Dũng khí của hắn tăng cường sức mạnh của hắn, mà sức mạnh của hắn ngược lại lại tăng cường dũng khí của hắn, hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau.
Luyện mãi đến khi hoàng hôn mặt trời sắp lặn, hắn đã cảm thấy đói bụng. Bây giờ thân thể hắn vẫn cứ rất gầy gò chứ không béo mập cường tráng giống như là Lý Hổ Lý Báo, chỉ có điều trong lòng hắn rõ ràng, tinh hoa huyết nhục của một con con hoẵng kia không bị lãng phí một chút nào, toàn bộ đều đã vào trong thân thể của hắn.
Thân thể của hắn bây giờ giống như trở thành một cái động không đáy, tham lam hấp thu và tiêu hóa hết thảy rượu thịt, chuyển hóa thành từng tia sức mạnh.
Sau khi luyện quyền, Lý Thanh Sơn lại ngồi trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, bình tĩnh lại tâm thần, lĩnh hội sự biến hóa của thân thể. Dãn nở gân cốt là một việc cực kỳ thống khổ, hắn còn nhớ rõ vào ngày thứ hai khi luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, hắn đau nhức suýt chút nữa không nâng nổi thân thể lên.
Thanh Ngưu cũng không khuyên giải hắn, vẫn là hắn tự cố nén đau đớn đứng dậy luyện công, kiên trì mười mấy ngày nay mới xem như là có chút chuyển biến tích cực, không, hẳn là khả năng chịu đựng của hắn trở nên mạnh thêm một ít. Theo kinh nghiệm tích lũy từ mấy ngày trước, thân thể phải chậm rãi thích ứng mới đúng, nhưng cảm giác thống khổ trên người hắn không giảm bớt một chút nào, mỗi một ngày đều giống như vừa mới luyện tập lần đầu.
Mỗi một chỗ biến hóa trên thân thể, trong lòng hắn đều vô cùng rõ ràng, chỉ tiếc là cũng không có cảm giác được cái gọi là khí như lời Thanh Ngưu nói. Bất luận loại thần thông phép thuật nào, chỉ có cảm nhận được sự lưu động của khí, tu ra được một tia chân khí, như thế có thể coi như chân chính nhập môn, chẳng qua thời gian hắn tu hành từ trước đến giờ vẫn còn quá ngắn.
Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được một chút hơi lạnh đang du động ở phía sau cổ, phảng phất như một trận gió mát.
Thế nhưng bây giờ trong phòng căn bản không hề có gió, chứ đừng nói tới chuyện gió mát.
-Lẽ nào đây chính là khí?
Trong lòng Lý Thanh Sơn hết sức vui vẻ, cố gắng chăm chú tập trung vào cỗ cảm giác mát mẻ này. Nhưng dần dần hắn phát hiện, cỗ cảm giác mát mẻ này chậm rãi xâm nhập qua làn da của hắn, hơn nữa càng ngày càng sâu, sâu vào tận trong xương tủy thậm chí còn thấm vào cả linh hồn, cực kỳ âm lãnh, khiến người ta rất không thoải mái.
Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu, đứng lên đánh một đoạn quyền, nhưng cảm giác âm lãnh vẫn không tiêu tan chút nào, hắn lại ngồi xuống một lần nữa.
Hắn cũng không biết chỗ đó có vấn đề gì, đơn giản đi tới dòng suối ở bên nhà tranh thanh tẩy thân thể. Ánh trăng trong sáng soi chiếu, hắn nhìn về vào hình bóng hiện ra trong suối nước, đột nhiên một khuôn mặt trắng bệch của một đứa trẻ, vẻ mặt không hề có chút cảm xúc nào đang leo lên trên người hắn.
Dù dũng khí của hắn đã không còn yếu như trước, nhưng cũng kinh hãi không thôi, chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, tình cảnh này lập tức khiến hắn nhớ tới một bộ phim điện ảnh đã xem ở kiếp trước tên là “Chú oán”.
Nếu là người bình thường, gặp phải cảnh này chỉ sợ sẽ bị sợ dọa đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng tốt xấu Lý Thanh Sơn cũng đã ở chung với một con Ngưu yêu lâu như vậy, dựa vào hình ảnh trong suối nước thì hắn đang đứng đối diện với đứa bé kia, nó chẳng qua chỉ mới bảy, tám tuổi, thấy nó có vẻ rất chất phác, hắn mở miệng hỏi:
-Ngươi là thứ gì? Sao lại bám trên người ta.
Nhưng đứa trẻ này chỉ giật giật cái đầu, lúc này mặt nước nổi lên một trận chập trùng, hình bóng của nó đã biến mất không còn tăm hơi, nhưng này cỗ khí âm lãnh cảm giác vẫn đang còn nguyên vẹn.
Lý Thanh Sơn cố gắng ổn định tâm thần:
-Ta đụng phải quỷ chăng, không biết tiểu quỷ này sao lại quấn lấy chính mình, chỉ có thể chờ Ngưu ca trở về cùng hắn thương lượng, cũng may là chưa uy hiếp tới tính mạng của ta.
Nhưng trong lòng lại không có niềm tin chắc chắn gì, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi càng lúc càng dâng cao, cỗ âm khí này ăn mòn tâm tính càng ngày càng nhanh hơn. Hắn vội luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, chỉ có lúc này, khí âm lãnh kia mới biến mất. Nhưng hắn cũng không phải là người máy không biết tới mệt mỏi là gì, vẫn cần phải nghỉ ngơi, cảm giác khi đó là đặc biệt gian nan.
Đến tận canh ba nửa đêm, là lúc âm khí ảnh hưởng tới hắn mạnh mẽ nhất.
Cái cỗ khí âm lãnh này đã thẩm thấu vào hơn nửa người Lý Thanh Sơn, cũng không có sự thống khổ rõ ràng, chỉ cảm thấy tay chân dần dần mất cảm giác, ngũ quan dần dần mơ hồ.
Một luồng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, kích thích hắn phải toàn lực suy nghĩ.
Hắn nghe nói trên thân thể mỗi người đều có một luồng dương khí có thể khắc chế âm quỷ, hắn nghĩ đến thời điểm luyện quyền, lúc đó huyết mạch sôi sục, vì lẽ đó mà tiểu quỷ kia mới không dám tới gần, liền ngồi ở tại chỗ, nỗ lực mô phỏng cảm giác khi luyện quyền. Hắn nhắm hai mắt, điều động ý niệm, co rút bắp thịt lại, quả nhiên có chút tác dụng, miễn cưỡng chống có thể chống lại đợt tập kích của âm khí.
Một đêm cứ liên tục như vậy, thần trí khi thì mê man khi thì tỉnh táo, mạnh mẽ rèn luyện ý chí tinh thần của hắn, mãi đến khi ý chí của hắn sắp phải tan vỡ.
Gà trống gáy một tiếng, mặt trời dần nhô lên, Lý Thanh Sơn bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mặt trời từ ngọn cây rơi vào trên mặt hắn, có chút chói mắt. Nhưng mà âm khí trên người cũng đã biến mất, Thanh Ngưu đang nằm cách đó không xa nhìn hắn, bộ dạng có vẻ như rất hứng thú.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ngưu ca huynh đi nơi nào, huynh có biết tối hôm qua ta gặp phải gì không?
-Ta đã sớm trở về, không phải chỉ là một tên tiểu quỷ bám lấy thân thể ngươi thôi sao?
-Huynh chỉ đứng nhìn như vậy?
-Vậy ta còn có thể làm gì đây?
Lý Thanh Sơn nhếch nhếch miệng, không nói nên lời. Thanh Ngưu sớm đã nói với hắn, ngươi gặp phải nguy hiểm gì cũng đừng hi vọng ta ra tay giúp đỡ, từ lúc vừa mới bắt đầu đã không cho hắn cơ hội ỷ lại. Hắn liếc mắt nhìn bên chân Thanh Ngưu một cái, thì thấy ngay một con dê vàng béo tốt khiến chi hắn càng không thể nói gì nữa, Thanh Ngưu đã cung cấp cho hắn thứ khẩn yếu nhất trợ giúp, nên không thể cái gì cũng ỷ lại nó được.
Nằm phơi nắng hưởng thụ những tia sáng ấm áp đầu tiên một lát, Lý Thanh Sơn đứng dậy thoáng vận động thân thể:
-Cũng may ban ngày tiểu quỷ kia cũng không dám làm gì, nếu không phải như vậy thì ta thực sự không thể kiên trì được. Ngưu ca, thần thông mà ta đang luyện dầu gì cũng là đạo gia, lẽ nào ngay cả việc đối phó một tên tiểu quỷ nho nhỏ cũng không được sao?
-Nếu như ngươi không luyện thần thông thì đêm qua ngươi đã không chống cự nổi. Đợi ngươi luyện được một ngưu lực, tinh lực cả người dồi dào, đương nhiên sẽ không sợ tên tiểu quỷ này.
-Thế thì còn không biết phải đợi tới khi nào đây.
-Ngoài ra, ta còn có một biện pháp.
- Biện pháp gì?
-Thứ Âm Quỷ sợ nhất chính là sát khí, nếu như ngươi giết đủ một trăm tám mươi mạng người, bảo đảm quần tà cũng phải lui xa, tiểu quỷ kia không dám tới gần ngươi trong vòng mười bước.
Lý Thanh Sơn lườm nó một cái:
-Chẳng lẽ huynh muốn ta tàn sát người dân trong thôn Ngọa Ngưu này sao?
-Đây là chuyện không nhất định không làm được, như thế nào, có dám thử không?
Thanh Ngưu cười hì hì.
-Nếy phải làm như vậy không bằng trước hết ta sẽ làm thịt huynh để nấu món bò bít tết đã!
Lý Thanh Sơn không để ý tới nó, chỉ xử lý con dê vàng, làm vài món ăn điểm tâm. Trước tiên vứt hết mọi chuyện phiền não sang một bên, chịu đựng cả người mệt mỏi, rồi bắt đầu một ngày tu hành mới.
Nhưng hắn vừa mới bắt đầu tu hành, đã cảm giác được ngày hôm nay và thường ngày có chút không giống, có một luồng "Khí" nhỏ bé như tơ nhện chảy xuôi trong thân thể, nếu không chuyên tâm tuyệt đối sẽ không cảm ứng được.
Sợi khí này không hề giống với chân khí được nói tới trong tiểu thuyết võ hiệp, nó không được tồn trữ trong đan điền mà lưu chuyển dọc theo kinh mạch, như du ngư lẩn trốn khắp nơi, bơi khắp toàn thân. Khi hắn mạnh mẽ vung quyền thì sợi khí nhỏ như tơ này ngay lập tức đã chảy đến trên nắm tay, việc này cũng chỉ xảy ra trong một giây lát.
Khẽ buông lỏng tinh thần, sợi khí kia cũng không biết chạy đi nơi nào, tựa như một ngoan đồng không chịu để cho hắn khống chế, hắn đem tình huống như thế nói cho Thanh Ngưu.
Nhưng Thanh Ngưu cũng không giật mình, mà chỉ dùng ý tứ sâu xa nói:
-Nhanh như vậy mà ngươi đã có thể cảm giác được sự tồn tại của khí, thì cần phải cảm ơn tiểu quỷ kia, đây cũng xem như là nhân họa đắc phúc.
Ở bước ngoặt của sinh tử, Lý Thanh Sơn đã điều động toàn bộ tinh thần ý chí đến để đối kháng với sự tập kích của âm khí, lúc tiểu quỷ rời đi, cỗ tinh thần ý chí này vẫn được lưu giữ lại, trở thành một tia chân khí.
-Hóa ra đây chính là chân khí sao?
Lý Thanh Sơn nhìn lòng bàn tay của mình nói:
-Này chân khí rốt cuộc có lợi gì?
-Luyện tinh hóa khí, luyện tinh hóa khí, không phải cũng chỉ vì một luồng khí như thế thôi sao, ngươi thử nói nó có lợi ích gì? Nếu như không cảm ứng được khí, dù cho tu luyện cả đời thì cũng là ở chỉ nắm được kỹ năng bình thường, không thể thành tài. Nếu muốn biết chỗ tốt của nó là gì, chuyện đó thật sự không thể kể ra hết được, sau này chính ngươi chậm rãi lĩnh hội rồi sẽ biết thôi.