Đại Thánh Truyện

Chương 126: Ý Nguyện Và Chấp Niệm






Trước hết, công pháp không hề phân phẩm cấp kỹ lưỡng giống như linh khí linh phù, nhưng phẩm cấp của nó lại chính xác rõ ràng hơn linh khí linh phù, trình độ tu luyện của Luyện Khí sĩ sẽ quyết định trình độ của loại công pháp này.
Giống như “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” của Lý Thanh Sơn, luyện đến cảnh giới tầng thứ chín chẳng qua cũng chỉ là Luyện Khí sĩ tầng ba, chứng tỏ rằng môn công pháp này không hề inh, gần như bị coi là một môn công pháp yếu nhất trong giới tu luyện, sau này sẽ phải tìm một loại công pháp mới để tu luyện.
Có rất nhiều loại công pháp inh hơn, có thể giúp Luyện Khí sĩ tu luyện đến cảnh giới tầng chín, thậm chí qua được một lần thiên kiếp, đạt đến Trúc Cơ cảnh trong truyền thuyết.
Còn về việc liệu có loại công pháp inh hơn hay không, hắn thấy trong quyền sách kia nói rất hàm hồ, chỉ nói chắc chắn là có, nhưng lại không hề nói ra một chút thông tin liên quan nào, rõ ràng là kiến thức của người viết có hạn.
Nhưng đích thực có “Chu Nhan Bạch Cốt đạo” là một môn công pháp như vậy, tu đến cảnh giới cao nhất sẽ trở nên thế nào, Thanh Ngưu ngay từ đầu đã nói cho Lý Thanh Sơn biết, đó chính là Bồ Tát.
Cái gọi là Bồ Tát, chính là phát bồ đề tâm, phải thực hiện được bốn ý nguyện: Chúng sinh vô biên thề nguyền độ: Phiền não vô tận thề nguyền đoạn: Phật môn vô lượng thề nguyền học: Phật đạo vô thượng thề nguyền thành. Cuối cùng mới có thể trở thành Bồ Tát.
(Tạm hiểu: Độ kiếp chúng sinh, đoạn tuyệt phiền não, học theo phật môn, tu thành phật đạo)
Đây là thuyết pháp trong kinh phật, Tiểu An đọc được ở trên thuyền, từng chữ từng chữ viết vào lòng bàn tay Lý Thanh Sơn. Trong “Chu Nhan Bạch Cốt đạo” cũng có bốn loại ý nguyện: Chúng sinh vô biên thề nguyền giết: Phiền não vô tận thề nguyền gánh: Phật môn vô lượng thề nguyền diệt: Phật đạo vô thượng thề nguyền tuyệt.
(Tạm hiểu: Giết hại chúng sinh, gánh mọi phiền não, hủy diệt Phật môn, đoạn tuyệt Phật đạo)

Khi Tiểu An đem hai loại ý nguyện tương phản này viết vào lòng vàn tay Lý Thanh Sơn, tuy khuôn mặt không có cảm xúc gì, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn có thể cảm nhận được nó đang vô cùng nghiêm túc.
Không thể không nói, hai loại ý nguyện này Lý Thanh Sơn cũng không hiểu rõ lắm, đương nhiên hắn cũng không chịu thừa nhận sự ngu dốt của mình, chỉ cảm thấy vị Phật môn toàn năng kia nhất định phải chịu rất nhiều đả kích, mới có thế có được sự chuyển biến lớn về hình thái ý thức như vậy.
Sau khi Lý Thanh Sơn suy nghĩ một hồi mới rút ra được giải thích trực tiếp hơn, đó chính là rất trâu bò, còn trâu bò đến mức độ nào, không biết! Thế giới này có lẽ căn bản không ai biết được!
Cho dù là ở cái thế giới tồn tại rất nhiều Luyện Khí sĩ có thể rời non lấp bể này, Bồ Tát thì vẫn cứ lẳng lặng ngồi trên bảo tọa liên hoa, dùng ánh mắt hoặc từ bi hoặc đạm mạc quan sát chúng sinh khổ nạn.
Người tu luyện chỉ dám xưng mình là Luyện Khí sĩ, chứ không dám xưng là tiên hay phật giả, đó không phải là những sự vật tồn tại ở thế giới bên này, có lẽ chỉ có đến được Cửu Thiên như lời Thanh Ngưu nói mới có thể thấy được. Trong suy nghĩ của Lý Thanh Sơn, ở sẽ có những tu sĩ càng cường mạnh hơn, cường mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Kết luận cũng rất đơn giản, một loại thần thông có thể giúp người ta tu luyện thành Bồ Tát sẽ là thần thông cấp số nào, căn bản không nói cũng hiểu. Nếu như chuyện này tiết lộ ra ngoài thì sẽ không còn đơn giản là bị diệt yêu trừ ma, mà sẽ tạo nên một cơn sóng lớn trong thiên hạ Cửu Châu.
Tiểu An tu luyện một loại thần thông cao cấp như “Chu Nhan Bạch Cốt đạo”, đối với những tu sĩ cùng giới tu luyện công pháp cấp thấp, có thể nói chiếm được ưu thế mang tính áp đảo tuyệt đối. Mà Tiểu An mới chỉ tu luyện được mấy tháng, coi như mới chỉ vừa mới nhập môn ngay cả tầng thứ nhất cũng chưa luyện thành, cùng với việc tu luyện thêm sâu, loại ưu thế này sẽ dần dần khuếch đại, hoàn toàn thể hiện hết ra.
Đây là những việc Lý Thanh Sơn đang nghĩ. Thường thì vào những lúc này, Tiểu An chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt hắn, sau đó cảm thấy thỏa mãn hài lòng, nó không nghĩ nhiều đến vậy, nó chỉ cần được ở bên cạnh hắn là được rồi, tìm kiếm máu thịt cũng là vì muốn có thể quang minh chính đại ở bên cạnh hắn, trở nên mạnh mẽ cũng là vì muốn giúp đỡ hắn, để không liên lụy đến hắn.
Linh tính phi phàm khiến nó có thể lĩnh hội những gì khủng khiếp nhất trong “Chu Nhan Bạch Cốt đạo” tốt hơn Lý Thanh Sơn, nó có thể cảm nhận thấy, vị phật môn toàn năng kia đã trải qua tuyệt vọng lớn đến nhường nào mới có thể tạo ra được môn thần thông đến vậy, không hề nghĩ đến bản thân chìm đắm vào địa ngục lấy xương cốt làm đài sen, lấy máu thịt làm thức ăn, từ trong nỗi tuyệt vọng cảm nhận đượng niềm vui sướng điên cuồng, đồng thời lấy đó làm thế giới cực lạc.
Nhưng vì mục tiêu này, cho dù thật sự phải sát hại chúng sinh, gánh phiền não, diệt phật môn, tuyệt phật đạo, nó cũng không hối tiếc gì.
Lý Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra một chiếc Bách bảo nang màu sắc tươi mới, cười nói:
-Nhìn xem đây là cái gì?
Muốn hỏi chiếc Bách bảo nang này ở đâu ra, đương nhiên là lấy ở trên người tú bà, giết người làm sao có thể quên lấy đồ. Hành hiệp trượng nghĩa cùng cướp của người giàu chia cho người nghèo vốn đi liền với nhau, hắn lấy của mụ tú bà giàu có, bù cho cái nghèo của mình. Đáng tiếc Phù Dung không mang Bách bảo nang, nếu không trong tay hắn đã lại có thêm một cái, nhưng làm người cũng không thể tham lam quá.
-Thế nào, nói được làm được!
Ánh mắt Tiểu An sáng lên vui mừng.
Lý Thanh Sơn nói:
-Xem xem lần thu hoạch này thế nào.
Linh khí vừa rót vào trong Bách bảo nang, một khoảng không gian mới hiện ra trước mắt, cũng không khác biệt so với cái của hắn là bao.
Đồ đạc bên trong không hề ít, những thứ linh tinh như son phấn quần áo khăn tay, đều bị hắn gạt sang một phía, thứ lọt vào mắt hắn chỉ có những thứ liên quan trực tiếp đến việc tu luyện như đan dược, linh phù, linh khí, công pháp.
Nhưng trong bách bảo nang không có linh phù cũng không có linh khí, rõ ràng là tú bà làm nhiều năm như vậy, mụ sớm đã không còn tham gia chiến đấu nên mới không có chuẩn bị trước.
Đan dược thì có vài bình, lại có hai lọ đều là xuân dược, tên gọi Xuân Tình đan, Lý Thanh Sơn chỉ ngửi một cái liền cảm thấy bụng dưới nóng bừng như lửa đốt.
Không biết dùng dược liệu gì chế thành, lại có công hiệu như vậy đối với Luyện Khí sĩ.
Hai bình khác vừa khéo tương phản, tên gọi Tịnh Tâm hoàn, hắn hít nhẹ một hơi, tâm tư liền bình phục trở lại, nhưng cơn nóng thiêu đốt vẫn chưa hoàn toàn tan đi, quả thật là dục như lửa đốt, tâm như chỉ thủy.
Công pháp cũng có một quyển, tên gọi “Tiểu Vân Vũ quyết” Lý Thanh Sơn đọc lướt một lượt. Môn công pháp này luyện thành, có thể tu đến Luyện Khí tầng sáu, thông mở khí hải, so với cuốn “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” còn mạnh hơn nhiều, có điều đáng tiếc đây lại là một bộ công pháp song tu, phải tu luyện trong lúc nam nữ hợp hoan, lấy đối phương làm lô đỉnh. Xuân Tình đan cùng Tịnh Tâm hoàn chính là dùng vào đây, để lô đỉnh nuốt Xuân Tình đan, liền có thể thu lấy âm dương chi khí từ bốn phía, còn bản thân thì uống Tịnh Tâm hoàn, mới có thể điều lý âm dương, tu luyện “Tiểu Vân Vũ quyết”
Chẳng trách Vân Vũ môn mở thanh lâu khắp nơi, như vậy liền có thể danh chính ngôn thuận tìm kiếm lô đỉnh, kiếm tiền chỉ là phụ, luyện khí mới là chính, nếu không thì sớm đã bị Ưng Lang vệ tiêu diệt rồi.
Công pháp phiền phức như vậy, Lý Thanh Sơn đương nhiên không thể luyện, “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” tuy cấp độ thấp, nhưng lại đơn giản dễ luyện, là diệu pháp để đặt nền móng, trừ phi thật sự là kỳ tài thiên phú dị bẩm, còn về cơ bản đều là bắt đầu từ bộ công pháp này.
Vứt hết những thứ này sang một bên, cuối cùng tìm được hai bình Ngưng Khí hoàn, xem ra bất kể là Luyện Khí sĩ của môn phái nào đều không thể thiếu được loại đơn dược cơ bản này, mặc dù chỉ có mười mấy viên, nhưng cũng tạm an ủi được bản thân. Như vậy, số lượng Ngưng Khí hoàn trên người hắn đã đạt đến bảy mươi viên, cũng coi như một tiểu thương phú.
Những thứ khác được Lý Thanh Sơn thoáng để ý đến, thứ nhất là một đống sổ sách khiến người ta hoa mắt, hắn xem cũng không hiểu gì, quyết định ngày mai mang đi giao cho Chu Văn Tân.
Thứ hai chính là tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, Lý Thanh Sơn cả đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, có tất cả mấy chục vạn lượng bạc. Tuy phân thành từng tờ ngân phiếu một nghìn lượng, cũng dày thành một chồng. Vân Vũ lâu tuy chỉ coi kiếm tiền là phụ, nhưng hễ kiếm là y như đi cướp, mà lại không có chỗ cất tiền nào an toàn hơn Bách bảo nang của chính mình, cuối cùng lại thành lợi cho Lý Thanh Sơn.
Nếu là trước đây Lý Thanh Sơn lấy được nhiều ngân lượng như vậy, chắc sẽ vui sướng đến phát cuồng, chỗ này không biết mua được bao nhiêu cân thịt, đổi được bao nhiêu nhân sâm, còn hiện giờ hắn không phải lo ăn lo mặc, đan dược cũng tốt hơn nhân sâm nhiều, ngược lại không có việc gì cần đến tiền.
Có điều nếu như thật sự muốn luyện “Tiểu Vân Vũ quyết”, thì mấy chục vạn lượng bạc này thì chắc hẳn cũng mua được không ít thiếu nữ, hắn nghĩ ngợi lung tung ở trong đầu, đem ngân lượng cùng Ngưng Khí hoàn nhét vào Bách bảo nang của mình.
Sau đó hắn đưa chiếc Bách bảo nang màu sắc sặc sỡ cho Tiểu An:
-Nói được làm được, cái này là của nhóc.
Tiểu An liền lấy mộc bài để vào chiếc bách bảo nang mới, đem chiếc bách bảo nang cũ trả cho Lý Thanh Sơn, thích thú nghịch những thứ đồ bên trong, vui mừng không thôi, lúc này mới thật sự giống một đứa trẻ.
Lý Thanh Sơn nhìn nó khẽ mỉm cười, cảm thấy thần kinh căng thẳng dần trùng xuống, cảm nhận được sự bình yên của một gia đình, bất luận thế nào, hắn cũng không hề cô đơn một mình.
Một viên Ngưng Khí hoàn bay lên cao, rơi vào miệng Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn lại bắt đầu ngồi xuống tu luyện.


Thời khắc này, Trác Trí Bá đang nổi trận lôi đình:
-Con mẹ nó Lý Thanh Sơn! Dám đùa bỡn ông mày như vậy…
Cát Kiện cùng Tiền Dung Chỉ câm như hến, không dám hé tiếp lời.
-Thống lĩnh, có cần thuộc hạ làm đến cùng không?
Một tên Huyền Lang vệ ra dấu giết chết, đám Huyền Lang vệ bên cạnh gã cũng lộ ra vẻ mặt ngoan độc. Bọn họ là thân tín của Trác Trí Bá, lúc này đương nhiên phải chia sẻ với chủ nhân. Đối với bọn họ mà nói, Lý Thanh Sơn luyện thể có lợi hại đến đâu chăng nữa, bị năm Luyện Khí sĩ tầng ba tầng bốn vây công thì cũng chỉ có một con đường chết.
-Nếu như có thể giết thì ta đã đích thân ra tay giết hắn rồi!
Trác Trí Bá kìm cơn giận xuống:
-Ta đã sai người thăm dò ở phủ Thanh Hà, không lâu nữa sẽ có kết quả, đến lúc đó rồi hẵng tính. Hiện giờ, các ngươi không được chạm vào hắn. Cát Kiện, ngươi cũng đừng đến gặp hắn nữa, ta sẽ phái người khác đi. Dung Chỉ, các ngươi đều là người mới, còn phải ở với nhau thời gian dài, nàng còn phải đi nghe ngóng thực hư về hắn nhiều hơn.
Cát Kiện thở phào nhẹ nhõm, Tiền Dung Chỉ lại hơi biến sắc, ả lòng dạ thâm hiểm, vậy mà vẫn bị dọa bởi sự tàn nhẫn của Lý Thanh sơn trong tối nay.
Cát Kiện lại lo lắng nói:
-Nếu như thật sự phải ra tay, Chu Văn Tân dường như rất coi trọng tên tiểu tử này, còn có phó thống lĩnh nữa…
Trác Trí Bá nói:
-Nếu như thật sự phải ra tay, thành Gia Bình này đừng hòng có ai che chở được cho hắn.
Lý Thanh Sơn không biết âm mưu ở nơi đen tối này, cho dù là biết cũng sẽ không để ý, hắn ăn Ngưng Khí hoàn giống như ăn cơm bữa, tăng cường thực lực bản thân, chỉ cần nắm đấm đủ mạnh, thì trước tiên sẽ làm thịt tên Triệu Lương Thanh, sau đó đến tên Trác Trí Bá.
Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, đã có ba viên Ngưng Khí hoàn xuống bụng, chuyển hóa từng li từng tí thành chân khí cùng yêu khí, hắn tuy có thể dựa vào “Linh Quy Trấn Hải quyết” làm cho tinh thần không mệt mỏi, nhưng hắn khả năng tiêu hóa Ngưng Khí hoàn của hắn kỳ thực không hề vượt trội hơn những Luyện Khí sĩ bình thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.