Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 530: Thơ (1)




“Đường đệ của ty chức đỗ hội nguyên, nhưng hắn xuất thân thư viện Vân Lộc, ty chức lo lắng tiền đồ của hắn.” Hứa Thất An thành khẩn thỉnh giáo:
“Không biết điện hạ có kế nào hay không?”
Chuyện mình không nghĩ thông, thỉnh giáo người thông minh là lựa chọn tốt nhất, phải học được hợp lý lợi dụng tất cả người công cụ. Nếu trưởng công chúa không có chủ ý, hắn đi hỏi Ngụy Uyên.
Ánh mắt Hoài Khánh lóe lên, nhấp một ngụm nước trà, nàng lập tức hiểu ý tứ Hứa Thất An. Đây là không muốn để Hứa Từ Cựu đóng lên dấu ấn “hoạn đảng”.
Thỏ khôn có ba hang, người thông minh vĩnh viễn sẽ không mang thẻ đánh bạc đặt hết ở một chỗ.
Hứa Ninh Yến tuy là võ phu, lại thông minh tuyệt đỉnh... Hoài Khánh cười cười: “Ngươi từng đi Thanh Châu, đối với nơi đó hiểu biết bao nhiêu?”
“Lại trị thanh minh, Tử Dương cư sĩ mang Thanh Châu thống trị gọn gàng ngăn nắp...”
Nói tới đây, Hứa Thất An bỗng hiểu ý tứ Hoài Khánh, Thanh Châu nay là nơi Tử Dương cư sĩ có quyền quyết định, có hắn tọa trấn Thanh Châu, nếu học sinh thư viện Vân Lộc đi Thanh Châu nhậm chức, tuyệt đối có thể thoải mái thi triển, không bị chèn ép.
“Thanh Châu chính là đất lành thư viện Vân Lộc mở cho các học sinh nho gia.” Trưởng công chúa không biết rõ còn ỡm ờ.
Cái này... Ta chỉ một đứa em trai nhiều đời đơn truyền như vậy, không nỡ cho hắn đi Thanh Châu. Đệ đi ngàn dặm ca lo lắng!
Hứa Thất An phun ra một hơi: “Ty chức hiểu rồi.”
Thôi, trước để Nhị lang giữ lại kinh thành, sau này lại nghĩ cách. Có lẽ, chính hắn có thể tìm được chỗ dựa thì sao.
“Đúng rồi, không biết điện hạ đối với tiểu thuyết có hứng thú hay không?” Hứa Thất An lộ ra ý đồ.
“Bản cung xưa nay không xem những thứ đó.”
Hoài Khánh công chúa giọng điệu cao ngạo, như một vị nữ bác sĩ nói: Tiểu thuyết mạng? A, ta chưa từng xem thứ đó!
“Ty chức tìm được một quyển sách hay, điện hạ rảnh rỗi không có việc gì có thể xem... Ồ, tuyệt đối phải giữ bí mật giúp ty chức.” Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra 《nữ quân bá đạo yêu ta 》, đặt ở trên bàn.
Hoài Khánh cũng chưa nhìn, chỉ gật đầu mang tính lễ tiết.
Sau khi tiễn bước Hứa Thất An, nàng vừa định dặn dò cung nữ thu lại, tự xử lý, khi ánh mắt đảo qua bìa, mắt bỗng nhiên dừng lại.
Nữ quân bá đạo yên ta... Nữ quân?!
Thế mà lại là tên sách đại nghịch bất đạo như thế... Hoài Khánh nhất thời nổi hứng thú, mà bây giờ cũng không có việc gì, nhìn mấy cái cũng không sao.
Vì thế nàng một lần nữa ngồi xuống, mở ra quyển sách đại nghịch bất đạo này.
Câu chuyện là một thư sinh vào lầm ma giới, hắn tài hoa hơn người, đầy bụng kinh luân. Nhưng cư dân Ma giới muốn ăn thư sinh, dựng nồi chảo chuẩn bị chiên hắn.
Lúc này nữ quân xuất hiện, nữ quân là người đọc sách duy nhất của ma giới, có được trí tuệ và văn hóa siêu cao. Nàng cứu thư sinh, nuôi hắn ở hậu cung của mình, hai người ngâm thơ làm câu đối, chuyện trò.
Trong quá trình đó, nữ quân đã thể hiện đầy đủ tác phong bá đạo lãnh khốc của mình, nhưng trong lòng nàng rất để ý thư sinh kia, chỉ là không biết biểu hiện, câu treo cửa miệng thích nhất là: nam nhân, ngươi đang đùa với lửa.
Hoài Khánh từ trước tới nay chưa từng xem thứ thú vị như vậy, nó không có bất cứ chiều sâu gì đáng nói, càng không học được tri thức, cùng những sách cổ tối nghĩa nàng thích đọc kia tựa như khác nhau một trời một vực.
Nhưng, không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một ít việc nhỏ vụn vặt trong cuộc sống, đối thoại, nhàm chán lại giống như có ma lực đặc thù.
Khiến Hoài Khánh nhịn không được muốn xem các loại... hiển thánh trước mặt người ta của nữ quân?!
Đúng, chính là hiển thánh trước mặt người ta.
Mang nam nhân giẫm ở dưới chân, mang nam nhân nuôi ở hậu cung, dùng thái độ bá đạo cùng lãnh khốc đối đãi nam nhân, nhưng cho dù là nữ quân lãnh khốc như vậy, trong lòng cũng có nhu tình.
Mà thư sinh kia, đối với nữ quân thuận theo đủ đường, luôn nghĩ cho nàng. Còn có thể bởi vì nữ quân cùng các tướng quân Ma giới uống rượu mà tức giận, ghen.
Bất tri bất giác, hoàng hôn, nàng thế mà đọc hơn hai canh giờ.
Hoài Khánh lại phát hiện một ưu điểm của quyển truyện này, nó, nó không cần động não.
Thú vị liền xong rồi.
Sau khi sướng xong, Hoài Khánh bỗng nhiên dâng lên cảm xúc tức giận, ta làm cái gì vậy?
Một quyển sách không dinh dưỡng không tri thức như vậy, ta thế mà đọc hai canh giờ?! Cái đó và lãng phí sinh mệnh có gì khác nhau, sao có thể mang thời gian cùng tinh lực lãng phí ở trên loại đồ vật không có chút dinh dưỡng nào thế này.
Nàng vì thế sinh ra cảm giác tội ác rất rõ ràng.
“Một quyển sách giải trí mà thôi...”
Hoài Khánh khinh thường ném sách sang một bên, đứng dậy rời khỏi phòng tiếp khách, vài phút sau, nàng lại quay về, giấu sách ở trong tay áo mang đi.
Cũng không phải vì ban đêm ngủ đọc lại một lần, mà là sách này không thể bị người khác thấy, tựa như những sách quý kia trong khuê phòng, không thể thấy ánh sáng.
...
Cùng thời điểm, Thiều m uyển, Lâm An đắm chìm ở trong《 Tình Thiên Đại Thánh 》không thể rút ra được.
“Thì, thì ra nam nữ hoan ái là chuyện như vậy... A a a, cẩu nô tài sao có thể cho bản cung xem thứ này.”
Lâm An nằm ở trên giường lăn lộn, mặt đỏ tai hồng, đọc 5000 chữ nội dung Tử Hà tiên tử cùng Long Ngạo Thiên lăn lộn trên giường, nàng vừa ồn ào: đáng ghét đáng ghét.
Vừa từng câu từng chữ xem xong, nhân tiện tưởng tượng ra hình ảnh.
Sau đó nàng cảm giác thân thể mình nóng bỏng, hai chân thỉnh thoảng ma sát một cái, khuôn mặt mượt mà đỏ như quả táo chín, mắt hoa đào vốn quyến rũ, sau khi bịt kín một tầng hơi nước, càng tỏ ra mị nhãn như tơ, rất dụ người.
Nhưng việc nam nữ hoan ái là tô điểm thêm cho câu chuyện, hạt nhân của câu chuyện là chuyện tình yêu của Tử Hà tiên tử cùng Long Ngạo Thiên.
Hai phần ba phía trước đều là yêu đương ngọt ngào, một phần ba phía sau chính là đao.
Đọc được Long Ngạo Thiên bị lột da rút xương, đẩy vào luân hồi trọn đời làm súc sinh, mà Tử Hà tiên tử thì vĩnh viễn nhốt ở Quảng Hàn cung, Lâm An liền phát hiện gối đầu đã ướt.
Nàng sụt sịt cái mũi, buồn bực nói: “Phía dưới sao không còn nữa? Cẩu nô tài, phía dưới sao không còn nữa.”
Tức giận bất bình mắng xong, nàng gọi cung nữ tiến vào, nói: “Bản cung muốn tắm rửa, chuẩn bị nước ấm.”
“?”
Cung nữ kinh ngạc nói: “Chuẩn bị dùng bữa rồi, tắm rửa giờ này?”
Phiếu Phiếu bỗng nhiên thẹn quá hóa giận: “Bảo ngươi đi thì đi.”
Rất nhanh, nước ấm đun xong, cung nữ sau khi điều chỉnh xong nhiệt độ nước, hầu hạ Lâm An tắm rửa.
Nàng ngâm thân thể trắng bóng ở trong nước, mặt nước lơ lửng cánh hoa, lộ ra vai ngọc mịn màng gầy yếu, một đôi xương quai xanh tinh xảo.
“Các ngươi nói, trong thị vệ bên người ta, người nào anh tuấn nhất, có tài hoa nhất, thú vị nhất, đối với bản cung trung thành và tận tâm nhất?” Lâm An đột nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.