Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 9: Đấu trí




Vừa nảy ra ý định, Trương Cường hỏi nhỏ: “Thanh muội, trẫm có vật gì đủ để làm tín vật không?”
Doanh Thanh suy nghĩ giây lát đáp lời: “Còn nhớ phụ hoàng trước đây có tặng cho các hoàng tử mỗi người một miếng ngọc bội có khắc tên, chỉ cần bệ hạ giao ngọc bội cho Doanh Thanh, muội lập tức đến thiên lao cứu hai vị hoàng huynh!”
Trương Cường rầu rĩ trong lòng, ngọc bội của Tần Nhị Thế mình không biết để ở đâu, làm sao tìm ra giao cho Doanh Thanh đây?
Trương Cường đành lắc đầu ngán ngẩm, nói: “Mới hôm trước trẫm bị hôn mê, may mà phúc lớn mạng lớn nên mới hồi tỉnh, những chuyện trước kia đã quên đi không ít, miếng ngọc bội tùy thân kia trẫm không nhớ đang cất ở đâu nữa.”
Doanh Thanh nghe vậy dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát Trương Cường hồi lâu, ngập ngừng hỏi: “Có thật là bệ hạ không nhớ ra?”
Trương Cường biết Doanh Thanh đang nghi ngờ mình tìm cớ thoái thác giúp đỡ, cười buồn nói: “Thanh muội đừng nghi ngờ trẫm! Tuy trẫm là hoàng đế Đại Tần nhưng thực chất chỉ là con rối trong tay Triệu Cao mà thôi.”
Nói xong, đưa mắt nhìn vào những góc khuất tối đen trong đại điện, hạ thấp giọng xuống: “Nếu không phải trẫm cố ý làm ra vẻ hoang dâm vô dụng, e rằng đã sớm bị Triệu Cao lấy mạng rồi.”
Doanh Thanh giật mình kinh ngạc, vội ngồi thẳng người, hỏi dồn: “Chẳng lẽ lời đồn Triệu Cao đã sửa di chiếu của tiên hoàng là sự thật?”
Trương Cường làm sao dám thừa nhận ngôi vị hoàng đế của Tần Nhị Thế là do sửa di chiếu mà có được, vội đưa ra bộ mặt thành khẩn, bình thản nói: “Di chiếu của tiên hoàng trẫm chỉ xem lướt qua một lần nên khó phân biệt thật giả nhưng tiên hoàng đột nhiên truyền ngôi trẫm cũng cảm thấy bất ngờ, về lời đồn bên ngoài trẫm cũng có biết, chỉ là không làm gì được mà thôi!”
Doanh Thanh nghe vậy trầm ngâm trả lời: “Ngọc bội tùy thân của bệ hạ chắc chắn được cất ở nơi kề cận, nếu không đeo trên người thì chắc là ở…”
Vừa nói, Doanh Thanh vừa xem xét tỉ mỉ chiếc giường lớn, Trương Cường đến giờ mới nhận ra mình chưa từng xem xét qua chiếc giường này. Thế cũng khó trách, hắn mới chết đi sống lại 2 ngày, những việc nghiêm trọng dồn dập ập đến trong 2 ngày qua khiến hắn mệt mỏi đối phó, làm gì còn thời gian quan sát chiếc giường chứ?
Lúc này được Doanh Thanh nhắc nhở, Trương Cường mới chú ý đến chiếc giường lớn, nó dài 5m, rộng 3m, phủ lên giường là một tấm nệm đen thêu hoa văn hình rồng, chiếc giường có thể cùng lúc chứa mười mấy người, xung quanh chạm khắc hình rồng trên thân gỗ hoa lê quý dùng trang trí, 4 góc giường có đặt 4 kệ hoa nhỏ tinh tế, phần đáy kệ hoa là hộp gỗ chứa đồ có thể đẩy ra thu vào gần giống ngăn kéo thời hiện đại.
Nhìn thấy 4 chiếc hộp gỗ, Doanh Thanh sáng rực mắt, vui mừng reo lên: “Hoàng huynh, ngọc bội chắc được để trong này!”
Chưa đợi Doanh Thanh nói hết câu, Trương Cường vội mở từng chiếc hộp ra, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp nhỏ hơn cất trong hộp gỗ ở góc cuối giường, hắn hồi hộp mở ra, phát hiện một miếng ngọc bội hình tròn nhỏ chỉ cao 5cm, đường kính khoảng 3cm làm bằng ngọc thạch quý, trên ngọc bội có khắc thần thú cổ đại hình thù giống rùa, chính là ngọc bội Tần Thủy Hoàng ban cho các hoàng tử.
Trương Cường cầm miếng ngọc trong tay, lo lắng hỏi: “Cái này không biết có tác dụng không? Dù sao đây chỉ là tín vật của trẫm trước kia, e rằng không đủ quyền uy hiệu lệnh.”
Doanh Thanh vội nói xen vào: “Đành liều một phen vậy, đây là tín vật do tiên hoàng ban tặng, đám ngục quan chắc sẽ nhận biết.”
Trương Cường cũng hy vọng có thể cứu mạng mấy vị hoàng tử, nghe vậy gật đầu đồng ý: “Nếu đã thế thì ngọc bội này giao cho muội đem đi vậy.”
Doanh Thanh tỏ ra hơi do dự, nàng vốn định xin Trương Cường ban một chiếu chỉ, miếng ngọc bội tùy thân này tuy không phải ngọc tỷ chính thức của hoàng đế nhưng cũng can hệ nghiêm trọng, lỡ xảy ra sơ sót gì không biết sẽ có bao nhiêu người đầu lìa khỏi cổ nữa.
Trương Cường thấy Doanh Thanh im lặng, không biết nàng đang nghĩ gì, đành dặn dò tiếp: “Đêm nay muội hãy cầm ngọc bội của trẫm cứu hai vị hoàng tử thoát khỏi đại lao, sau đó phải lập tức rời khỏi Hàm Dương tìm một nơi hẻo lánh ẩn cư, đợi tình hình trong triều ổn định mới quay về.”
Doanh Thanh hốt hoảng hỏi thêm: “Vậy ngọc bội của bệ hạ phải làm thế nào? E rằng đến lúc ấy không thể đưa trả vào cung…”
Trương Cường cười gằn nói: “Dù sao trẫm cũng là hoàng đế, Triệu Cao giờ đây vẫn chưa dám làm gì trẫm đâu.”
Doanh Thanh đón lấy miếng ngọc bội cất kỹ, lui lại một bước, quỳ xuống hành lễ, nói: “Tiểu muội thay mặt các hoàng huynh đa tạ đại ân của bệ hạ!”
Trương Cường động lòng thương xót, quay đầu ra ngoài điện hét lớn: “Thành Thái có ở bên ngoài không?”
Hắn vừa dứt câu, Thành Thái sải bước đi vào đại điện, quỳ xuống hành lễ: “Thành Thái tham kiến bệ hạ!”
Trương Cường đột nhiên triệu kiến trong đêm khuya khiến Thành Thái thấp thỏm lo âu, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Thành Thái, Trương Cường nhỏ tiếng căn dặn: “Thành Thái, trẫm lệnh cho khanh lập tức bảo vệ Doanh Thanh công chúa đến thiên lao, cầm theo ngọc bội của trẫm cứu hai vị huynh trưởng bị Triệu Cao hãm hại rời khỏi Hàm Dương. Nhớ kỹ không được để lộ tin tức, trẫm giao phó sinh mạng của các vị hoàng huynh cho khanh, mong rằng khanh có thể sát cánh cùng trẫm diệt trừ gian thần, cứu vãn quốc vận Đại Tần!”
Thành Thái lúc này mới phát hiện Doanh Thanh cải trang thành cung nữ ở bên cạnh Trương Cường, nghe Trương Cường bảo mình bí mật giải cứu các hoàng tử bị Triệu Cao hãm hại, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Kinh ngạc vì hoàng thượng đối mặt với vụ việc nguy cấp như thế mà vẫn bình tĩnh ứng phó, hoàn toàn không giống bộ dạng một hôn quân trước đây. Mừng rỡ vì cuối cùng hoàng thượng đã phát hiện bộ mặt thật của gian thần Triệu Cao, tâm nguyện bấy lâu nay của mình có cơ hội trở thành hiện thực rồi.
Nghĩ đến đây, khó kiềm chế niềm hưng phấn trong lòng, Thành Thái chớp mắt vài cái, dõng dạc nói: “Xin bệ hạ yên tâm! Thần dù có chết cũng quyết bảo vệ an toàn cho công chúa và các vị hầu gia.”
Trương Cường thở dài một tiếng, bước vỗ nhẹ vào vai Thành Thái, căn dặn: “Khanh nhất định phải sống sót trở về, trẫm còn có nhiệm vụ quan trọng khác giao phó cho khanh, trên đường nhớ bảo trọng!”
Doanh Thanh quan sát nãy giờ cũng bị khung cảnh bi tráng trước mắt cảm động, tất cả y như một giấc mơ, xem ra vị hoàng huynh hoang dâm vô độ của mình đã trưởng thành rồi, trong lúc cảm động nàng không kịp nhận ra có gì bất thường, việc giải cứu không thể trì hoãn nữa, đành quay sang Trương Cường nói câu cuối cùng: “Bệ hạ bảo trọng! Tiểu muội đi đây!”
Dứt lời, hành đại lễ long trọng xong nhanh chân cùng Thành Thái biến mất vào màn đêm dày đặc.
Nhìn khắp một vòng đại điện trống trơn, Trương Cường cảm thấy hơi khó thở, trong lịch sử Tần Nhị Thế gần như giết sạch các huynh đệ tỷ muội hoàng tộc, cũng không biết mình có thay đổi được trang sử đẫm máu kia không nữa. Đợi khi Triệu Cao phát hiện số hoàng tử bị lão nhốt vào đại lao đã trốn thoát không biết sẽ có âm mưu gì tiếp theo, mình phải nghĩ ra một cách ổn thỏa để che mắt Triệu Cao, làm sao để lão ta vẫn tin rằng mình chỉ là một hôn quân hoang dâm. Nghĩ ngợi một hồi, Trương Cường tiếc nuối về cuộc sống quân nhân kiếp trước tuy nguy hiểm nhưng đơn giản của mình, xem ra dù là làm một hôn quân cũng không hề dễ dàng gì. Ài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.