy ác ý.
Quả nhiên là, người có ý định giết hổ, hổ có ý định hại người.

Trước đây rất lâu rất lâu, có một thiếu niên đi ra từ núi sâu, một con chim ưng bay vọt trên bầu trời, một coi sói phi nhanh phía trước, bọn chúng là thú nuôi cùng đồ chơi của người thiếu niên kia, giúp hắn săn bắt, tiêu tan nỗi cô độc, bầu bạn cùng hắn qua nhiều năm tháng gian khổ.
Khi người thiếu niên phụng thiên thừa vận, rút bảo kiếm lên, chim ưng cùng chó sói hoá thân yêu ma, theo hắn chinh chiến Cửu Châu, giúp hắn đánh bại vô số kẻ địch cường mạnh, vượt qua vô số tai ương.
Mãi cho đến khi người thiếu niên ấy quét sạch thiên hạ, đóng đô Cửu Châu, xưng thành Chân Long Thiên Tử. Đại thần dưới trướng hắn như mưa, mãnh tướng như mây, hậu cung ba nghìn, giàu có bậc nhất thiên hạ.
Nhưng không có bất kỳ một người nào, bất kỳ một đồng loại nào của hắn, có thể được hắn tín nhiệm hơn hai người bạn trung thành nhất của mình. Hắn phong cho chúng làm vương, giao cho chúng quyền uy trên cả vạn người, khi Long Ngự trở về trời, đã dặn dò bọn chúng canh giữ vương triều.
Đây chính là nguồn gốc của Ưng Lang vệ.
Đúng rồi, vương triều đó, tên gọi Đại Hạ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.