Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 582: Đan thư thiết khoán (1)




Mặc dù có một số “người thông minh” sẽ đoán là Giám chính âm thầm giúp đỡ, nhưng hỏi theo lệ là không thể thoát khỏi.
Hơn nữa... Hứa Thất An nhìn Triệu Thủ, hai đao trước còn có thể để Giám chính gánh thay, thanh khắc đao này của thư viện xuất hiện, đánh nát Phật cảnh, cái này không phải Giám chính có thể khống chế.
Nguyên Cảnh đế là hoàng đế d*c vọng khống chế rất mạnh, hắn sẽ không coi như không thấy đối với những chi tiết nhỏ này... Nếu ứng đối không tốt, ta có thể sẽ có phiền toái, bại lộ một số thứ không nên bại lộ, ví dụ như... Khắc đao là bị ta triệu hồi.
Hứa Thất An mặc quần áo, đội mũ lông chồn, cùng viện trưởng Triệu Thủ tới đại sảnh.
Sao? Nếu là như thế, sư muội bình ổn nghiệp hỏa, bước vào nhất phẩm, là có thể trong thời gian ngắn rồi.”
Kim Liên đạo trưởng cười tủm tỉm nói: “Chẳng lẽ không nên là việc vui sao?”
Như vậy, ta diệt ma cũng sắp rồi... Đạo trưởng ở trong lòng bổ sung một câu.
Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói: “Cho dù Hứa Thất An có khí vận thêm thân, chẳng lẽ mạnh hơn Nguyên Cảnh đế? Mạnh hơn thái tử tương lai? Ta cùng hắn song tu, Giám chính sẽ đồng ý?”
Vấn đề của nàng chỉ thẳng chỗ yếu hại, khiến Kim Liên đạo trưởng không thể phản bác.
Kim Liên đạo trưởng gật đầu: “Sư muội đạo tâm trong suốt, quả thật so với phụ thân ngươi càng thêm thích hợp trở thành đạo môn nhất phẩm, lục địa thần tiên.”
Lạc Ngọc Hành từ chối cho ý kiến.
Kim Liên đạo trưởng nghĩ nghĩ, lại nói: “Sư muội có ngại có một vị đạo lữ hay không?”
Thấy nữ tử quốc sư trừng mắt, lão cười ha ha nói: “Có khí vận thêm thân, tu lại là võ đạo, Hứa Thất An tương lai thành tựu sẽ cực cao. Ngươi nếu là muốn song tu cùng hắn, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, có thể song tu trước, lại bồi dưỡng cảm tình.
“Nhân tông truyền tới ngươi nhất mạch này, mặc kệ như thế nào, ngươi tương lai đều phải sinh con đẻ cái. Lấy tính cách của ngươi, sau khi song tu với người ta, còn có thể kết đạo lữ với người khác?”
Lạc Ngọc Hành hừ lạnh nói: “Lục địa thần tiên thọ nguyên vô hạn, không cần con nối dõi.”
Kim Liên đạo trưởng cười mà không nói.
Tuy lục địa thần tiên tiêu dao thiên địa, thọ ngang trời đất, nhưng khó tránh khỏi cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy cần con nối dõi để truyền thừa y bát.
Nhưng, Nhân tông sư muội tuy là đạo thủ, chung quy là nữ tử. Tu cũng không phải con đường thái thượng vong tình kia của Thiên tông, ngẫu nhiên sẽ có một ít tính tình.
“Sớm bứt thân mà lui, trên sách sử, có lẽ sẽ mang ngươi viết tốt chút.” Kim Liên đạo trưởng giọng điệu cười tủm tỉm.
Lạc Ngọc Hành châm chọc nói: “Từ xưa sách sử chỉ biết nói hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân, không biết vấn đề ra ở trên thân nam nhân. Những cây bút không có cốt khí kia không dám chọc giận quân vương, liền mang tội lỗi đều quy kết đến nữ tử, thật sự buồn cười.
“Nguyên Cảnh đế tu đạo là vì trường sinh, hắn muốn làm một đế vương ở lâu nhân gian. Cho dù không có Nhân tông, hắn vẫn sẽ tu đạo. Có quan hệ gì với ta đâu?
“Ngụy Uyên tên chó này, nói ta mê hoặc quân vương, mấy năm nay ta thường nói với Nguyên Cảnh đế, tác dụng của đan dược đã không lớn, nhưng hắn vẫn như cũ một quý một đại đan, mười ngày một tiểu đan, không để ý tới khuyên bảo của ta một chút nào. Mê hoặc quân vương? Nói từ đâu.”
“Sư muội nói có lý.” Kim Liên đạo trưởng đầu tiên là đồng ý lời của Lạc Ngọc Hành, sau đó đánh giá đúng trọng tâm:
“Nhân tông ngươi muốn mượn khí vận đế vương tu hành, áp chế nghiệp hỏa, tuy là bất đắc dĩ, nhưng quả thật cung cấp trợ lực cho Nguyên Cảnh đế tu đạo, khó tránh khỏi cũng bị giận chó đánh mèo.”
Ngươi ba phải với ta? Lạc Ngọc Hành bình tĩnh nhìn lão vài giây, đứng dậy cáo từ, khi đi đến cửa, ngoái đầu nhìn lại nói:
“Cuối năm Nguyên Cảnh thứ 36, tàn hồn đạo thủ Địa tông bay xuống kinh thành, không nghĩ tu đạo, cả ngày nhập vào mèo, cùng đàn mèo làm bạn, quên cả trời đất... Ta muốn thêm một bút ở trong 《 niên đại kỷ 》của Nhân tông.”
Dứt lời, hóa thành u quang bỏ chạy.
Sư muội, có việc từ từ thương lượng!! Kim Liên đạo trưởng lao ra khỏi phòng, hướng tới bầu trời, đưa tay làm bộ dạng giữ lại...
“Thật sự là nữ nhân nhỏ nhen lại ghi thù.” Kim Liên đạo trưởng nói thầm.
...
Hứa phủ.
Hứa Thất An rời phòng, lúc đi qua nội sảnh, thấy Hứa Linh m ở đại sảnh vui vẻ chạy, Chử Thải Vi ở phía sau đuổi theo nó.
Hứa Linh m vừa chạy, vừa phát ra tiếng như máy kéo.
Thẩm thẩm ở một bên đùa nghịch chậu hoa của nàng, Hứa Linh Nguyệt im lặng ngồi ở trên ghế uống trà, nhìn muội muội cùng thiếu nữ váy vàng chơi đùa.
Nữ nhân này lại tới nhà ta, nhìn là biết nhớ thương đại ca... Hứa Linh Nguyệt yên lặng đóng lên cái nhãn cho Chử Thải Vi, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, ngẫu nhiên ở lúc Chử Thải Vi nhìn qua, còn đáp bằng nụ cười dịu dàng.
Hứa Thất An trước hướng viện trưởng Triệu Thủ chắp tay, bước vào trong sảnh, hỏi: “Thải Vi cô nương, sao ngươi lại tới đây. Là bị ta ngọc thụ lâm phong hấp dẫn tới sao.”
“Đại ca, tỉnh rồi?” Hứa Linh Nguyệt mừng rỡ.
Thẩm thẩm cũng từ trong chậu hoa nàng âu yếm ngẩng đầu, quan sát đứa cháu xui xẻo.
Hứa Thất An hôn mê cả buổi, các nàng đã sớm mang cảm xúc kích động hưng phấn lắng đọng lại, không lo lắng hãi hùng như lúc trước nữa.
“À, ta là thay lão sư truyền lời.” Chử Thải Vi dừng đuổi theo, nhìn quanh, vẫy tay nói: “Ngươi lại đây.”
Hứa Thất An theo lời đi qua, bị thiếu nữ váy vàng kéo đến góc, nàng ghé tai nói nhỏ: “Lão sư nói, ngươi có thể hướng bệ hạ đòi một khối thiết khoán.”
Thiết khoán? Hắn dùng vài giây mới phản ứng lại thiết khoán là cái gì.
Tên chính quy là “Đan thư thiết khoán”, tục xưng: kim bài miễn tử.
Ta cần món đồ chơi đó làm gì, ta đổi mấy ngàn lượng vàng, sau đó gia quan tiến tước, không phải càng thơm sao... Hứa Thất An thầm nhủ.
“Ta biết rồi.” Hắn gật đầu.
Thấy tư thái hai người cúi đầu nói chuyện thân mật, Hứa Linh Nguyệt phồng má, vẫy tay gọi Hứa Linh m, “Linh m, đi tìm Thải Vi tỷ tỷ chơi.”
Hứa * lính hầu * Linh m sải đôi chân ngắn lao về phía Chử Thải Vi, húc vào cái mông cong của nàng: “Thải Vi tỷ tỷ chúng ta tiếp tục chơi...”
Thấy thế, Hứa Thất An chỉ có thể chạy lấy người, cùng Triệu Thủ đi sảnh trước.
“Viện trưởng, Giám chính bảo ta hướng bệ hạ cầu một khối thiết khoán.” Hứa Thất An mang chuyện này nói cho Triệu Thủ, sau đó quan sát phản ứng của lão.
Chỉ có trí giả mới có thể đối phó trí giả.
Triệu Thủ chậm rãi gật đầu: “Không sai, đan thư thiết khoán, trừ mưu nghịch, tất cả tử hình đều miễn. Nhưng sau khi miễn cách tước cách lương, bất hứa nhưng cố phong, đãn thải kỳ mệnh nhĩ.”
bất hứa nhưng cố phong, đãn thải kỳ mệnh nhĩ... Câu này có ý tứ gì? Sắc mặt Hứa Thất An khựng lại, sau đó khôi phục như thường, gật đầu nói:
“Thì ra là thế, thì ra đan thư thiết khoán là ý tứ này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.