Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 604: Mê cung cùng gặp lại (3)




Nhưng vị Dự Ngôn Sư này của Ti Thiên Giám sẽ không tùy ý nói giỡn, cho nên, là bản thân Hứa Ninh Yến có chỗ đặc thù, hay là trên người hắn có vật phẩm gì có thể phá pháp trận?
Nhưng, căn cứ vẻ mặt Hứa Ninh Yến đến xem, hắn tựa như rất kinh ngạc đối với điều này...
Nghĩ đến đây, Sở Nguyên Chẩn nhịn không được nhìn Kim Liên đạo trưởng, lại phát hiện hắn như có giật mình.
Kim Liên đạo trưởng cũng biết? Sở Nguyên Chẩn âm thầm ghi nhớ chi tiết này.
Trên người Hứa Ninh Yến tựa như có bí mật gì... Ta đối với hắn càng ngày càng tò mò.
“Hứa đại nhân hiểu trận pháp?”
Diễn biến tâm lý Hằng Viễn không phong phú như trạng nguyên lang, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Khóe miệng Hứa Thất An giật giật: “Không hiểu.”
...
Tiền Hữu bỗng xoay người, thuận thế rút ra vũ khí bày ra tư thái đề phòng, sau đó nheo mắt chăm chú nhìn chỗ bóng tối phía trước, thấp giọng quát: “Ai?”
Tiếng bước chân tới gần, có bóng người đến gần biên giới khu ánh sáng cây đuốc chiếu sáng, đường nét từ mơ hồ đến rõ ràng, đây là một nam nhân trung niên ngoài bốn mươi.
Khuôn mặt gầy yếu, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt che kín tơ máu, cực kỳ giống ma bệnh bệnh nặng một hồi, thân thể bị vét sạch.
Dưới cằm nhiều ngày chưa chăm sóc mọc ra một vòng râu ngắn màu xanh đen, lôi thôi lại suy sút.
“Bang chủ?”
Tiền Hữu mở to mắt, mặt lộ vẻ mừng như điên, hắn di động cây đuốc soi, phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là các huynh đệ Hậu Thổ bang.
Không ngờ ở nơi này gặp đám người bang chủ, thành công mà chẳng tốn công phu... Tiền Hữu đang muốn lên đón, đột nhiên biến sắc, vũ khí chỉ vào mọi người, ngoài mạnh trong yếu quát:
“Đừng tới đây, tất cả đều đừng nhúc nhích, nếu không đao của lão tử cũng không nhận. Ừm, các ngươi chứng minh bản thân thế nào?”
Vị bang chủ ma bệnh kia lộ ra nụ cười vui mừng: “Tốt lắm, không có sơ ý, xem ra hai năm trước ở lòng đất Kinh Châu gặp được thi quỷ da người kia khiến ngươi khắc sâu ấn tượng.”
Thành viên bang phái phía sau theo đó tức giận mắng: “Họ Tiền, vì sao để ngươi ở lại bên trên ngươi không biết sao, chỉ công phu mèo quào đó của ngươi, xuống mộ chính là chịu chết.”
“Ha ha, thật là các ngươi rồi.” Tiền Hữu không giận mà cười, vui vẻ lên đón, khi tới gần bang chủ ma bệnh, hắn đột nhiên vung ra một nắm chu sa.
“Con mẹ nó, thứ vớ vẩn này chỉ có thể đối phó oán linh cấp thấp, đối với cương thi vô dụng.” Bang chủ ma bệnh phủi chu sa trên người, mắng.
Đến đây, Tiền Hữu không còn nghi ngờ lo lắng nữa.
Hắn giơ đuốc, lần lượt nhìn, thấy phó bang chủ, vị thuật sĩ hoang dại tuổi già kia tóc hoa râm, hốc mắt hãm sâu, bộ dáng tiều tụy tương tự.
Lúc này áo bào trắng trên người đã vừa bẩn vừa rách.
Tiếp theo, hắn thấy vị thiếu nữ Nam Cương kia, khuôn mặt vốn mượt mà của thiếu nữ đã gầy đi một vòng, cằm cũng có chút nhọn, bộ dáng thanh tú như cũ, chẳng qua hai mắt che kín tơ máu, tựa như rất lâu chưa ngủ, vẻ mặt khó nén được sự tiều tụy.
Chờ hắn lần lượt nhìn xong, kiểm kê nhân số, trong lòng rất nặng nề.
Lần này xuống mộ tổng cộng ba mươi hai người, hôm nay chỉ còn mười hai người.
“Mọi người đói thê thảm rồi nhỉ? Ta mang theo lương khô cùng nước cho các ngươi.” Tiền Hữu cởi hành lý đeo ở trên người, phát lương khô cho mọi người.
Bao gồm thiếu nữ đến từ Nam Cương, mắt mọi người chợt sáng lên, nhìn chằm chằm bánh nướng, tựa như nhìn chằm chằm tuyệt sắc mỹ nhân trần như nhộng.
Thức ăn của đội ngũ này đã sớm hao hết, ở dưới lòng đất chịu đói vài ngày.
Tiền Hữu ở trong quá trình phát thực vật, chú ý tới trên người các huynh đệ bang phái đều mang theo vết thương, có người thậm chí mất một tay, tính cả ống tay áo cùng nhau biến mất, vết thương băng bó đơn giản, mơ hồ vết máu lộ ra.
“Bang chủ, các ngươi đây là làm sao vậy?” Tiền Hữu hỏi.
Nghe vậy, đám người ăn như hùm như sói đồng thời khựng lại, bang chủ ma bệnh thấp giọng nói: “Chúng ta gặp phiền toái.”
Cái này, người mù cũng nhìn ra. Tiền Hữu thầm nhủ.
“Nơi này là một mê cung, đi như thế nào cũng không ra được, ta sau khi mang theo các huynh đệ xuống mộ, tiến vào một mộ huyệt tràn đầy cương thi, hy sinh không ít huynh đệ mới xử lý được những vật âm tà đó, cái này may mà có Lệ Na, nếu không huynh đệ thương vong sẽ càng nhiều hơn.”
Bang chủ ma bệnh liếc nữ tử cúi đầu ăn bánh, tiếp tục nói: “Sau khi tiến vào mộ huyệt đó, chúng ta liền chưa từng đi ra ngoài, mấy ngày qua vẫn luôn xoay vòng vòng, nước với thức ăn lần lượt giảm bớt.
“Vì thế, bang phái cùng các cao thủ mời đến đã xảy ra khắc khẩu... Cái này còn không phải tệ nhất, có một lần chúng ta thức tỉnh, phát hiện huynh đệ “gác đêm” không thấy đâu nữa.
“Từ lần đó trở đi, mỗi ngày đều có mấy huynh đệ vô duyên vô cớ mất tích. Đội ngũ lâm vào trong khủng hoảng thật lớn, các cao thủ mời đến đã xảy ra phân liệt với chúng ta, sau khi kịch liệt khắc khẩu, liền mỗi người đi một ngả.
“Không bao lâu, chúng ta liền phát hiện những người rời khỏi đội ngũ, tất cả đã chết, tử trạng rất thê thảm, như là bị cái gì cắn nuốt.”
Trong lòng Tiền Hữu trầm xuống, không hiểu sao nghĩ tới thi thể vô cùng thê thảm làm mình vấp ngã.
Bang chủ ma bệnh uống một ngụm nước, nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: “Đó là một quái vật, quái vật rất cường đại, nó đang săn bắn chúng ta, mỗi ngày ăn hai người, nhiều hơn không cần, ít hơn không được.”
Lúc nói câu này, trong thanh âm của hắn có một tia run run.
“Chúng ta đã hai lần đánh đuổi nó, may mà có Lệ Na, bằng không, có lẽ ngươi đã không thấy được chúng ta.” Bang chủ ma bệnh trầm giọng nói:
“Nhưng trạng thái của Lệ Na càng ngày càng kém, không có thức ăn nước uống bổ sung, chúng ta sẽ có thời khắc dầu hết đèn tắt. Đúng rồi, ngươi xuống dưới như thế nào?”
Nghe được vấn đề này, Tiền Hữu nhất thời tinh thần tỉnh táo, hắn dùng sức ho khan vài tiếng, hấp dẫn sức chú ý của các huynh đệ trong bang phái, nói:
“Bang chủ, các vị huynh đệ, ta đã mời đến cứu binh cho các ngươi. Mọi người yên tâm, chúng ta rất nhanh có thể đi ra ngoài.”
Mọi người nghe vậy mừng rỡ, kích động nói: “Là Công Tôn thế gia võ lâm Tương Châu sao? Hay là Long Thần bảo bên bờ Hắc Thủy?”
“Nếu là hai nhà này, chúng ta lần này có thể được cứu trợ.”
“Đúng vậy, gia chủ Công Tôn thế gia là ngũ phẩm, cao thủ dưới trướng nhiều như mây, không thiếu hảo thủ tinh thông tả đạo chi thuật. Long Thần bảo càng mạnh. Nhưng hai thế lực này nết ăn rất khó coi, chỉ sợ đồ trong mộ không có phần của chúng ta, còn phải cho một khoản thù lao giá trên trời.”
“Mỡ heo che lòng phải không? Mạng cũng không còn, tiền tài có ích gì. Chỉ cần có thể cứu chúng ta ra ngoài, tất cả đều có thể làm.”
Bang chủ ma bệnh phun ra một hơi dài, gật đầu nói: “Tiền Hữu, ngươi làm tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.