Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 646: Thu đồ đệ (1)




Hàn Lâm viện lại xưng là chỗ trữ tướng, thứ cát sĩ tuy so ra kém nhất giáp, nhưng cũng có tư cách vào Nội Các, là thanh quý hàng đầu đương triều.
Ngụy Uyên và Vương thủ phụ, một người quay đầu bên trái, một người quay đầu sang phải, đồng thời nhìn Hứa Tân Niên.
Hứa Tân Niên như trút được gánh nặng, đè nén vui sướng trong lòng: “Đa tạ bệ hạ.”
Nguyên Cảnh Đế nói: “Trẫm mệt rồi, bãi triều.”
Kết thúc rồi, vụ án gian lận khoa cử, đến đây, hầu như đã có kết luận.
Trừ phi Hứa Tân Niên ở trên thi đình phát huy thất thường, văn chương viết nát bét, loại xác suất này cực kỳ bé nhỏ, thân là học sinh thư viện Vân Lộc, đương triều hội nguyên, tài hoa của hắn tuyệt đối là đỉnh cao trong cống sĩ.
Mấu chốt nhất là, bệ hạ tựa như rất thưởng thức kẻ này, đây mới là điều cực kỳ quan trọng.
Chư công triều đình sắc mặt quái dị, không ngờ vụ án này thế mà lại lấy kết cục như vậy chấm dứt.
Trộm gà không được còn mất nắm thóc... Tôn Thượng thư sắc mặt khó coi, đợi sau thi đình, vụ án gian lận khoa cử chấm dứt, nhất định sẽ có người nhân cơ hội công kích, chỉ trích hắn lạm dụng chức quyền, vu oan hãm hại.
Lục khoa cấp sự trung, cùng với quan to tam phẩm còn lại, trong lòng đều là một trận thất vọng cùng bất mãn.
Loại bất mãn này, ở sau khi nghe được Nguyên Cảnh Đế hứa hẹn để cho Hứa Tân Niên vào Hàn Lâm viện, hầu như đạt tới đỉnh phong.
Một học sinh thư viện Vân Lộc, có tư cách gì vào Hàn Lâm viện. Quốc Tử Giám sáng lập hai trăm năm qua, chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Chư công trong điện, cùng với quần thần ngoài điện, ôm tâm tình phức tạp giải tán, khi bọn họ xuyên qua đại quảng trường, thấy một vị Ngân la chống đao mà đứng.
Mặt hướng ngọ môn, mặt hướng quần thần.
Hoài Khánh cùng Lâm An hai vị công chúa đứng ở nơi xa, cũng chưa sóng vai cùng Hứa Thất An.
Một bên là mấy trăm kẻ mặt người dạ thú, quan lại kinh thành tay nắm thực quyền.
Một bên là võ phu thô bỉ, Đả Canh Nhân Ngân la cô đơn đứng thẳng.
Một người chặn một nhóm người quyền lực lớn nhất Đại Phụng.
Quần thần chú ý tới tiểu Ngân la làm ra tư thái chặn đường này, cũng nhận ra thân phận của hắn, trong quan lại kinh thành không có ai không nhận ra hắn.
Hắn muốn làm gì?
Võ phu thô bỉ này, là muốn đắc ý, diễu võ dương oai?
Lục bộ Thượng thư, Thị lang, lục khoa cấp sự trung, tôn thất, huân quý... Từng ánh mắt rơi ở trên người Hứa Thất An, đánh giá hắn.
Võ phu nho nhỏ, dám chắn đường chúng ta?
Một người một đao đứng ngọ môn, độc chắn quần thần.
Hứa Thất An nghênh đón quần thần, chậm rãi đảo qua mọi người, đột nhiên cười lạnh một tiếng, dồn khí đan điền, chậm rãi nói:
“Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt bất phế giang hà vạn cổ lưu (Các người thân cùng danh đều diệt - không phế giang hà vạn cổ lưu)... Phi!”
Hung hăng nhổ bãi nước bọt, xách đao, chậm rãi rời đi.
Trào phúng tập thể!
Trong ngoài ngọ môn, chỉ trong chớp mắt tràn đầy tĩnh mịch.
Trong ngoài ngọ môn tràn đầy tĩnh mịch, mấy trăm quan viên tựa như mất giọng tập thể, bên tai quanh quẩn câu thơ ý tứ châm chọc rất nặng này.
Chỉ có người đọc sách, mới có thể rõ ràng nghe hiểu trong câu thơ này bí mật mang theo châm chọc, là bén nhọn cỡ nào.
Người đọc sách không sợ bị mắng, cũng không sợ cãi nhau, thậm chí có mang cãi nhau coi là luận đạo, đắc chí. Địa vị thấp, thích tìm địa vị cao cãi nhau.
Nổi danh đã lâu, thích tìm người cùng cấp bậc cãi nhau, thậm chí thích tìm hoàng đế cãi nhau. Một khi hoàng đế hổn hển, bọn họ còn có thể chỉ vào hoàng đế nói: Hắn nóng rồi hắn nóng rồi...
Cấp sự trung chính là nhân tài kiệt xuất trong việc này.
Nhưng, người đọc sách, nhất là người đọc sách ở địa vị cao, bọn họ sợ hãi bị ba thứ mắng.
Một, sách sử.
Hai, văn chương.
Ba, thi từ.
Bởi vì ba thứ này đề cập đến thứ người đọc sách để ý nhất: thanh danh.
Thanh danh trước người sau người.
Các người thân và danh đều diệt, bất phế giang hà vạn cổ lưu... Đây là lời tru tâm, không có bất cứ người đọc sách nào có thể chịu được câu thi từ này trào phúng, quá ác ý rồi.
Mấy trăm gã quan lại kinh thành, giờ này khắc này, thế mà lại có loại cảm giác huyết khí ập tới da mặt, rõ ràng cảm nhận được vũ nhục thật lớn.
Không chỉ có bản thân thi từ, còn bởi vì, còn bởi vì làm nhục bọn họ đám người đọc sách này, là một võ phu thô bỉ.
Thẳng đến bóng người cao ngất mặc áo choàng ngắn kia càng đi càng xa, mới có một vị quan viên giọng run run nói:
“Cuồng đồ, đầy tớ, thất phu thô lỗ... Thế mà dám làm nhục chúng ta như thế. Chư vị đại nhân, là không thể nhẫn nhịn được, mau mau phát binh chém cẩu tặc này.”
Nói chuyện là Tả đô ngự sử Viên Hùng, tất cả mưu tính thất bại, tâm tình hắn rơi vào thung lũng, cả người như thùng thuốc súng, lúc này, hành vi cố ý chờ ở ngọ môn đạp một cước của Hứa Thất An, khiến hắn tức đến mức tim gan đau đớn.
Viên Hùng cảm thấy, câu thơ này của Hứa Thất An là đang trào phúng mình, muốn mang mình đóng đinh ở trên cột sỉ nhục.
Kẻ thứ hai bùng nổ là Binh bộ Thị lang Tần Nguyên Đạo, hắn cuồng nộ lao tới vài bước, lớn tiếng quát:
“Thị vệ, thị vệ ở đâu, ngăn lại cẩu tặc đó cho ta, sỉ nhục chư công triều đình, đại bất kính. Ngăn hắn cho bản quan!!”
Đáng tiếc đại nội thị vệ chỉ nghe mệnh lệnh Nguyên Cảnh Đế, ngay cả công chúa và hoàng tử cũng không có quyền điều động.
Tâm tình Tôn Thượng thư rất phức tạp, phẫn nộ là không thể tránh né, nhưng không biết vì sao, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Hứa Thất An chưa điểm danh nói họ.
Hắn mang mọi người đều đóng đinh ở trên cột sỉ nhục, chia đều ra, sỉ nhục mọi người nhận sẽ không là bén nhọn như vậy nữa.
Tôn Thượng thư cảm thấy tâm tính mình có chút vấn đề, nhưng lại không tổng kết ra, Tôn Thượng thư đọc đủ thứ thi thư chưa từng đọc sách Lỗ Thụ Nhân viết.
“Ngụy Công thật sự đã bồi dưỡng một cấp dưới đắc lực.”
Khóe miệng Vương thủ phụ run rẩy, giọng điệu kỳ quái nói.
Cho dù là Vương thủ phụ lòng dạ sâu không lường được cũng bị chọc tức, lực sát thương của câu thơ này có thể thấy được phần nào.
Các quan viên hổn hển nhìn về phía Ngụy Uyên, lấy ánh mắt chất vấn hắn.
Ngụy Uyên tựa như mới hồi phục tinh thần, thần thái tự nhiên hỏi ngược lại: “Các vị đây là làm gì vậy, chẳng lẽ toàn bộ dò số vào ngồi?”
... Vẻ mặt các quan viên khựng lại, cảm giác bị lời nói nhẹ tênh của Ngụy Uyên phản đòn.
“Vậy, vậy việc này hôm nay, trên sách sử nên viết như thế nào?” Một vị Hàn Lâm viện thị giảng trẻ tuổi trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, liền thấy từng vị quan viên quay đầu lại, lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt đó giống như đang nói: ngươi đọc sách mang đầu óc đọc thành ngu rồi à?
Hàn Lâm viện thị giảng rụt đầu, nói: “Việc nhỏ cỡ này, không đủ để ghi vào sử sách.”
Ngụy Uyên thản nhiên nói: “Buổi chầu đã hết, chư công không nên tụ tập ở ngọ môn, nhanh chóng giải tán đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.