Đột nhiên, trong lều che nắng, lão giả nào đó mặc thường phục đứng lên, hốc mắt lão đỏ lên, dùng thanh âm run nhè nhẹ, cao giọng nói:
“Thiểu niên hiệp khí, giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động. Mao phát tủng. Lập đàm trung. Tử sinh đồng. Nhất nặc thiên kim trọng... Người có thể viết ra loại từ này, không quỳ!”
Trương tuần phủ.
Hứa Bình Chí quát: “Ninh Yến, đứng thẳng, không quỳ.”
Hứa Linh m đột nhiên rống lên một tiếng: “Bát tô...”
Ngụy Uyên xoa xoa sọ não nõ, thay nó nói xong câu tiếp theo: “Không quỳ.”
Vương thủ phụ đứng dậy, cất cao giọng nói: “Võ giả Đại Phụng, không quỳ.”
Trong quần chúng, đột nhiên có người nâng nắm tay, quát: “Không quỳ.”
Lần này, cho dù điểm hỏa sợi dây dẫn nổ, dân chúng vây xem sôi trào.
“Không quỳ.”
“Không quỳ.”
“Không quỳ!”
Một người, hai người... Càng lúc càng nhiều người hô “Không quỳ”, một vị phụ thân mang con trai giơ lên cao cao đỉnh đầu, giọng con nít thanh thúy hô: “Đừng quỳ.”
Người chồng nắm tay người vợ, cùng nàng đồng thanh hô: “Con dân Đại Phụng, không quỳ.”
Từ lều che nắng đến bên ngoài, từ quý tộc đến dân chúng, giờ khắc này con dân Đại Phụng ở đây, phát ra thanh âm chung:
“Không quỳ!”
...
Ta giống như lại cảm giác được lực lượng chúng sinh... Trong lúc ý thức mông lung, một ý niệm thuần túy ùa vào thức hải hắn, ý niệm này pha tạp mà to lớn.
Đang hướng hắn truyền một thanh âm: không quỳ!
Trong phút chốc, trong đôi mắt Hứa Thất An phun ra ánh sáng trước nay chưa từng có, như là khổ hạnh giả bồi hồi trong bóng đêm, rốt cuộc gặp được ánh rạng đông.
Hắn vẫn như cũ không thể thẳng lưng, nhưng, ma xui quỷ khiến, hắn nâng cánh tay, như là muốn nắm cái gì.
Trong cõi có cái gì đến đây.
Cùng thời khắc đó, Hứa Thất An rống ra tiếng lòng của ngàn vạn dân chúng kinh thành: “Ta! Hứa Thất An, không! Quỳ!”
Ở lúc này, một luồng hào quang xé gió mà đến, mang theo tiếng xé gió “ầm ầm”, mang theo lực lượng không thể địch nổi, ngang nhiên lao vào Phật cảnh.
Luồng hào quang này, đáp lại kêu gọi mà đến.
Trong Phật cảnh, pháp tướng chống trời kia như có cảm giác, thu hồi Phật chưởng, bổ về phía hào quang lao vào bí cảnh.
Khoảnh khắc giao phong, thanh quang cùng kim quang đồng thời ảm đạm, yên lặng một giây, quầng sáng xanh vàng chói mắt nổ tung.
Sau đó mới là tiếng nổ “ầm ầm”, chấn động khiến dân chúng kinh thành chạy trối chết.
Ngoài sân, cuồng phong tàn sát bừa bãi.
Pháp tướng chống trời sụp đổ thành ánh vàng thuần túy, quy về mảnh Phật cảnh này. Luồng thanh quang kia sau đó vào miếu, rơi ở trong tay Hứa Thất An.
Đó là một cây khắc đao phong cách cổ xưa, màu đen.
Hứa Thất An chậm rãi, chậm rãi thẳng lưng, nắm chặt khắc đao.
“Chúng sinh đều có thể thành Phật, vì sao quỳ ngươi?”
Hắn nói xong câu đó, bình tĩnh đâm ra khắc đao.
Rắc... Mi tâm tượng Phật rạn nứt, khe hở nháy mắt trải rộng toàn thân, tiếp đó tan vỡ.
Ầm ầm ầm!
Cùng lúc tượng Phật sụp đổ, Phật cảnh kịch liệt run lên, Phật sơn sụp xuống, trời rung đất chuyển.
Rắc!
Độ Ách La Hán ngạc nhiên cúi đầu, thấy bát vàng vỡ ra từng khe nứt, rốt cuộc, “Phành” một tiếng, nổ thành bột phấn.
Phật cảnh theo đó tiêu tan.
Hai bóng người ngã ra, Tịnh Tư hôn mê bất tỉnh, cùng với Hứa Thất An ngạo nghễ mà đứng, tay cầm khắc đao.
Hứa Thất An từ từ nhìn quét toàn trường, sau đó mí mắt trợn lên, ngất đi.
Trước khi té xỉu, Hứa Thất An đè chặt mũ lông chồn.
Đây là tôn nghiêm của hắn.
Cả sân yên tĩnh không tiếng động.
Tầng đỉnh Quan Tinh lâu, Giám chính không biết khi nào rời khỏi đài bát quái, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khắc đao trong tay Hứa Thất An.
Ngươi cũng lựa chọn hắn sao... Giờ khắc này, vị tọa trấn kinh thành năm trăm năm, “Thần” trong cảm nhận con dân Đại Phụng này, lẩm bẩm ở đáy lòng.
“Ha ha ha...”
Nguyên Cảnh đế ngửa mặt lên trời thét dài, hai tay để sau lưng, trạm ở trong ngôi lầu cao nhất Đại Phụng, nghe các con dân vui mừng khôn xiết, đây là thắng lợi của Đại Phụng, cũng là thắng lợi của hắn.
Phật môn, lúc này, ở dưới chân hắn.
“Hay cho một cái không quỳ.” Nguyên Cảnh đế cảm khái nói: “Đã bao nhiêu năm, kinh thành bao nhiêu năm chưa xuất hiện một thiếu niên tuấn kiệt ưu tú như vậy.”
“A a a a...”
Phiếu Phiếu bộc phát ra tiếng thét chói tai, kích động dậm chân, “Thắng rồi, Hoài Khánh, cẩu nô tài thắng rồi, hắn là người của ta, là người của ta.”
Hoài Khánh nhìn Hứa Thất An hôn mê bất tỉnh, trong sóng mắt lấp lánh như có si mê.
Nàng là nữ tử cực xuất sắc, cao quý kiêu ngạo, cho dù là trạng nguyên, ở trong mắt Hoài Khánh cũng chỉ tạm được. Kinh thành tuấn kiệt vô số, thật sự có thể khiến Hoài Khánh công chúa khâm phục, chỉ có một mình Ngụy Uyên.
Viện trưởng Triệu Thủ là tiền bối đáng giá kính trọng, lại không đủ để khiến nàng khâm phục.
Giờ này khắc này, Hoài Khánh nhớ lại đủ loại sự tích của Hứa Thất An, vụ án bạc thuế ra khỏi lều cỏ, âm thầm thiết kế hãm hại Hộ bộ thị lang công tử Chu Lập, hoàn toàn trừ khử tai hoạ ngầm.
Sau đó gia nhập Đả Canh Nhân, đao chém Ngân la, vào tù, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, điều tra vụ án Tang Bạc... Hầu như độc lập hoàn thành điều tra vụ án Vân Châu, sau đó ở trong bốn trăm phản quân chết trận, về kinh... Phụng mệnh điều tra vụ án Phúc Phi.
Trong lúc đó, cách vài bữa lại có một tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau, khiến nho lâm Đại Phụng rất ủng hộ.
Lại đến bây giờ, thay thế Ti Thiên Giám đấu pháp với Phật môn, hai lần xuất đao, cứng rắn mang lòng tin của dân chúng kinh thành đánh trở về.
Một lần luận đạo, độ hóa lão tăng chấp niệm dưới cây bồ đề, khiến đường đường nhị phẩm La Hán đốn ngộ, hiểu ra đại thừa Phật pháp.
Sau đó, thanh quang đến từ trên bầu trời, hắn một chiêu đánh sập pháp tướng, phá huỷ pháp bảo của La Hán.
Hoài Khánh công chúa từ trước tới nay chưa từng thấy nam nhân nào xuất sắc như vậy, chưa từng có.
Các nữ quyến hoan hô, các quan viên văn võ cười lớn... Ở trong tiếng hoan hô như sôi trào, Hứa Bình Chí ngồi bệt ở trên ghế, như là bị rút sạch lực lượng.
Thiếu một chút như vậy, đứa cháu hắn một tay nuôi lớn đã bị Phật môn đoạt đi.
Ở trong dân chúng kinh thành sôi trào hoan hô, cùng với nhiệt huyết hò hét, chánh chủ Hứa Thất An ngược lại không ai hỏi thăm, Hứa Nhị lang yên lặng đi qua, cõng đại ca lên.
Chung quy là một mình ta gánh vác toàn bộ... Hứa Nhị lang nghĩ.
Hắn cõng Hứa Thất An đi về phía một đám Đả Canh Nhân, mắt liếc qua khắc đao Hứa Thất An nắm chặt trong tay.
Đây là cái gì, tựa như là một cây khắc đao?
Nhìn ngoại hình, tựa như là “bút” người đọc sách thời cổ sử dụng, lúc ấy còn chưa có giấy, văn tự ghi lại trên thẻ tre, người đọc sách tay cầm đao khắc, ở trên thẻ tre viết xuống tài hoa kinh thiên vĩ địa.
Đao khắc ở đâu ra... Lát nữa không có ai chú ý, vụng trộm thuận tay từ chỗ đại ca! Hứa Nhị lang có chút thèm, loại đồ cổ này dụ hoặc rất lớn đối với người đọc sách.
Độ Ách La Hán mất hồn mất vía đứng ở tại chỗ, không phải là đau lòng pháp khí bát vàng tổn hại, lão đây là hối hận một vị Phật tử trời sinh tuệ căn như thế chưa thể quy y Phật môn.