Lý Thanh Sơn nói:
-Nhường đường chút!
Sau đó liền chen qua bên người vị công tử kia. Hắn nhìn nữ tử kia một cái rồi khẽ lắc đầu, là mỹ nhân, nếu là đời trước thì có lẽ hắn sẽ mang hết tất cả vốn liếng ra chỉ để đổi lấy một nụ cười của giai nhân, nhưng hiện giờ mục tiêu của hắn cao hơn nhiều. Hắn mang theo chút vui vẻ trong giấc mộng bí mật của mình đi qua người nàng, thuận tiện ngửi một làn hương thơm ngát, giấc mộng đúng là làm cho người ta vui vẻ.
Nữ tử nhíu chặt mày hơn, không biết là mùi son phấn trên người Lý Thanh Sơn hay ánh mắt không kiêng nể gì của hắn, nói không chừng cái lắc đầu kia khiến nàng ta tức giận nhất.
Công tử mấy lần định rút kiếm ra nhưng nữ tử lắc đầu, để cho Lý Thanh Sơn xuống lầu, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Lý Thanh Sơn không có lập tức nhảy dựng lên phản kích như một chú mèo bị giẫm phải đuôi, tuy rằng hắn hoàn toàn có thực lực đó. Hắn nhận ra chỉ cần nhịn một là có thể tránh được không ít phiền toái, đương nhiên hắn cũng chẳng có gì phải tức giận.
Nhưng người tránh phiền toái nay lại chủ động đi gây phiền hà cho người khác. Hắn đi xuống lầu, lắc người cho bay bớt mùi son phấn. Muốn thể nghiệm mà đã thể nghiệm xong thì không để lại trong lòng nữa, hắn gõ gõ chiếc hũ sứ bên hông:
-Tiểu An, chúng ta đi giết vài kẻ xấu thôi!
Sở dĩ hắn muốn tách ra khỏi đám người Nghiêm hộ pháp cũng không chỉ vì đi uống chút hoa tửu kia.
Từ hũ sứ cũng vang lên tiếng “cốc cốc” đáp trả, Lý Thanh Sơn cười hắc hắc rồi sải bước đi vào một con hem nhỏ tối om. Mãi đến khi bước vào bóng tối, hắn mới cảm thấy ánh mắt phía sau đã hoàn toàn biến mất.
-Dung Chỉ, có vấn đề gì à?
Nữ tử tên Dung Chỉ kia nói:
-Muội thấy hắn bước đi trầm ổn, như là từng luyện võ.
-Cùng lắm chỉ là chút công phu ngoại gia khổ luyện thôi, nếu không phải muội ngăn cản thì ta định dạy dỗ cho hắn một bài học rồi.
-Một tiểu nhân vật mà thôi, cho dù giết y cũng chỉ làm bẩn tay ta, cần gì phải vậy? Chúng ta nhanh chóng dùng cơm rồi ngày mai gấp rút lên đường, nhanh chóng tới Gia Bình thành.
-Ừ! Ưng Dương vệ ít khi tuyển vệ sĩ, cơ hội này không thể bỏ qua.
Trong mắt nam tử dấy lên cuồng nhiệt. Chỉ cần gia nhập Ưng Lang vệ là có thể hoàn toàn phân chia giới hạn với giang hồ này, trở thành kẻ trên người khác, loại dụ hoặc này không ai có thể chống đỡ được, y nhất định phải lấy được chức vị này.
-Chỉ sợ không đơn giản như vậy! Lần này tất cả các cao thủ trong vòng nghìn dặm quanh Gia Bình thành đều bị thu hút đến, thậm chí xuất hiện cả cao thủ Luyện Khí tầng ba bốn, mà danh ngạch thì có hạn nên chắc chắn sẽ phải có một trận chém giết.
-Yên tâm, có lá linh phù kia làm đòn sát thủ, cho dù gặp được cao thủ thì ta cũng có thể chuyển bại thành thắng.
Nam tử đầy tự tin, nhanh chóng bỏ qua Lý Thanh Sơn. Đúng vậy, tên đó chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Bọn họ lại không biết cuộc đối thoại giữa bọn họ đã truyền rõ ràng vào trong tai Lý Thanh Sơn, thính lực của hắn đã sớm đạt được tiêu chuẩn của yêu quái, hơi để ý là có thể nghe rõ ràng được âm thanh trong vòng mười dặm.
Ưng Lang vệ bắt đầu tuyển người, có khi là danh ngạch để lại do Phùng Chương chết. Chỉ sợ cả Vương Phác Thực cũng không thể ngờ được mình lại có thể tránh được một kiếp, có thể chân chính bổ sung vào danh ngạch này! Sự xuất hiện của mình có thể khiến người kia thất vọng không, hắn đương nhiên sẽ không để ý, tạm thời cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì đã có mấy bóng đen chặn hắn ở trong hẻm nhỏ. Thành nhỏ tuy phồn hoa nhưng người ngoại lai lại không nhiều lắm, mà kẻ huênh hoang như Lý Thanh Sơn lại càng ít. Cái tin về một tên thiếu niên mười mấy tuổi mang rất nhiều tiền bạc nhanh chóng truyền ra ngoài, mà hắn lại dám chủ động đi đến thế giới bóng tối này, không cướp hắn một phen thì quả đúng là có lỗi với bản thân.
Lý Thanh Sơn khẽ nói:
-Vận khí không tệ!
Rồi hắn gõ hũ sứ:
-Ăn cơm thôi!
-Giao tiền ra đây!
Một tên rút chiếc chủy thủ sáng loáng ra, nhưng thứ đáp lại gã là Phần Thi Huyết Viêm còn sáng hơn. Gần như không phát ra tiếng động nào, mấy người kia bị ngọn lửa nuốt hết, huyết nhục của bọn chúng hóa thành năng lượng tinh khiết tan vào trong ngọn lửa.
Một ngọn đèn dầu cháy trong bóng đêm, chiếu sáng một sạp mì vằn thắn do một lão hán đang coi. Mặc dù không có ai ăn, chỉ có bươm bướm bay quanh nhưng ông lão vẫn cố gắng trông coi.
Một cậu thiếu niên bước tới, hô to:
-Ông lão, ột chén vằn thắn!
-Có ngay!
Lão hán nhanh nhẹn làm việc, vằn thắn nhanh chóng chìm nổi trong nồi nước.
-Đã trễ thế này rồi sao còn chưa nghỉ, đến tuổi của lão thì cũng nên an hưởng tuổi già chứ.
Lý Thanh Sơn bắt chuyện. Lão hán thở dài oán giận, đơn giản là con cái bất hiếu, lão và bà bạn già sống dựa vào nhau, đó chính là vẻ tăm tối bình thường nhất của thế gian này.
Lý Thanh Sơn ngồi bên quán nhỏ, vừa ăn vằn thắn vừa an ủi. Ngồi ăn ở một góc quán đơn giản, quay mắt đối diện một lão hán phong sương, ấy thế mà cảm giác còn tốt hơn uống hoa tửu rất nhiều, thật là quái tai.
-Thấy tiểu huynh đệ không phải người bản xứ, ta lắm miệng khuyên cậu một câu, ăn xong thì nhanh chạy về khách sạn, chứ buổi tối ở nơi này không yên bình chút nào đâu.
Lý Thanh Sơn hỏi:
-Chẳng lẽ có kẻ xấu nào?
Sau đó hắn nghe được thêm nhiều lời tố khổ và oán giận. Bất kỳ chỗ nào cũng không thiếu những thứ như vậy, tú bà ép gái nhà lành làm ca kỹ, gian thương cho vay nặng lãi, bang phái giang hồ sợ mạnh hiếp yếu.
Lý Thanh Sơn im lặng nghe, im lặng nhớ kỹ, thuận miệng tìm hiểu địa chỉ những người này. Hắn ăn liên tục bốn năm chén vằn thắn rồi để lại toàn bộ số bạc lấy được từ mấy tên cướp đường kia, Lý Thanh Sơn đứng dậy cáo từ.
-Đây… nhiều quá!
Lão hán kinh hãi lắp bắp, ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy bóng dáng Lý Thanh Sơn đâu nữa. Một trận gió đêm thổi tới khiến lão nhớ tới chuyện ma quái được nghe kể ngày xưa, thế là lão quyết định thu quán ngay lúc này.
Tối nay, có yêu ma đến cửa hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân.
Thế gian không có thần thông pháp thuật tà ác, chỉ có con người tà ác. Nếu ta giết hết kẻ gian ác trên thế gian này, đó chính là nhân từ đại thiện.
Trời còn chưa sáng, Lý Thanh Sơn liền rời tiểu thành, đến một chỗ hoang dã luyện “Ngưu Ma Đại Lực quyền”. Đêm qua liên tục giết chết mười mấy người, tâm tình hắn vui sướng, ra quyền như đánh trống, rầm rầm phá không.
Tiểu An thì luyện hóa tinh huyết của mười mấy người này. Phần Thi Huyết Viêm vờn quanh người nó, hóa thành đủ loại hình dạng như mãnh thú, lại như độc xà, cuối cùng kết thành một đài sen nâng nó bay lên giữa đồng hoang, rồi đột nhiên hạ xuống, uy phong hiện ra, trải qua nơi nào, cỏ dại rậm rạp nơi đó lập tức héo rũ rồi chết đi, để lại một quỹ tích tử vong trên mặt đất.
Đánh chết một cao thủ Luyện Khí tầng hai như Nghiêm Tùng kia với Tiểu An mà nói thì dễ như lấy đồ trong túi. Lý Thanh Sơn vừa hâm mộ lại vừa tán thưởng, hiện giờ hắn còn mạnh hơn cả Tiểu An, nhưng cũng không thể bay nhảy. Nhưng Tiểu An còn xa mới đạt tới trình độ ngưng huyết nhục, “Chu Nhan Bạch Cốt đạo” mạnh đến đáng sợ nhưng lại khó luyện, cần rất nhiều huyết tế.
Đêm qua giết chóc một hồi, dù không cố ý thu gom tiền tài nhưng Lý Thanh Sơn vẫn có đến vài vạn lượng. Nếu những kẻ đó là sói ăn dê thì hắn chính là hổ ăn sói. Hắn chợt phát hiện đối với Luyện Khí sĩ, tiền bạc của nhân gian đã không còn mấy ý nghĩa nữa, bởi vì bọn họ có sức mạnh hơn hẳn người thường, thành ra chỉ cần dùng loại thủ đoạn cấp thấp nhất này, bọn họ cũng có thể thoải mái lấy được tài sản mà người bình thường khó có thể sánh bằng.
Đối với Luyện Khí sĩ mà nói, thứ quý giá chân chính là những linh đan linh thạch có thể tăng tu vi lên. Nhưng có thể thấy đó, những tư nguyên này tất ở trong tay của các thế lực hùng mạnh, người bình thường chỉ sợ cả đời cũng chưa từng nghe qua, muốn chạm tới nó, gia nhập Ưng Lang vệ chính là lựa chọn tốt nhất.
Hắn gọi Tiểu An rồi lại lên đường. Dọc theo đường đi hắn không để ý ngày đêm, muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng, thuận tiện tiêu diệt hai ba tên trộm. Mất ba ngày, cuối cùng hắn cũng tới trước một con sông lớn.
Con sông này là Thanh Hà, cũng là nguồn gốc của Thanh Hà phủ, dài đến ngàn dặm, có thể chạy thẳng đến Thanh Hà phủ thành. Mặt sông dài một hai chục dặm, cả hai đời hắn chưa từng thấy con sông nào lớn như vậy, nhìn sóng nước mênh mông này, hắn thấy lồng ngực chợt rộng mở hơn nhiều.
Lý Thanh Sơn đi đến một đại trấn bên cạnh sông, có tên là Hạ Xuyên trấn, vốn phát triển từ bến đò Hạ Xuyên. Tuy nó chỉ là thôn trấn nhưng còn náo nhiệt hơn cả Khánh Dương thành. Ngồi trên lưng ngựa nhìn phố chợ chỉ toàn đầu người, ầm ĩ vang trời, hắn bỗng nghĩ, nếu giết hết những người này có phải là có thể lập tức giúp Tiểu An trùng luyện huyết nhục? Hắn chợt lắc đầu, đây chẳng phải là cuồng sát sao?
Bờ sông thuyền bè vô số, người trên bến tàu đi lại rộn ràng, đương nhiên cũng không thiếu những tàu khách xuôi xuống phía nam. Lý Thanh Sơn nhìn thấy một con thuyền rồng ấy tầng với những hành lang điêu khắc tranh giống như một tửu lâu sang trọng đi lại trên nước, hắn lập tức bỏ qua ý định thuê một con thuyền nhỏ mà đi lên thuyền rồng này.
Tầng cao nhất của thuyền rồng có thể ngắm phong cảnh cực tốt, nhưng cũng là đắt nhất, mất mấy ngàn lượng bạc. Lý Thanh Sơn đương nhiên là không thiếu bạc, hắn lấy ra mấy tờ ngân phiếu liền thấy quản sự trên thuyền mặt như nở hoa, lệnh cho thị nữ dẫn hắn đến căn phòng trên tầng cao nhất, thậm chí trước khi đi còn ám chỉ là có cần cái gì thì cứ gọi gã.
Phòng cực kỳ rộng lớn, cho dù có nhét mấy chục người vào cũng không sợ chật, trang hoàng còn xa hoa hơn khách sạn tốt nhất ven đường mà Lý Thanh Sơn từng ở. Hắn mở cửa sổ nhìn bến cảng và Hạ Xuyên trấn, suy đoán xem bao giờ thì đám Nghiêm Tùng mới đến, lại thấy người quen ở trên bến cảng. Đúng là đôi nam nữ hán gặp được ở trong tửu lâu ba ngày trước.
-Cái gì, căn phòng trên cùng đã đầy, bảo bọn ta phải ở dưới.
Nam tử không vui nói.
Quản sự khó xử:
-Thật sự không còn cách nào khác nữa! Công tử, tầng thứ hai cũng rất xa hoa, ngài chịu khó ở tạm đi!
Kẻ có thể tiêu mấy ngàn lượng bạc ngồi thuyền làm gì thiếu tiền, cho dù ngươi có ném cho người ta mấy vạn lượng, chưa chắc người ta đã chịu nể mặt.
Nữ tử nói:
-Bọn ta bình sinh không có cái thói quen đó, quản sự ông hãy nghĩ cách đi, tiền không thành vấn đề.
Nam tử cau mày lại, hơi ngửa đầu lên liền nhìn thấy Lý Thanh Sơn.
Nam tử liền ung dung cười nói:
-Để ta tự mình lên nói chuyện với hắn.
Nữ tử hơi do dự nhưng cũng gật đầu. Tuy không định gây chuyện nhưng nàng ta lại càng không muốn ở trong khoang thuyền hạ đẳng, ở dưới chân kẻ khác. Hy vọng thiếu niên kia biết điều một chút, nếu không biết điều thì cho ăn chút đòn để biết được thế gian hiểm ác ra sao.