Mèo mướp mở mồm, mang tấm gương ngọc thạch nhỏ nạp về trong bụng, vểnh đuôi, nhanh chóng rời đi.
Qua một khắc đồng hồ nữa, lão gác cổng ngáp ngủ mở cổng, thấy công tử ca quần áo hoa hoét nằm ở trên mặt đất, lão bị dọa giật mình, sau khi thấy rõ dung mạo công tử ca, kích động chạy vào trong phủ.
Chỉ một lát, vài tên người hầu vội vàng đến, nâng công tử ca quần áo hoa mỹ vào phủ.
Tôn Thượng thư nghe tin chạy tới, thấy con trai nằm ở giường gấm hôn mê bất tỉnh, trái tim nháy mắt treo lên.
“Lão gia, thiếu gia hắn chỉ là hôn mê, chưa bị thương quá nặng.” Lão quản gia đứng ở bên giường nói.
“Cái gì gọi là chưa bị thương quá nặng?” Tôn Thượng thư nhướng mày.
“Thiếu gia... Bị quật mấy chục roi, da tróc thịt bong, may mà đều là bị thương ngoài da, sau khi rịt thuốc đã không còn đáng ngại.” Lão quản gia cúi đầu.
“Vô liêm sỉ! Nói không giữ lời!”
Tôn Thượng thư sắc mặt xanh mét, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, nhưng sau đó, tựa như nghĩ tới cái gì, lửa giận sôi trào bỗng nhiên tan đi.
Lặng lẽ một lát, Tôn Thượng thư thở dài: “Trở về là tốt rồi.”
...
Hạo Khí Lâu, phòng trà.
“Dự Vương sớm không còn tâm tư tranh danh đoạt lợi, cho nên có thể trả ta nhân tình, nếu hắn vẫn là Dự Vương kia lúc trước, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đáp ứng ta. Về phần Tào quốc công, hắn cùng phó tướng của Trấn Bắc vương liên hợp, mưu đồ Kim Cương Bất Bại của ta.
“Ta nhớ Ngụy Công từng nói, triều đình tranh đấu chính là ích lợi tranh đấu, phải học được thỏa hiệp. Vì thế ta đáp ứng yêu cầu của hắn.”
Hứa Thất An bưng trà, ngồi ở trong phòng trà lấy ánh sáng thông thấu, quay đầu, nhìn về phía Ngụy Uyên trên đài quan sát, phơi nắng, ngắm phong cảnh.
“Không tồi, ngươi ngộ tính là có, đáng tiếc tính nết khó sửa, không thích hợp triều đình.” Ngụy Uyên gật đầu.
“Chủ yếu là Ngụy Công dạy tốt.” Hứa Thất An khiêm tốn nói.
Ngụy Uyên cười cười, hai tay đặt ở lan can bảo hộ, ngắm cảnh sắc mặt trời mùa xuân, sau một lúc mới hỏi:
“Vụ án gian lận khoa cử ngươi bôn ba khắp nơi, ngay cả nha môn cũng chưa hề ở lại, vất vả rồi.”
“Nhưng cũng học được rất nhiều.” Hứa Thất An đáp lại, ‘soạt soạt’ nhấp ngụm nước trà.
Ngụy Uyên cười ha ha nói: “Lĩnh hội điểm quan trọng của ta.”
Hứa bạch phiêu ngẩn ra, có loại dự cảm bất hảo: “Vất vả?”
Ngụy Uyên lắc đầu, chưa xoay người, giọng điệu ôn hòa nói: “Không chịu ở nha môn gì cả.”
“...”
Ngụy Uyên thuận thế nói: “Cho nên, lương tháng này không còn nữa.”
Hứa Thất An ánh mắt dại ra, ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngụy áo xanh, vẻ mặt cầu xin: “Ngụy Công, bổng lộc tháng này của ta đã sớm không còn.”
“Phải không?” Ngụy Uyên ngẩn ra, chậm rãi gật đầu: “Vậy tháng sau cũng không có nữa.”
“???”
Ta có phải nơi nào chọc hắn mất hứng hay không... Hứa bạch phiêu thông minh chưa dây dưa đề tài này, vĩnh viễn đừng phân cao thấp với lãnh đạo, sẽ chỉ tự chịu mất mặt.
“Ngụy Công, vậy phó tướng của Trấn Bắc vương sao lại về kinh?”
“Phương bắc thế cục khẩn trương, thiếu lương, trở về đòi bạc.” Ngụy Uyên nói.
“Trấn Bắc vương là người thế nào.”
“Người bá đạo.”
Người bá đạo thường thường không thể nói lý, hơn nữa bởi vì thân phận thân vương, có thể coi thường quy củ ở trình độ nhất định... Trong lòng Hứa Thất An phán đoán.
Cáo biệt Ngụy Uyên, hắn cưỡi lên con ngựa cái nhỏ, ở yên ngựa cân nhắc túi một lúc, ‘cọc cọc cọc’ chạy về phía phủ Hoài Vương.
Bây giờ, hắn cần thực hiện hứa hẹn, đi tìm phó tướng Trấn Bắc vương.
“Rất kỳ quái, Chử Tương Long bảo ta ở sau khi sự tình kết thúc, đi Trấn Bắc vương phủ tìm hắn, cái này nói rõ trong khoảng thời gian này hắn về kinh, không phải ở nhà mình, mà là ở Trấn Bắc vương phủ.
“Ít nhất, đại bộ phận thời gian là ở lại Trấn Bắc vương phủ. Mà Trấn Bắc vương ở biên quan, trong phủ chỉ có một vị vương phi đệ nhất mỹ nhân...”
Từ góc độ Trấn Bắc vương, khẳng định là không có khả năng để tiểu đệ cùng phi tử cô đơn của mình ở dưới một mái hiên.
Nhưng Chử Tương Long cố tình làm như vậy, hơn nữa công khai, không chút nào che giấu, cái này ý nghĩa, Chử Tương Long là nhận chỉ đạo từ Trấn Bắc vương.
Trấn Bắc vương vì sao phải làm như vậy?
Hắn tín nhiệm đối với phó tướng, cao hơn vương phi nhiều...
...
Phủ Hoài Vương, sảnh ngoài.
Nữ tử lụa mỏng che mặt, mặc váy cung đình hoa mỹ ngồi ở cạnh bàn đùa nghịch dụng cụ uống trà.
Đại sảnh, Chử Tương Long cả người mặc giáp, hông đeo bội đao đứng sừng sững, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vương phi, trầm giọng nói:
“Nghe thị vệ trong phủ nói, vương phi vô cớ mất tích hai lần?”
Nữ tử lụa mỏng che mặt mắt điếc tai ngơ, cúi đầu đùa nghịch đồ dùng uống trà, động tác nhẹ nhàng, tư thái tao nhã.
“Vương phi là như thế nào giấu được thị vệ trong phủ? Lại là như thế nào giấu được thuật sĩ Ti Thiên Giám? Ngài gần đây đã gặp người nào, gặp phải chuyện gì?”
“Ồn ào!”
Nữ tử lụa mỏng che mặt khẽ nhíu đầu lông mày, thanh âm cao ngạo lạnh lùng, “Ngươi đang chất vấn ta?”
“Không dám!”
Chử Tương Long cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Ty chức lần này về kinh, trừ hỏi bệ hạ đòi quân lương, tiếp đó là đón vương phi đi phương bắc, gặp lại vương gia, ngài sớm chuẩn bị đi.”
Dừng một chút, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt linh động đẹp đẽ của nữ nhân, trầm giọng nói: “Khoảng thời gian này ta đều sẽ ở lại vương phủ, vương phi nếu muốn ra ngoài, ty chức sẽ đi cùng toàn bộ hành trình.”
Nữ tử che mặt im lặng không nói.
Lúc này, một thị vệ đi vào trong sảnh, ôm quyền nói: “Chử tướng quân, Ngân la Hứa Thất An cầu kiến.”
Chử Tương Long gật đầu, nhìn vương phi một cái, chắp tay ôm quyền, rời khỏi đại sảnh.
Hứa Thất An, hắn đến vương phủ làm gì... Nữ tử che mặt cúi đầu, ánh mắt chuyển động, lộ ra giảo hoạt, không biết đang nghĩ cái gì.
Trong đại sảnh đợi khách, Hứa Thất An ngồi ở trên ghế, trong tay bưng trà tỳ nữ pha, bên chân dựng một cái túi, cao như đầu gối.
Hắn im lặng ngồi vài phút, vành tai khẽ động, nghe thấy được tiếng vang của vảy chớp lên, ngay sau đó, liền thấy Chử Tương Long bước qua bậc cửa, đi thẳng vào.
“Đa tạ Chử tướng quân cùng Tào quốc công ra tay giúp đỡ.”
Hứa Thất An lời này không có thành ý, bởi vì hắn ngay cả đứng dậy cũng chưa có, vừa nói, vừa uống ngụm trà.
Chử Tương Long cũng không để ý, đánh giá hắn, ánh mắt sau đó rơi ở túi bên chân Hứa Thất An, nói: “Đồ đâu.”
Hứa Thất An buông chén trà, mở túi, lộ ra một pho tượng Phật điêu khắc bằng đá, công phu dùng đao cực kém, so với kẻ mới học còn không bằng.
Ánh mắt Chử Tương Long nhất thời nóng lên, sáng quắc nhìn chằm chằm Phật tượng, tuy nó điêu khắc đơn sơ, bộ mặt chỉ có một cái đường nét, nhưng luồng Phật vận như có như không kia, làm người ta ý thức được nó bất phàm.