Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 523: Người công cụ Chung Ly (2)




Trong tay Hứa Thất An cầm một quyển sách cổ ố vàng, từ trong địa lao đi ra, hắn vừa thẩm vấn xong Cát Tiểu Tinh, hướng nàng hỏi huyền bí thuật “Che trời qua biển”.
“Nữ phi tặc này cũng là một nhân tài, trước giữ cô ta lại, tương lai khẳng định sẽ dùng tới. A, trộm pháp bảo của ta, ta đã muốn vặt lông ngươi, tương lai còn muốn sai khiến ngươi làm trâu làm ngựa, đương nhiên, ta sẽ cho ngươi ăn cỏ.”
Xuân Phong đường còn đang trong xây dựng, sảnh đường của hắn cũng đang sửa chữa, trước mắt thuộc loại Ngân la không có văn phòng, chỉ có thể lại đi Kim Ngọc đường của Mẫn Sơn ké một chút.
Tới sảnh bên, dặn dò lại viên bưng lên trà nóng, hắn mở ra sách cổ ố vàng, bắt đầu đọc say sưa.
Đạo môn... Ồ không, Thần Thâu môn thuật dịch dung quả thật thần kỳ, khác với thuật dịch dung bình thường, nó cũng không phải làm một tấm mặt nạ da người giống như đúc.
Mà là trực tiếp thay đổi dung mạo, phương pháp là chế tác nước thuốc đặc thù bôi lên mặt nửa nén hương thời gian, để cho máu thịt phần mặt nóng lên, xuất hiện “hòa tan”. Sau đó phối hợp pháp môn hành khí độc đáo, thay đổi ngũ quan khuôn mặt.
Hiệu quả duy trì mười hai canh giờ.
Đương nhiên, cũng có thể chủ động phục hồi như cũ.
Võ giả Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, cần gấp ba nước thuốc, thời gian ngâm khuôn mặt kéo dài một khắc đồng hồ, không có cách nào cả, da mặt thật sự quá dày.
“Môn bí thuật này khó nhất ở chỗ, ta cần cẩn thận quan sát, lặp đi lặp lại luyện tập. Tựa như vẽ tranh, tuyển thủ sơ cấp cần từ phác họa bắt đầu, họa sĩ cao cấp thì có thể tự do phát huy, chỉ nhìn một cái, liền có thể mang nhân vật vẽ ra hoàn mỹ.
“Là một tay nghề cần bỏ nhiều công phu... Người ta quen thuộc nhất là Nhị thúc cùng Nhị lang, nếu Nhị thúc, sẽ làm thẩm thẩm hiểu lầm, vẫn là từ Nhị lang bắt đầu đi.”
Một vị lại viên bước vào cửa, cung kính nói: “Hứa đại nhân, Ngụy Công cho mời.”
...
Phòng trà lầu bảy.
Ngụy Uyên đứng ở bên bàn sách, cầm bút, hai mắt ngưng thần, hết sức chuyên chú vẽ tranh.
Ngụy Uyên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục miêu tả, nói: “Gần đây có đắc tội người nào hay không?”
Hứa Thất An nói đùa một câu: “Đi theo ngài, sao có thể không đắc tội với người ta. Kẻ thù nhiều tới mức ta cũng không đếm xuể.”
Ngụy Uyên “Ừm” một tiếng: “Có giác ngộ này, tương lai thành tựu như thế nào cũng sẽ không thấp.”
Dừng một chút, nói: “Ngươi ngày hôm qua mang về vị ngũ phẩm kia, sáng nay bị người ta mang đi rồi, nghĩ kỹ chút nữa, có đắc tội người nào hay không?”
Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: “Ta chính là không nhớ ra được, cho nên mới mang tên kia về, ngài sao lại thả?”
Hắn đang thầm oán Ngụy Uyên.
Trong nha môn Đả Canh Nhân, dám nói chuyện cùng Ngụy Uyên như vậy cũng chỉ hai người, trong đó một người là bình dấm chua, một kẻ khác chính là Hứa Thất An.
Ngụy Uyên không nói nữa, ngòi bút trên giấy chậm rãi vẽ bề ngoài, rốt cuộc, các hạ bút, thở phào một hơi: “Họa tốt rồi.”
“Ngụy Công vẽ là cái gì.” Hứa Thất An vội vàng ghé lên.
Trên bức hoạ cuộn tròn là một vị mỹ nhân váy cung đình, mặc quần áo hoa mỹ, đầu đội rất nhiều trang sức, tay ngọc thon thon cầm một cây quạt nhỏ chất liệu lụa nhẹ.
Nàng có một vẻ đẹp nói không nên lời, không phải đến từ ngũ quan, mà là thần vận.
Hứa Thất An xác nhận không phải hoàng hậu, liền lớn mật hẳn lên, hỏi: “Vị tỷ tỷ này thật đẹp, đã lấy chồng chưa? Ngụy Công quen sao? Ty chức còn chưa cưới vợ đâu.”
Ngụy Uyên tiếc nuối lắc đầu: “Trên đời không ai có thể vẽ ra vẻ đẹp của nàng, ta cũng không được.”
Đến cuối cùng, cũng chưa nói nữ tử trong tranh là ai, càng không nhắc lại chuyện đắc tội với người ta, phất phất tay mang Hứa Thất An đuổi ra khỏi Hạo Khí Lâu.
...
Đoàn người Tiêu Hồn Thủ Dung Dung đến quảng trường dưới Quan Tinh lâu, lại một lần nữa bị tòa lầu các cao số một Đại Phụng này làm chấn động.
Trước đây, mọi người đã từng quan sát từ xa, quả thật cao ngất trong mây, cắm thẳng vào bầu trời.
Sau khi nhìn ở khoảng cách gần, mới biết được ngôi lầu cao này hùng kỳ vĩ ngạn, chỉ nền nhô ra khỏi mặt đất, đã cao hai tầng lâu.
Mà từng khối gạch đá đắp thành nền, so với một chiếc xe ngựa còn to lớn hơn.
Đứng ở trước mặt ngôi lầu cao này, mới biết bản thân nhỏ bé.
“Sư phụ, chúng ta vào thôi.” Liễu công tử lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Đi vào?”
Kiếm khách trung niên quay đầu liếc đồ nhi, lắc đầu nói: “Vi sư đi vào một mình là được, các ngươi chờ bên ngoài. Vào Ti Thiên Giám này cũng không dễ dàng hơn so với cung đình đại nội.”
Đã là ôm cách nghĩ “thử chút”, chuyện mất mặt như vậy, để một mình hắn đi làm đi. Hơn nữa, một người mất mặt chẳng khác nào không mất mặt, để các vãn bối đi theo, thấy, đó mới là mất mặt thật sự.
Kiếm khách trung niên chỉnh lại áo mũ, thẳng sống lưng, đạp bậc thang cẩm thạch kéo dài đi lên.
“Hoa tiền bối...” Nhìn bóng lưng sư phụ, Liễu công tử hỏi mỹ phụ trung niên bên cạnh: “Sư phụ ta có thể đòi được pháp khí không?”
Hắn vẫn không cam lòng, Thất Tinh Kiếm ở Mặc Các cũng coi như pháp khí có hạng, hôm nay bị hủy, sau khi về tông môn hắn khẳng định phải bị trừng phạt.
Mấu chốt nhất là, hắn không có khả năng đạt được một pháp khí nữa.
Mà đại danh Ti Thiên Giám không ai không biết không ai không hiểu, bất cứ một vị giang hồ khách nào cũng khát vọng đạt được một món pháp khí ra từ Ti Thiên Giám.
Dưới dụ hoặc thật lớn, cho dù biết hy vọng xa vời, cũng vẫn nguyện ý làm mộng tưởng hão huyền.
“Biết sư phụ ngươi vì sao nói tờ giấy đó là người trẻ tuổi sĩ diện che giấu, bảo ngươi đừng chờ mong không.” Mỹ phụ nhân hỏi ngược lại.
Bao gồm Liễu công tử ở trong, một đám vãn bối lắc đầu.
“Bởi vì Tống Khanh kia, là thân truyền đệ tử của Giám chính đại nhân, địa vị ở giang hồ Đại Phụng, giống như hoàng tử của hoàng đế, hiểu chưa.”
Hiểu rồi, cho nên mẩu giấy nhắn tin của Ngân la trẻ tuổi kia, thật sự chỉ là một cái che giấu về mặt mũi, đường đường hoàng tử giang hồ Đại Phụng, há là một tờ nhắn tin của hắn có thể sai sử.
Bên kia, kiếm khách trung niên đi lên bậc thang xây bằng cẩm thạch, tiến vào tầng thứ nhất, đại sảnh cửu phẩm y sư tụ tập.
Một mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi, các thuật sĩ áo trắng bận rộn việc của mình, có người đun nấu dược liệu, có người vẽ hình thái thảo dược, có người phân loại lựa chọn...
“Ngươi là người phương nào?” Một thuật sĩ áo trắng lên đón.
Kiếm khách trung niên vội vàng cúi đầu, ôm quyền, cung kính: “Tại hạ Kiếm Châu Mặc Các.”
Kiếm Châu Mặc Các, chưa từng nghe nói... Thuật sĩ áo trắng khoát tay: “Ngươi nói thẳng, có chuyện gì.”
“Ta muốn gặp Tống Khanh... Đây là một vị Ngân la họ Hứa của nha môn Đả Canh Nhân giao cho ta.” Kiếm khách trung niên lấy ra giấy nhắn tin, khiêm tốn dâng lên.
Liễu công tử nếu nhìn thấy bộ dáng bây giờ của sư phụ, tất nhiên tâm tình phức tạp, sư phụ thường thường đối với bọn họ đám vãn bối này trọng quyền xuất kích, nhưng ở trước mặt một vị y giả không có tu vi gì, lại khúm núm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.