n (1)
Ngoại thành, tiểu viện nào đó.
Một ánh sáng âm u người thường không thể bắt giữ giáng xuống, đáp ở trong sân, hóa thành nữ tử xinh đẹp mặc đạo bào màu đen, đầu đội nón hoa sen.
Nàng mắt hạnh má đào, ngũ quan tuyệt đẹp, mái tóc đen nhánh đẹp đẽ, đạo bào rộng thùng thình cũng không che đi được trước ngực kiêu ngạo cao ngất.
Lạc Ngọc Hành đẩy cửa mà vào, thấy một vị lão đạo tóc hoa râm nằm ở trên giường, khuôn mặt an tường.
Nàng tập trung cảm ứng một chút, ở trong đạo bào rộng thùng thình thò ra bàn tay trắng nõn, chợt chộp một phát.
Mấy hơi thở sau, một bóng người hơi hư ảo từ xa xa trở về, bị nàng hút vào lòng bàn tay, vung tay áo bào lên, đánh vào thân thể lão đạo.
Kim Liên đạo trưởng mở mắt ra, khoanh chân ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: “Ta đã ở trên đường chạy về.”
Nói xong, Kim Liên đạo trưởng đánh giá dáng người cao gầy chập tùng của Lạc Ngọc Hành, nói: “Sư muội ngay cả dương thần cũng xuất khiếu, vội vàng như thế, là có chuyện gì quan trọng?”
Lạc Ngọc Hành không nói lời thừa, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Đấu pháp hôm nay ngươi xem rồi?”
Kim Liên đạo trưởng gật đầu.
“Khắc đao nho gia xuất hiện rồi.”
... Kim Liên đạo trưởng hơi chần chờ, khẽ gật đầu.
“Ta hỏi ngươi, Hứa Thất An rốt cuộc là loại người nào.” Lạc Ngọc Hành bước lên một bước, mắt đẹp sáng quắc.
“Một người thường.” Kim Liên đạo trưởng trả lời lại có chút chần chờ.
“Một người thường có thể sử dụng khắc đao của nho gia?” Lạc Ngọc Hành cười lạnh.
Kim Liên đạo trưởng nhíu mày không nói.
Sau một hồi, lão chậm rãi nói: “Lúc trước ta gặp được hắn, nhìn ra hắn là người có đại phúc duyên, liền mang mảnh vỡ Địa Thư tặng cho hắn, mượn phúc duyên hắn tránh né Tử Liên truy tung.
“Sau đó, ta điều tra đối với thân phận của hắn, cảm thấy có chút kỳ quái. Mặc kệ là Lý Diệu Chân, Sở Nguyên Chẩn hay người khác, lúc ta mang mảnh vỡ Địa Thư tặng cho bọn họ, xấp xỉ đều đã có xu thế đi lên.
“Chỉ có Hứa Thất An là Luyện Tinh cảnh, gia thế lại thường thường không có gì lạ, phúc duyên ở đâu tới? A, phúc duyên hoặc là làm việc thiện tích đức, hoặc là tổ tiên phù hộ. Hắn hai cái đều không chiếm.
Lạc Ngọc Hành kiên nhẫn nghe, chưa ngắt lời.
“Về sau xảy ra một sự kiện, khiến ta ý thức được tình huống của hắn không đúng... Có một lần, tiểu tử này ở trong mảnh vỡ Địa Thư tự khai, nói hắn ngày nào cũng nhặt được bạc, muốn biết nguyên nhân ở đâu.”
Nghe đến đó, Lạc Ngọc Hành nhịn không được: “Cái này không phải phúc duyên nhỉ.”
Kim Liên đạo trưởng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt khắc sâu hơn nữa sáng ngời, gằn từng chữ: “Đây là khí vận, khí vận to lớn.”
Tuy có phán đoán, nhưng được Kim Liên đạo trưởng xác nhận, con ngươi Lạc Ngọc Hành lập tức co rút lại.
...
Hứa Thất An dần dần tỉnh lại, khắp cả người đau đớn, nhất là cổ, cảm giác đau đớn nóng rát.
Hắn chuyển động mắt, nhìn lướt qua cảnh tượng chung quanh, màn màu trắng, chăn gấm thêu lá sen, bố trí đơn giản lại lịch sự tao nhã... Bên bàn tròn ngoài sảnh có một vị lão giả mặc nho sam ngồi.
Lão giả nho sam hoa râm tóc hỗn độn rủ xuống, nho sam rộng thùng thình, bộ râu hoa râm đã lâu chưa tu bổ, cả người lộ ra một khí tức “tang”.
Tên khuyển nho này là ai? Trong lòng Hứa Thất An hiện lên nghi hoặc.
“Ngươi tỉnh rồi.” Lão giả khuyển nho đứng dậy, cười nói: “Ta là viện trưởng Triệu Thủ của thư viện Vân Lộc.”
Viện trưởng thư viện Vân Lộc... Từ Cựu từng nói, viện trưởng thư viện là nho gia tam phẩm Lập Mệnh cảnh! Hứa Thất An lập tức đứng thẳng dậy, chắp tay nói:
“Thì ra là viện trưởng, viện trưởng khí chất bất phàm, nho nhã nội liễm, thật sự là một vị trưởng bối đức cao vọng trọng.”
Dừng một chút, hắn mới nói: “Viện trưởng vì sao ở trong phòng ta?”
Viện trưởng Triệu Thủ chưa trả lời, ánh mắt dừng ở tay phải hắn, Hứa Thất An lúc này mới phát hiện mình luôn nắm khắc đao.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, chợt có phán đoán: Thanh khắc đao này là của thư viện Vân Lộc? Cũng đúng, trừ thư viện Vân Lộc, còn có hệ thống gì có thể bao bọc hạo nhiên chính khí.
“Cái chuôi này khắc đao là ta thư viện chí bảo, ngươi vẫn nắm ở trong tay, không ai lấy đi được, ta cũng chỉ tốt ở chỗ này chờ ngươi tỉnh lại, thuận tiện hỏi ngươi một việc.”
Triệu Thủ nói xong, lại nhìn thoáng qua khắc đao phong cách cổ xưa, ánh mắt đó như đang nói: Còn nắm? Tiểu hậu sinh không hiểu chuyện chút nào cả.
Hứa Thất An hai tay dâng lên.
Triệu Thủ chưa tiếp, mà là nhìn cái bàn.
Hứa Thất An ngầm hiểu mang khắc đao ném lên bàn, cạch một tiếng.
Lông mày Triệu Thủ nhảy dựng, vội vàng chắp tay, hướng tới khắc đao vái ba cái, lúc này mới từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ, thu khắc đao vào.
“Hứa đại nhân biết khắc đao lai lịch ra sao không.” Triệu Thủ mỉm cười nói.
Trong lòng Hứa Thất An khẽ động, lớn mật đoán: “Khắc đao của á thánh?”
Triệu Thủ lắc đầu: “Đây là khắc đao của thánh nhân.”
Khắc đao của thánh nhân... Là thánh nhân kia sao, là thánh nhân vượt qua phẩm cấp sao... Cái kia, khắc đao có thể để ta sờ thêm một lát không, ta còn chưa chụp ảnh gửi cho nhóm bạn... Hứa Thất An há hốc mồm, yết hầu như là mất tiếng, nói không ra lời.
“Từ khi á thánh mất đi, thanh khắc đao này yên lặng hơn một ngàn năm, hậu nhân cho dù có thể sử dụng nó, nhưng không cách nào đánh thức nó. Không ngờ hôm nay phá hộp mà ra, trợ trận cho Hứa đại nhân.”
Triệu Thủ tập trung nhìn Hứa Thất An, trầm giọng nói: “Có mấy lời, còn phải giáp mặt nhắc nhở Hứa đại nhân.”
Trong lòng Hứa Thất An trầm xuống, có dự cảm, từ trên giường đứng dậy, khom người vái: “Xin viện trưởng chỉ điểm.”
...
“Không có khả năng, không có khả năng...”
Lạc Ngọc Hành không ngừng lắc đầu, hai lông mày tinh xảo thon dài nhíu chặt lại, phản bác:
“Ta từng tiếp xúc rất nhiều lần với hắn, hắn nếu thân mang khí vận, ta không có khả năng không phát hiện được, Nhân tông ta sao có khả năng không phát hiện được?”
Kim Liên đạo trưởng hỏi ngược lại: “Nếu bị che chắn thiên cơ thì sao? Mà nay ngươi lại đi xem Hứa Thất An, vẫn không phát hiện được hắn có bất cứ gì khác thường.”
“Ngươi là nói Giám chính?” Lạc Ngọc Hành hít sâu một hơi, tư thái nhíu mày cũng đẹp không sao tả xiết, theo mi tâm nhăn lại, ánh mắt sắc bén như đao:
“Ngươi không phải từng điều tra Hứa Thất An sao, hắn một Ngân la nho nhỏ, tổ tiên không có ai kinh thiên vĩ địa, hắn sao lại gánh vác được khí vận thêm thân?”
“Xin lỗi, chuyện này ta nghĩ không thông.” Kim Liên đạo trưởng từ giường đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót hai chén nước, ra hiệu Lạc Ngọc Hành vào ngồi.
Nữ tử quốc sư không để ý tới.
Nàng bây giờ nào có nhàn tâm uống trà.
Lạc Ngọc Hành tự hỏi thật lâu, đột nhiên nói: “Nếu là thuật sĩ che chắn thiên cơ, theo lý thuyết, ngươi căn bản không nhìn thấy phúc duyên của hắn. Manh mối Giám chính bố cục, hắn không muốn để người khác biết, người khác liền vĩnh viễn không biết, đây là nhất phẩm thuật sĩ.”