Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 15: Mở rộng liên lạc




Trương Cường cố gắng che giấu niềm phấn khởi, gật đầu căn dặn: “Hoàng hậu hãy giúp trẫm bí mật liên lạc các chư hầu tông thất ở Hàm Dương, trẫm sẽ quay về cung A Phòng tiếp tục che mắt Triệu Cao.”
Hoàng hậu chợt nhớ ra chuyện gì, vội bước đến một chiếc tủ đen bằng gỗ quý đặt cạnh giường, mở tủ lấy ra một chiếc áo bào, cẩn thận bưng đến trước mặt Trương Cường, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lắp bắp: “Bệ hạ, đây là… y phục do chính tay thần thiếp… làm tặng bệ hạ, nếu bệ hạ không chê…”
Trương Cường không đợi nàng nói hết câu đã cầm lấy áo bào, xem qua tỉ mỉ mới phát hiện đường chỉ thêu rất tinh tế, thậm chí còn hơn cả phòng thuê trong hoàng cung, đủ thấy tấm lòng nhớ thương phu quân của hoàng hậu, Trương Cường nghĩ tới nàng thân là hoàng hậu mà không bằng cả một phi tần bình thường, trong lòng vừa cảm động vừa thương xót.
Trương Cường khoác ngay áo bào lên người, ôn hòa nói: “Áo bào do hoàng hậu làm quả nhiên rất khác, trẫm mặc vào thấy thoải mái hơn so với y phục trong cung.”
Hoàng hậu vốn đang lo lắng Trương Cường tức giận vì bị nghi ngờ, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ hắn phủi tay bỏ đi sẽ phụ tấm lòng chân thành của nàng, nào ngờ Trương Cường không những không giận mà còn có lời khen, thế mới thở phào nhẹ nhõm. Đang định hỏi rõ hơn giấc mơ kỳ lạ của Trương Cường, chợt nghe hắn nói tiếp: “Trẫm tuy quyết tâm diệt trừ gian thần nhưng mọi thứ vẫn đang tiến hành trong bí mật, bởi vậy trước mặt người ngoài chỉ đành tiếp tục lạnh nhạt với hoàng hậu, trẫm lo hoàng hậu liên lạc các chư hầu tông thất sẽ không ai tin nên để lại một bức huyết thư, Hàm Dương nhờ cậy cả vào hoàng hậu rồi!”
Dứt lời, Trương Cường rút ngay dao găm ra cắt vào đầu ngón tay, viết vào lớp áo màu trắng 4 chữ vuông vức “Hồ Hợi huyết thư”, suốt mấy ngày liền Trương Cường đã chăm chỉ nghiền ngẫm văn tự đời Tần, hắn lạc vào thời đại này với hai bàn tay trắng, đừng nói là số kiến thức về khoa học hiện đại không có đất dụng võ, ngay cả chữ viết phức tạp của đời Tần cũng làm cho anh đội trưởng lính đặc nhiệm tốt nghiệp đại học quân đội như hắn bỗng chốc trở thành kẻ mù chữ. Bốn chữ trên ngụ ý sâu rộng nên sau khi tách chúng ra hỏi 4 tên tiểu thái giám, Trương Cường lập tức siêng năng luyện tập, lúc này tuy nhìn không giống lắm nét chữ của Hồ Hợi, nhưng người xem chắc cũng cảm thấy khi viết huyết thư tất nhiên sẽ khác với ngày thường nên đủ để chứng minh rồi.
Cẩn thận giao huyết thư cho hoàng hậu, Trương Cường căn dặn thêm: “Trước khi gian thần bị tiêu diệt, trẫm không cách gì quay về Hàm Dương nữa, nếu trẫm có mệnh hệ gì, nàng phải nghĩ cách trốn khỏi Hàm Dương ngay, xưa nay nàng không được trẫm để mắt tới nên tin chắc đám gian tặc kia không để ý đến nàng đâu.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Tả Uyên, Trương Cường nghĩ thầm: Chỉ cần hoàng hậu chịu tin mình, cộng thêm bức huyết thư, hứa hẹn cho các chư hầu tông thất một số lợi ích, để họ phát triển thế lực nhất định trong thời gian ngắn, đợi khi mình tiêu diệt Triệu Cao rồi quay lại đối phó các thế lực tông thất nhỏ lẻ này cũng chưa muộn, do có mối quan hệ lợi ích chặt chẽ với mình nên không sợ số chư hầu tông thất này phản bội.
Hoàng hậu thấy Trương Cường giao phó trách nhiệm quan trọng cho mình, trong lòng vô cùng cảm động, nhìn vào bức huyết thư lòng đau như cắt, nếu không phải đối mặt với sinh tử tồn vong, một vị hoàng đế sao dễ dàng viết huyết thư chứ? Ý nghĩ hoàng đế khi nguy ngập mới nhớ đến mình lóe lên, Tả Uyên thoáng dâng lên cảm xúc phức tạp, nhưng nghĩ đến nếu hoàng đế có mệnh hệ nào thì không những sinh mạng của mình, ngay cả gia tộc họ Tả cũng bị liên lụy, nàng và hoàng đế đã không thể tách rời nhau được nữa.
Trương Cường căng thẳng quan sát từng phản ứng của Tả Uyên, nếu như không thể nhờ hoàng hậu lôi kéo thế lực của tông thất về phía mình, chẳng lẽ phải chấp nhận ngồi yên chờ 3 năm sau mọi thứ diễn ra theo đúng lịch sử, mình bị Triệu Cao đâm dao xuyên tim mà chết sao?
Khí chất kiên cường của một quân nhân không cho phép Trương Cường buông xuôi, hắn quyết tâm nếu không nhận được giúp đỡ từ hoàng hậu, vậy thì đành nghĩ cách dụ Triệu Cao vào cung, sau đó lệnh cho cấm vệ bao vây cung cấm diệu trừ Triệu Cao, tuy làm vậy rất mạo hiểm nhưng đành phải liều một phen thôi.
Thấy Trương Cường không nói tiếng nào, Tả Uyên tưởng hắn đang lo nghĩ cho an nguy xã tắc, vội cẩn thận cất huyết thư vào ngực áo, bày tỏ tấm lòng: “Thần thiếp và hoàng thượng đã kết nghĩa phu thê, dù thần thiếp có tan xương nát thịt cũng phải giúp phu quân hoàn thành nghiệp lớn.”
Trương Cường tuy không có tình cảm nam nữ gì với Tả Uyên nhưng trước cách xưng hô thân mật hắn cũng hiểu nàng đã hoàn toàn tin tưởng, giờ đây Tả Uyên xem hắn là người chồng có thể nương tựa suốt đời chứ không phải một vị hoàng đế nắm quyền lực tối thượng trong tay. Nhìn Tả Uyên thẹn thùng cúi mặt xuống, Trương Cường thở dài nói nhỏ: “Tạm thời trẫm và hoàng hậu vẫn nên tỏ thái độ lạnh lùng như trước đây, trong cung toàn là tai mắt của Triệu Cao, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Hoàng hậu hơi thất vọng khẽ gật đầu, nhỏ tiếng yêu cầu: “Bệ hạ, hãy gọi thần thiếp là Uyên nhi…”
Trương Cường nhìn vào cơ thể thanh mảnh kia, trong lòng dâng lên tình cảm thương xót, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Tả Uyên, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi nàng. Tả Uyên sống cô đơn một mình trong hoàng cung suốt 5 năm qua, do thân làm hoàng hậu nên dù là người thân khi tiếp xúc cũng giữ đúng lễ nghi, lúc này nhận được nụ hôn bất ngờ của Trương Cường nên toàn thân khẽ run lên, hai má ửng đỏ, toàn thân từ từ mềm nhũn, đôi mắt phủ một màn sương mỏng mở to nhìn đắm đuối vào Trương Cường.
Trương Cường thả lỏng vòng tay, ghé tai Tả Uyên thì thầm: “Ngày Triệu Cao đền tội chính là lúc nàng và ta ôn lại giây phút mặn nồng đêm động phòng, Uyên nhi hãy yên tâm! Lần này trẫm đã thực sự tỉnh ngộ, tuyệt đối không xử tệ với nàng như trước nữa!”
Tả Uyên cảm động run rẩy nói: “Phu quân yên tâm, Uyên nhi nhất định giúp chàng giữ lấy cơ nghiệp Đại Tần, nếu thất bại thì phu thê ta thề cùng sống chết bên nhau, thần thiếp quyết không hai lòng!”
Trương Cường chứng kiến sức mạnh kiên cường ẩn chứa trong thân hình nữ nhi yếu đuối của Tả Uyên, bất chợt nhớ đến vẻ đẹp dịu dàng của Lệ Cơ và tuyệt thế giai nhân Triệu Yên, hắn cảm nhận được một sức mạnh vô hình tuôn chảy trong cơ thể, nếu số phận đã sắp đặt mình đến thời đại này, để tránh trang sử tàn khốc kia tái diễn thì dù có liều cả mạng sống mình cũng quyết sống chết một phen với Triệu Cao.
Lúc này, chỉ nghe Tả Uyên cất tiếng: “Bệ hạ, Uyên nhi xin phép cáo lui! Để tránh Triệu Cao sinh nghi, bệ hạ hãy yên tâm quay về cung A Phòng, chư hầu tông thất ở Hàm Dương sẽ do Uyên nhi nghĩ cách liên lạc, dù có hy sinh lớn cỡ nào thần thiếp cũng quyết không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!”
Trương Cường nghe vậy giật mình một cái, sợ nàng bất chấp hậu quả làm bừa, vội nhỏ tiếng căn dặn: “Uyên nhi, nàng cố gắng là được, trẫm còn có cách khác, nếu nàng không giúp được gì cũng không sao đâu.”
Tả Uyên đưa tay sửa lại ngay ngắn y phục cho Trương Cường, mỉm cười nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần thiếp biết nên làm gì, bệ hạ hãy nghỉ ngơi cho khỏe, thần thiếp cáo lui!”
Dứt lời, ôm lấy y phục Trương Cường vừa mới thay ra, Tả Uyên lưu luyến lui khỏi đại điện, Trương Cường dõi mắt trông theo đến khi hình bóng mảnh mai của nàng khuất dạng mới quay mặt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.