Hứa Thất An “ừm” một tiếng: “Nhị lang cố gắng cho tốt, ta mới từ phủ Lâm An công chúa đi ra.”
“...” Hứa Tân Niên chắp tay.
Hắn thua rồi, vẫn là không làm màu nổi với đại ca.
Hứa Thất An mang cương ngựa ném cho Hứa Nhị lang, nói: “Nhị lang, đệ đã từ con đường khoa cử đi ra rồi, đêm nay đại ca mời khách, đi Giáo Phường Ti chúc mừng một phen.”
“Chỗ mẹ cùng em gái...” Hứa Tân Niên nhíu mày.
“Ta nói với thẩm thẩm, hôm nay tuần đêm. Mà đệ à, thi đình chấm dứt, chè chén với bạn cùng trường không phải chuyện rất bình thường?” Hứa Thất An nói.
“Đại ca nói có lý.” Hứa Tân Niên cười lên.
Hôm sau, sáng sớm.
Ảnh Mai tiểu các, giường gấm rộng rãi xa hoa, Phù Hương đang ngủ say “Ừm” một tiếng, phát ra tiếng thở gấp ngọt ngào lại lười biếng.
Lông mi dày đặc quăn quăn run rẩy, mở mắt, trong tầm mắt của nàng, trước hết xuất hiện là cái mũi cao cao, góc nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Thất An.
Hắn đã tỉnh, lẳng lặng nhìn nóc nhà.
“Chào buổi sáng, Hứa lang.”
Phù Hương từ trong chăn thò hai tay ra, ôm lấy cổ Hứa Thất An, đồng thời ngăn chặn cái tay vuốt v e bộ ng ực của hắn.
“Chào buổi sáng cái gì, buổi sáng phải nói: Chàng đêm qua thật tuyệt!” Hứa Thất An ngáp, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đáng ghét, nô gia không nói ra miệng được.”
Phù Hương cũng ngáp một cái, má cọ cọ mặt Hứa Thất An, làm nũng nói: “Đồng hồ nước ở chân giường, Hứa lang tự mình xem đi.”
Nửa thân trên Hứa Thất An lao ra ngoài giường, hướng chân giường nhìn lại, ngay sau đó, hắn từ trên giường nhảy bật dậy: “Thế mà giờ Thìn rồi, nàng tiểu yêu tinh hại người này, ta phải lập tức đi nha môn, bằng không lương sáu tháng cuối năm cũng không còn.”
Phù Hương cánh tay chống đầu, si ngốc cười nói: “Hôm qua đều là Hứa lang đang hại người ta mà, đảo điên thứ tự, phi.”
Hứa Thất An rời khỏi Ảnh Mai tiểu các, đi về phía chuồng ngựa, dắt đi con ngựa cái nhỏ của mình, không ngoài dự liệu, ngựa của Nhị lang không thấy nữa, cái này nói lên hắn đã rời khỏi Giáo Phường Ti.
Hắn cưỡi con ngựa cái nhỏ, quay về Hứa phủ, ven đường nhìn chung quanh, mãi không thấy có bán quýt xanh.
“Chung Ly hình như còn ở Ti Thiên Giám, ta nên đi đón cô ấy.” Hứa Thất An nói thầm một tiếng, vòng sang phía Ti Thiên Giám mà chạy.
...
“Trát trát trát...”
Hứa Thất An kéo xuống van cổng, cửa đá đi thông lòng đất Ti Thiên Giám mở ra, hắn ngoác cổ họng hô: “Chung Ly, ta tới đón ngươi.”
Thanh âm quanh quẩn ở dưới lòng đất trống trải.
Một lát sau, bậc thang thẳng tắp đi thông lòng đất truyền đến tiếng bước chân, ánh đèn thiêu đốt, vầng sáng màu lửa chiếu rọi ra đường nét một bóng người, dần dần rõ ràng.
Chung Ly tóc tai bù xù đi lên bậc thang, giọng thanh thúy từ trong mái tóc truyền đến, mang theo vài phần nhảy nhót: “Ngươi tới rồi.”
“Đi thôi, theo ta về nhà.” Hứa Thất An xoay người muốn đi.
Chung Ly quay người lại, hướng lòng đất tối đen hô lớn: “Dương sư huynh, đóng cửa suy nghĩ cho tốt, đừng chọc lão sư tức giận nữa.”
Nói xong, nàng kéo tay cầm, đóng cửa cửa đá.
Hứa Thất An vừa đi ra ngoài, vừa tò mò hỏi thăm: “Dương sư huynh làm sai chuyện gì sao.”
Chung Ly nhìn nhìn hắn, thấp giọng nói: “Dương sư huynh hôm qua đi ngọ môn, cản đường văn võ bá quan, đọc bài thơ đó của ngươi.
“Chư công cùng bệ hạ giận dữ, phái người khiển trách lão sư, nghiêm trị Dương sư huynh. Lão sư mang Dương sư huynh treo lên quật một trận, sau đó giam giữ vào lòng đất, suy nghĩ mười ngày. Chư công cùng bệ hạ lúc này mới bỏ qua.”
... Hứa Thất An ngây người, gương mặt dại ra, khó có thể tin có người sẽ vì làm màu, thế mà lại làm tới một bước này.
Dương Thiên Huyễn bị giám chính treo lên quật một trận? Ta lúc ấy chưa ở bên cạnh xem, thật sự là quá đáng tiếc rồi!!
Trong lòng tiếc hận, hắn cũng không quên việc chính, ở trong sảnh lớn nhìn quanh một vòng, bởi vì các cửu phẩm y giả chạy hết, hắn chỉ có thể hỏi Chung Ly bên cạnh, nói:
“Có thuốc bột che giấu mùi trên người hay không? Ta tối hôm qua uống chút rượu, ngươi có thể không biết, thẩm thẩm cùng muội tử của ta đặc biệt không thích ta uống rượu...”
“Ừm.” Chung Ly gật gật đầu, nhu thuận nói: “Phương pháp che giấu mùi son phấn rất đơn giản, ngươi đợi một chút, ta tìm hương xông cho ngươi.”
Thế này có chút xấu hổ... Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.
Trở lại Hứa phủ, hắn ở bên cạnh bàn đá của đình viện, thấy Lệ Na cùng Tô Tô đang đánh cờ, Hứa Linh m ở cách đó không xa đứng trung bình tấn.
“Bát tô...”
Tiểu Đậu Đinh làm bộ rất vui vẻ nghênh đón, nhân cơ hội lười biếng nghỉ ngơi.
Lệ Na hiển nhiên là sư phụ không xứng chức, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm chờ mong, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nghiêm túc cùng tự hỏi.
Thế này thì lạ nha... Cảm giác nhìn thấy hai tên dốt đặc cán mai đang thảo luận vi phân và tích phân... Hứa Thất An tò mò đi qua, tập trung nhìn vào.
Thì ra hai người đang chơi cờ năm quân!
Đi rồi đi rồi...
Bởi vì trên đường đã nhắc nhở Chung Ly, cho nên ngũ sư tỷ Ti Thiên Giám nhìn thấy một con quỷ ngồi ở trong sân chơi cờ, cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là lặp đi lặp lại nhìn vài lần.
“Đây là một con mị, rất hiếm thấy.” Nàng nhỏ giọng nói.
Ta biết, mị đặc điểm chính là xinh đẹp, thích ở trong núi sâu rừng rậm câu dẫn người qua đường, sau đó rút cạn tinh khí bọn họ, ừm, tinh khí này nó là tinh khí đúng tiêu chuẩn... Hứa Thất An gật gật đầu, tỏ vẻ trong lòng mình rõ ràng.
Chung Ly thấy thế, liền không nói thêm nữa.
Sau đó, Hứa Thất An phát hiện Lý Diệu Chân không thấy nữa, nhất thời cả kinh, chạy đến sân hỏi Tô Tô: “Chủ nhân nhà ngươi đâu?”
Tô Tô đầu cũng không ngẩng lên, chuyên chú nhìn chằm chằm bàn cờ, nhẹ nhàng trả lời: “Đi Linh Bảo Quan rồi.”
...
Ngoài cửa hoàng thành, Lý Diệu Chân mặc đạo bào bị Hổ Bí vệ ngăn cản.
Nàng không vội không nóng, xoay người đi trở về một đoạn đường, sau đó vỗ sau lưng, “keng” một tiếng, phi kiếm ra khỏi vỏ.
Hổ Bí vệ cách đó không xa thấy thế, cho rằng nàng muốn xông vào hoàng thành, cả kinh biến sắc, nhao nhao rút ra binh khí.
Lý Diệu Chân nhanh nhẹn nhảy lên sống kiếm, phi kiếm mang theo nàng lên thẳng không trung, dừng lại trên cao hai mươi trượng. Độ cao này, đã có thể nhìn thấy Linh Bảo Quan nơi cực xa.
Hổ Bí vệ đầu tường kéo dây cung, chuyển động sàng nỏ (loại nỏ lớn, khung to như cái giường, bắn những mũi tên khổng lồ và cần rất nhiều người kéo), hỏa pháo, nhắm Lý Diệu Chân, chỉ cần trưởng quan ra lệnh một tiếng, lúc này chính là vạn mũi tên cùng bắn.
Hổ Bí vệ Thiên hộ chưa hạ lệnh công kích, hắn nheo mắt đánh giá Lý Diệu Chân, trong lòng chợt có tia sáng lóe lên.
Đạo bào, nữ tử, muốn vào hoàng thành... Là Thiên tông thánh nữ Lý Diệu Chân? Vị một trong các nhân vật chính Thiên Nhân chi tranh kia?
Nhưng, Lý Diệu Chân nếu cố ý phi kiếm xông vào hoàng thành, như vậy chờ đợi nàng, nhất định là các cấm quân cao thủ, Đả Canh Nhân vồ ngược.
Lý Diệu Chân đương nhiên biết mình bị tập trung, nhưng vấn đề không lớn, nàng cũng không có ý cậy mạnh xông vào hoàng thành.