Đại Sư, Độ Ta Kiếp Này

Chương 5: Diệt sơn yêu




Ngôi chùa của Mặc Không bị bốc cháy. Phùng Hành Di hoàn toàn vô tội trong chuyện này, bất quá là do lôi công điện mẫu nghe thấy lời cầu nguyện của hắn, thực sự vào một ngày trời mưa đem sấm sét bao phủ đỉnh chùa, cứ thế mà lửa sinh ra. Dù đã được Phùng Hành Di cử người hầu sang dập lửa giúp, nhưng do ngọn lửa quá mạnh nên cũng không cứu vãn được nhiều. Ngọn lửa thậm chí đã bén qua một góc biệt viện của hắn, may mà biệt viện vốn rộng lớn, một góc đó chả là gì so với tổng thể còn lại.
Mặc Không đành phải dọn sang ở tạm tại biệt viện của Phùng Hành Di, mỗi ngày từ sáng sớm đã xuống thị trấn gần nhất xin tiền quyên góp xây lại chùa, đến tối mịt mới về. Phùng Hành Di từng đề nghị giúp đỡ Mặc Không nhưng bị y từ chối. Hai người tuy ở chung nhưng Phùng Hành Di so với trước càng không dễ thấy mặt Mặc Không.
Một tối, Mặc Không về tới biệt viện, đã thấy Phùng Hành Di ngồi chặn trước cửa.
“Thí chủ, tìm bần tăng sao?”
Phùng Hành Di vẫn không đứng lên, nói: “Đại sư, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng. Đại sư chưa từng hỏi ta tên gì.”
“Vậy thí chủ tên họ là gì?” Mặc Không hơi cúi người nhìn vào mắt hắn hỏi.
“Phùng Hành Di.” Hắn đáp.
“Bần tăng sẽ ghi nhớ.” Một nụ cười nhạt thoáng qua trên khuôn mặt y.
Phùng Hành Di cảm thấy tình huống này cực kỳ gượng gạo, cực kỳ không đúng. Một người hỏi, một người trả lời, sau đó thì chẳng biết phải nói gì với nhau nữa.
“Đại sư, thật không nhớ ra ta là ai sao?”
“Bần tăng đã từng quen biết với thí chủ sao?”
Phùng Hành Di cụp mắt xuống, y cũng hỏi giống hệt lần đầu gặp hắn ở bên sông.
“Đã từng quen.” Hắn trả lời đầy khẳng định.
“Lúc nào và ở đâu?”
Phùng Hành Di bối rối. Hắn thật ra không nhớ chính xác đến thế, chỉ nhớ là cùng Mặc Không kiếp trước đánh nhau ở một nơi nào đó rồi bị bắt vào Cửu Liên Tháp.
“Cái này ta không nhớ rõ.”
Mặc Không an nhiên nói: “Nếu thí chủ đã nói chúng ta quen biết, vậy bần tăng sẽ cố nghĩ thử xem.”
Phùng Hành Di chán nản. Chuyện ở kiếp trước, một là nhớ, hai là không, làm gì có chuyện nghĩ kỹ thì sẽ nhớ được. Mặc Không đưa tay ra, hướng về phía Phùng Hành Di: “Nào thí chủ, đứng lên.”
Phùng Hành Di bắt lấy tay y, dù đã đứng dậy vẫn không chịu buông: “Bàn tay đại sư…thật ấm.”
“Bần tăng là người sống, không thể lạnh được.”
“Nhưng mà người sống sẽ chết, rồi sẽ lạnh thôi. Trước khi ta tu luyện thành hình người, từng ở nơi chiến trường đẫm máu, nhìn thấy rất nhiều người chết, dần dần cũng không phân biệt được giữa người sống và người chết có gì khác nhau.”
“Thí chủ, ngài hẳn đã từng có trải nghiệm đau buồn?”
“Phụ vương ta mất sớm, thúc thúc của ta cướp lấy mẫu hậu ta rồi tự xưng vương, đem vứt bỏ ta ở một bãi chiến trường. Ta lúc nhỏ rất vô dụng, chỉ biết khóc và khóc, do đó trong mắt ông ta không phải là vật cản uy hiếp gì. Ở đó mỗi ngày ta đều nhìn thấy có người chết, dần dần lòng của ta cũng lạnh như họ. Ta hút dương khí của những người hấp hối để tồn tại. Sau này, khi ta trở về, mẫu hậu ta đã có với thúc thúc hai người con khác, bà hoàn toàn chẳng nhớ gì đến sự tồn tại của ta. Ta chính tay đâm chết thúc thúc đoạt lại ngai vị, ban rượu độc cho mẫu hậu và hai người con của bà. Đại sư, ngài có cho rằng những việc ta làm là tàn ác không?”
“Thí chủ, bần tăng không ở trong cảnh ngộ của ngài, sao có tư cách phán xét ngài? Nếu bần tăng không phải người tu hành, từ nhỏ đã tập khống chế ác niệm của bản thân, bần tăng có thể cũng sẽ làm như ngài một khi rơi vào cảnh ngộ đó. Ngài cũng chỉ muốn được sống.”
Phùng Hành Di đem bàn tay của Mặc Không áp lên má, rồi kéo thấp xuống môi hôn: “Đại sư, tâm của ngài rộng lớn như hải hồ, chứa được chúng sinh thiên hạ, vậy có thể chứa thêm ta không?”
Mặc Không nhu thuận nhìn hắn, đáp khẽ: “Có thể.”
“Lời này không gạt ta?”
“Bần tăng không nói dối.”
Phùng Hành Di cười tươi như gió xuân thổi đến, đem mọi ưu phiền trong lòng rũ bỏ, nhưng cũng chỉ được một đêm này mà thôi. Hôm sau, khi hắn ngủ dậy, Mặc Không lại bỏ đi xin quyên góp, tiếp tục cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Phùng Hành Di ranh mãnh nghĩ ra một cách. Hắn bảo người hầu đến thị trấn mua chuộc người dân quyên góp. Họ bỏ ra bao nhiêu thì hắn sẽ trả lại gấp ba. Được vài ngày, số tiền đã dần đủ, Mặc Không bắt đầu thuê người về trùng tu những nơi bị hoả hoạn.
“Đại sư, thế này phải sửa mất bao lâu?” Phùng Hành Di ngồi trên cành cây nhìn xuống chỗ Mặc Không đang đứng, hỏi.
“May mà chùa không lớn, chắc độ một, hai tháng là xong. Bần tăng phải xuống núi xin quyên góp tiếp, phiền thí chủ ở đây trông coi họ giùm. Thí chủ từng ở trong chùa, cứ để họ xây theo lối cũ là được.” Mặc Không nói, lại như sợ Phùng Hành Di không hiểu nên nhấn mạnh thêm: “Mọi việc lấy đơn giản làm tiêu chí.”
Mặc Không đi rồi, Phùng Hành Di không có gì làm, cứ ngắm mấy người thợ làm hắn buồn ngủ, liền ngủ thiếp trên cây. Lúc ngủ dậy, ai cũng đi hết cả. Hắn vừa ngáp vừa trở về biệt viện, nghe người hầu nói lại Mặc Không vẫn chưa về. Phùng Hành Di nhìn lên trời, mặt trăng đã nhô rất cao. Mặc Không là người có quy củ, không lý gì giờ này mà vẫn còn ở bên ngoài, trừ khi xảy ra chuyện rồi.
“Mau! Gọi hết người trong trang đi lùng sục từ đường núi xuống.”
Gần sáng, Phùng Hành Di phát hiện ra một xác sơn yêu toàn thân xanh lè, mặt mày hung tợn, răng lởm chởm nhô dài, lại nghe được tiếng đánh nhau dữ dội, lại gần xem là giữa Mặc Không và hai sơn yêu khác. Chỉ một sơn yêu đã có pháp lực không hề nhỏ, huống hồ là cùng lúc đối đầu với ba sơn yêu, chả trách Mặc Không lại bị cầm chân cho đến giờ.
“Vương thượng, chúng ta có cần ra giúp đại sư?” A Đát bước khỏi đám người hầu, tiến lên vài bước hỏi Phùng Hành Di.
“Không cần. Các ngươi không phải đối thủ của bọn chúng, lao vào chỉ vướng tay vướng chân, gây khó khăn hơn cho Mặc Không.”
Phùng Hành Di lao ra tấn công một sơn yêu để phân tán lực lượng giùm Mặc Không.
“Ra là có viện binh sao?” Sơn yêu giơ móng vuốt lên cười nhạo.
“Ta không phải viện binh, mà chính là gia gia của ngươi.” Phùng Hành Di trở về bán chân thân, tám cái đuôi trắng bạc ngạo nghễ vươn dài ra, nhắm hướng sơn yêu đánh thẳng tới.
Một bên Phật quang sáng chói tung ra, dồn dập con sơn yêu đơn thân độc mã vào ngõ cụt. Bên này tám cái đuôi liên tiếp công kích, loạn vũ đến mức sơn yêu còn lại hoa mắt chóng mặt, không biết đường chống đỡ. Rất nhanh, hai sơn yêu đều bị đánh bại. Một con bị Mặc Không giáng ấn tan thành tro bụi, một con bị Phùng Hành Di siết chết tại chỗ. Phùng Hành Di đang định khoe khoang với Mặc Không rằng nếu trên người hắn không có Phật ấn kìm hãm lại phần lớn pháp lực, thì sơn yêu nhỏ nhoi này còn chết nhanh hơn. Thế nhưng, hắn chưa kịp khoe đã thấy từ trên không lao xuống một lão sơn yêu, xem chừng còn đối phó hơn.
Lão sơn yêu gầm lên: “Hòa thượng chết tiệt, chúng ta trước nay nước sông không phạm nước giếng, cớ sao lại truy cùng đuổi tận?”
Mặc Không chắp hai tay, cúi người:
“A di đà Phật! Bần tăng đã khuyên răn, muốn cho các vị một đường sống, nhưng các vị hết lần này đến lần khác giết người ở thị trấn, khuyên sao cũng không hối cải. Quả hôm nay chính là nhân của ngày trước, đều đã được an bày cả.”
“Ta không biết nhân quả gì cả. Ta chỉ biết yêu tinh mà không giết người thì chẳng lẽ lại học theo ngươi ăn chay niệm Phật?”
“Nếu thí chủ nguyện ý, bần tăng rất sẵn lòng độ hóa.”
“Được, đợi ngươi chết rồi hãy độ hóa cho ta.”
Lão sơn yêu hóa khói đen lao về phía Mặc Không và Phùng Hành Di, thoắt ẩn thoắt hiện đánh vào họ. Hai bên giằng co một lúc lâu. Mặc Không tự thấy cứ tiếp tục không phải là cách hay, bèn đẩy Phùng Hành Di ra xa. Phùng Hành Di đang ngỡ ngàng thì thấy Mặc Không ngồi xuống, cầm Phật châu niệm một đoạn chú. Chữ Phật xuất hiện đầy trời, giăng thành kết giới bao bọc y và lão sơn yêu lại. Lão sơn yêu gào rống điên cuồng trong kết giới, mỗi chữ Phật chạm vào người là một tầng đau đớn mãnh liệt, thậm chí có lửa tóe ra. Phùng Hành Di bấy giờ mới hiểu ra Mặc Không không để hắn ở cạnh vì muốn bảo vệ hắn.
Mặc Không càng tĩnh tâm niệm thì lửa trên người lão sơn yêu càng bốc cháy kinh hoàng hơn, bất quá lão sơn yêu không chịu an phận, vẫn kiên quyết phản kháng đến cùng. Lão sơn yêu đánh chưởng hỗn loạn quanh Mặc Không và kết giới. Mặc Không bị trúng chưởng, khóe môi nhỏ máu ra nhưng vẫn chú tâm niệm tiếp.
“Mặc Không!” Phùng Hành Di gọi lớn, định chạy về phía Mặc Không, lại bị A Đát và bọn người hầu kéo ra. A Đát nhất mực khuyên răn: “Không được vương thượng, nơi đó rất nguy hiểm.”
“Ta không sợ nguy hiểm, ta phải ở cùng chỗ với Mặc Không. Ai dám cản ta? Ta là vương thượng của các người.”
Phùng Hành Di sừng sộ quát lại nàng. Nàng và bọn người hầu không dám nói gì nữa, chỉ đành buông tay. Đúng lúc đó, họ nghe được một tiếng nổ lớn. Thân thể lão sơn yêu không chịu được nữa mà nổ tung ra thành trăm mảnh trong khói lửa. Kết giới tự hủy. Mặc Không lảo đảo đứng dậy, bất chợt ói một ngụm máu ra tay, lấm lem cả Phật châu.
“Mặc Không!” Phùng Hành Di chạy ào tới, trượt chân quỳ xuống mặt đất nhưng vẫn cố vươn lên đỡ lấy thân thể Mặc Không đang ngã rạp. “Mặc Không! Ngài sao rồi?”
“Bần tăng…mệt rồi. Muốn ngủ một lát.”
“Mặc Không, đừng ngủ, đừng dọa ta sợ…”
“Không sao, bần tăng chỉ ngủ một lát thôi.”
Đôi tay Mặc Không vô lực buông xuống nền đất, mi mắt nhắm chặt lại. Y quá mệt, không còn nghe thấy được gì, nhưng y đoán chừng Phùng Hành Di vẫn đang gọi tên y không ngừng.
Phùng Hành Di mang Mặc Không về biệt viện, gọi đại phu của hồ tộc đến khám cho y. Đại phu khám mất cả canh giờ, lúc trở ra sắc mặt rất tồi tệ: “Tâm mạch đều bị đánh đứt đoạn, chỉ sợ là…”
“Chỉ sợ sao?” Phùng Hành Di nắm cổ áo ông sốc lên đầy giận dữ. “Bản vương không muốn nghe những điều bất lành. Bằng mọi giá, nhất định phải chữa khỏi cho y.”
“Vương thượng, muốn nối lại tâm mạch cho y không phải không có cách, chỉ nhưng…chỉ nhưng thần cần có cỏ Thủy Túc. Loại cỏ này sinh trưởng ở nơi có nhiều linh khí trời đất, nghe nói ở Bạch Vân tự có một vài cây.”
“Hình dạng của loại cỏ này thế nào?”
“Lá dài mảnh, màu đỏ tía.”
“Để ta đi lấy.”
Đại phu kinh sợ quỳ xuống ngăn cản: “Vương thượng, ngàn vạn lần không thể. Bạch Vân tự là đệ nhất tự viện, hương hỏa cực thịnh, yêu tà đều không dám đặt chân đến. Nếu vương thượng tới đó, e rằng thập tử nhất sinh, không còn đường quay về.”
“Lẽ nào bảo ta phải trơ mắt nhìn y chết?” Phùng Hành Di lắc đầu, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau xót khó tả. “Không được! Ta nhất định phải cứu y, cho dù trả giá đắt thế nào.”
Phùng Hành Di kiên quyết dứt áo ra đi, bỏ mặc ngoài tai mọi lời ngăn cản. Hắn nghĩ nếu như rơi vào tình huống xấu nhất, thà là hắn chết, cũng không thể để Mặc Không chết. Lòng đã rõ ràng như vậy, nên cứ một mạch thẳng tiến đến Bạch Vân tự mà không chút sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.