Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 589: Lục đục với nhau (3)




Hứa Linh Nguyệt nhất thời rất tủi thân và uất ức, “Văn hội là nhị ca dẫn ta đến, Vương phủ mời, ta sao có thể rời đi giữa chừng. Nếu không, tỷ tỷ giúp ta?”
Thiếu nữ áo tím nghe vậy nhíu mày.
Lúc này, Hứa Linh Nguyệt kín đáo vươn tay, hung hăng véo eo thiếu nữ áo tím một phát.
Thiếu nữ áo tím đau đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng vươn tay đẩy nàng.
Hứa Linh Nguyệt liền “thuận thế” ngã về phía sau, rơi xuống ao.
“Cứu, cứu mạng... Muội không bơi bơi, nhị ca, nhị ca cứu muội...”
Hứa Linh Nguyệt khóc hô, tiếng thét chói tai truyền ra, hấp dẫn một đám tài tử giai nhân chủ ý.
“Rơi xuống nước rồi, có người rơi xuống nước rồi.”
“Mau cứu người nha, người đâu...”
Tiếng kinh hô không ngừng vang lên, mọi người nhanh chóng xúm lại.
Nghe thấy tiếng kêu cứu Hứa Tân Niên theo tiếng nhìn lại, thấy Hứa Linh Nguyệt chìm nổi ở dưới nước, nhìn như chết đuối, sắc mặt hắn thay đổi hẳn, không kịp nói gì với Vương tiểu thư, bước nhanh chạy vội qua.
“Phốc...”
Hắn tung người nhảy xuống ao, ôm vòng eo Hứa Linh Nguyệt, mang nàng nâng lên khỏi mặt nước, ở dưới sự trợ giúp của đám người Vương tiểu thư, kéo Hứa Linh Nguyệt lên.
“Mau, mau đi phòng của ta lấy áo khoác đến.” Vương tiểu thư vội vàng dặn dò nha hoàn.
Chỉ một lát, nha hoàn mang tới áo khoác, Vương tiểu thư tự mình khoác cho Hứa Linh Nguyệt. Người sau rúc vào trong lòng nhị ca, khóc nức nở.
Mọi người vây quanh ở bên cạnh, yên tĩnh xem tình thế phát triển.
Hứa Tân Niên sắc mặt âm trầm, nhìn thiếu nữ áo tím, cúi đầu hỏi: “Linh Nguyệt, sao lại thế?”
Hứa Linh Nguyệt khụt khịt cái mũi, mái tóc dán khuôn mặt thanh lệ, yếu ớt lại đáng thương, thút thít nói:
“Muội, muội không biết, vị tỷ tỷ này bảo muội cút khỏi Vương phủ, nói muội không xứng ngồi cùng bữa với tỷ ấy, muội không để ý tới, nàng, nàng liền đẩy muội xuống ao.”
Mọi người nháy mắt nhìn về phía thiếu nữ áo tím, các cống sĩ nhìn Hứa Linh Nguyệt điềm đạm đáng yêu khiến người ta thương tiếc, lại nhìn thiếu nữ áo tím điêu ngoa ương ngạnh, âm thầm nhíu mày.
“Ta không có.”
Thiếu nữ áo tím tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào Hứa Linh Nguyệt, mắng: “Tiện nhân, ngươi dám hại ta, rõ ràng là ngươi cấu ta trước. Các ngươi đừng tin ả, là tiểu tiện nhân này đang hại ta, là tự ả cố ý xuống nước.”
Một vị thiên kim nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Diêm Nhi tuy điêu ngoa chút, nhưng không đến mức làm ra chuyện đẩy người ta xuống nước.”
Thiếu nữ áo tím hướng khuê mật ném tới ánh mắt cảm kích, sau đó rất phối hợp chỉ vào Hứa Linh Nguyệt: “Chính là ả tự làm, tự ả cố ý ngã xuống nước, còn muốn hãm hại ta, tiểu tiện nhân này lòng dạ rất xấu.”
Mọi người hồ nghi nhìn về phía Hứa Linh Nguyệt.
Hứa Linh Nguyệt mặc kệ đối với ánh mắt quanh mình, nước mắt tí tách lăn xuống, khóc nói:
“Nhị ca, đại ca có phải đắc tội người nào hay không? Vị Diêm Nhi tỷ tỷ này nói đại ca thường đối nghịch với thúc phụ tỷ ấy, tỷ ấy không có cách nào làm gì đại ca, lại có thể mang muội lén bán vào lầu xanh.”
Bán vào lầu xanh... Lửa giận của Hứa Tân Niên nháy mắt đốt tới đỉnh đầu, im lặng nhìn thiếu nữ áo tím: “Không biết cô nương là nhà ai.”
Vương tiểu thư có chút áy náy, thấp giọng nói: “Thúc phụ của Diêm Nhi là Hình bộ Tôn thượng thư.”
Các cống sĩ bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt “thì ra là thế”, thân là cống sĩ, tương lai nhất định vào triều làm quan, bọn họ đối với triều đình có hiểu biết nhất định.
n ân oán oán của Hình bộ Tôn thượng thư cùng Hứa Thất An, bọn họ vẫn từng nghe, nổi tiếng nhất là bài《 vụ án Tang Bạc, tặng Tôn thượng thư 》kia.
Đến nay còn bị người ta nói chuyện say sưa.
Lấy thanh danh Hứa thi khôi hiện nay, bài thơ này nhất định truyền lưu đời sau, Tôn thượng thư cũng sẽ để tiếng xấu muôn đời.
Do đó, hôm nay động cơ vị Diêm Nhi cô nương này đẩy muội muội của Hứa thi khôi xuống nước đã rất đầy đủ.
“Ngươi...”
Thiếu nữ áo tím nghẹn lời lần nữa, những lời này nàng quả thật từng nói, vốn định phủ nhận, nhưng thấy vẻ mặt sĩ tử chung quanh, nàng biết mình giải thích cũng không chút ý nghĩa.
“Ngươi nói muội muội ta véo ngươi, véo ngươi chỗ nào?” Hứa Tân Niên hỏi.
“Eo ta.” Lửa giận trong mắt thiếu nữ áo tím muốn phun ra.
Hứa Tân Niên chậm rãi gật đầu: “Cô nương kế sách hay lắm, biết người đọc sách phi lễ chớ nhìn, không thể nghiệm chứng, cái gì cũng bằng một cái miệng của ngươi để giải thích.”
Thiếu nữ áo tím sửng sốt, đột nhiên rõ nguyên nhân tiểu tiện nhân này véo eo nàng, lần này, có lý cũng nói không rõ.
“Chúng ta có thể nghiệm.” Một thiếu nữ nói.
Hứa Tân Niên gật đầu: “Quay đầu tự véo một phát, liền có vết bầm, ta muội tử ngốc nghếch ăn nói vụng về, hết đường chối cãi.”
Cái này... Thiếu nữ áo tím cùng khuê mật quen biết nàng bị Hứa Nhị lang làm cho nói không ra lời.
Hứa Tân Niên cười lạnh nói: “Hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời, việc này tuyệt không thôi với ngươi.”
Thiếu nữ áo tím tức đến mức hốc mắt đỏ bừng, chỉ vào Hứa Tân Niên tức giận mắng: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi chỉ là một tên hội nguyên, tính là cái gì, ngươi dám làm gì ta.”
“Bốp!”
Hứa Tân Niên trở tay tát một phát.
Thiếu nữ áo tím lảo đảo vài bước, má trong nháy mắt sưng đỏ một mảng. Nàng ôm mặt, khó có thể tin: “Ngươi, ngươi dám đánh ta?”
Mọi người đều ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ Hứa Tân Niên quả quyết như thế, đánh nữ nhân không chút do dự.
“Việc hôm nay, các vị đều chứng kiến, ta bây giờ trói ả đi gặp quan, sau này mời các vị làm nhân chứng.”
Nói xong, Hứa Tân Niên nhìn chằm chằm thiếu nữ áo tím, lạnh như băng nói: “Không phải đi Hình bộ cũng không phải đi phủ nha, Hứa mỗ mời cô nương đi nha môn Đả Canh Nhân một chuyến.”
Sắc mặt mọi người thay đổi hẳn.
Nha môn Đả Canh Nhân là nơi nào? Vào bên trong, cho dù là Hình bộ thượng thư cũng không làm được gì, thật muốn so đo, đẩy người khác xuống nước, phán mưu sát có ý định, Đả Canh Nhân hoàn toàn có thể làm được.
Cho dù Hình bộ thượng thư dốc sức cứu viện, sau khi đi ra, danh dự của cô nương gia liền không còn, tương lai còn có thể gả cho gia đình môn đăng hộ đối?
Trong mắt thiếu nữ áo tím hiện lên sợ hãi, nàng bước nhanh đi đến bên cạnh Vương tiểu thư, khóc nói: “Mộ tỷ tỷ, cứu ta... Ta không muốn đi nha môn Đả Canh Nhân.”
Vương Tư Mộ lập tức nhìn về phía Hứa Linh Nguyệt, người sau không biểu hiện gì quay đầu sang một bên.
Nữ tử này cũng không phải dễ chơi... Trong lòng Vương tiểu thư hiện lên suy nghĩ này, sau đó nhìn về phía Hứa Tân Niên, thấp giọng nói:
“Hứa công tử, Diêm Nhi chỉ là vô tâm lỡ tay, ta bảo nàng xin lỗi, bồi thường Linh Nguyệt muội muội tổn thất tương ứng, có thể xem ở trên phần tiểu nữ tử, bỏ qua ở đây hay không.”
Nàng cũng rất khó xử, văn hội là tổ chức ở phủ của nàng, xảy ra chuyện này, để Hứa Tân Niên mang người đi, như vậy Hình bộ thượng thư tất sinh hiềm khích với phụ thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.