Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 510: Lâm An công chúa tính mạng nguy cấp (3)




Chính bởi vì bên ngoài có nhiều tiện nhân yêu diễm như vậy, Hứa Nhị thúc dặn Nhị lang không có việc gì không thể ra ngoài, không thể để các nữ hiệp thô lỗ kia chiếm lấy thân thể.
Nhị lang ở nhà ngoan ngoãn đợi, các nữ yêu tinh cứ giao cho vi phụ... Hứa Thất An lấy ra ý tứ trung tâm của Nhị thúc.
“Nhị thúc, các nữ hiệp trước mắt đến kinh thành, có ai diễm danh lan xa hay không?”
Hứa Thất An nói xong, thấy muội muội cùng thẩm thẩm vẻ mặt không đúng, lập tức bổ sung nói: “Ta đây là vì phòng bị từ lúc chưa xảy ra.”
Thẩm thẩm cùng muội muội lại nhìn hướng Hứa Nhị thúc, Hứa Nhị thúc cau mày, oán giận nói: “Ngươi tiểu tử này, loại vấn đề này ta sao có khả năng biết, ta là người sẽ chú ý loại chuyện này sao?”
Hứa Tân Niên nhìn đại ca cùng phụ thân diễn kịch, khinh thường “hừ” một tiếng.
Dùng xong đồ ăn sáng, hai chú cháu kết bạn rời nhà, dắt vật cưỡi đến. Hứa Nhị thúc sờ sờ con ngựa cái nhỏ, cảm khái nói: “Sau khi theo cháu, nó tựa như càng ngày càng có tinh thần.”
“Được tưới tắm mà.” Hứa Thất An trả lời.
“Hả?” Nhị thúc biểu đạt nghi hoặc.
“Nha môn Đả Canh Nhân thức ăn tốt, cho ăn thức ăn gia súc, lúa mạch, đậu tương, trứng chim, muối thô.” Hứa Thất An giải thích.
Hứa Nhị thúc vừa nghe, nhất thời cũng rất thèm thuồng, nói: “Vậy chúng ta đổi một chút, mang con ngựa này của ta cũng đưa đến nha môn Đả Canh Nhân cải thiện thức ăn.”
Hứa Thất An liên tục xua tay: “Cháu không đổi ngựa.”
“Nhị thúc chúng ta vẫn là nói về các nữ hiệp đi.” Hứa Thất An đặc biệt để bụng đối với các nữ hiệp giang hồ, đại khái là tình kết (một mô hình cốt lõi của cảm xúc, ký ức, nhận thức và mong muốn trong vô thức cá nhân được tổ chức xung quanh một chủ đề chung, chẳng hạn như sức mạnh hoặc địa vị.) giang hồ kiếp trước quấy phá.
Nói tới cái này, Hứa Nhị thúc thuộc như lòng bàn tay, “Nghe nói nữ hiệp dung mạo xinh đẹp hiện ở kinh thành nhiều đếm không xuể, nhưng xuất sắc nhất có bốn người, phân biệt là con gái các chủ Lư Nhai Kiếm Các, người ta tặng danh hiệu “Hồ Điệp Kiếm”, chẳng những tu vi cao cường, bộ dáng cũng thanh tú.
“Liễu Thanh Dương của Hồng Hương lâu, biệt hiệu Tiêu Hồn Thủ, nghe đồng nghiệp nói, đó quả thực là hồ ly tinh dụ người. Bất cứ nam nhân nào cũng ngăn không được sức quyến rũ của nàng.”
Tiêu Hồn Thủ?!
Là Tiêu Hồn Thủ ta hiểu đó sao, là ý tứ bàn tay ấy ấy sao.
“Còn có một người là thiên diện nữ phi tặc, bộ dạng thế nào chưa từng thấy, nhưng nghe nói tinh thông thuật dịch dung, mỗi lần đều lấy hình dung tuyệt sắc mỹ nhân lộ diện.”
Bình thường mà nói, người như vậy đều là cô gái xấu xí.
“Một người cuối cùng càng khó lường, là một vị nữ đao khách đại danh đỉnh đỉnh, dùng là song sinh đao, đệ tử Lôi Châu Song Đao môn.” Hứa Nhị thúc chậc chậc:
“Thật sự là nữ hiệp tư thế oai hùng hiên ngang, nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi... Ta vẫn sẽ lựa chọn thẩm thẩm cháu.”
Hứa Thất An gật gật đầu, thầm nhủ Nhị thúc vẫn là rất yêu thẩm thẩm, vỗ bả vai hắn nói: “Những nữ hiệp đó, liền giao cho đứa cháu hai mươi tuổi của thúc đi.”
Đến nha môn, ứng phó điểm danh, Hứa Thất An ở chỗ Mẫn Sơn Ngân la quen biết thổ nạp tu hành nửa canh giờ, sau đó tính dẫn theo hai Đồng la dưới trướng đi tuần phố —— Xuân Phong đường một mồi lửa cháy rồi, còn chưa xây xong.
“Đầu nhi, chúng ta đi nơi nào tuần phố?”
“Các ngươi biết các nữ hiệp thích lui tới ở nơi nào không.” Hứa Thất An hỏi.
“Tự nhiên là đài hào hiệp, đông tây nam bắc bốn tòa lôi đài, hôm nay rất náo nhiệt, rất nhiều dân chúng nội thành đều tranh nhau đi ngoại thành xem náo nhiệt đó.”
“Được, vậy hôm nay đi đài hào hiệp nam thành.” Hứa Thất An làm ra quyết định.
Hắn vừa bước ra khỏi nha môn, liền thấy một người cưỡi ngựa chạy như điên đến, thị vệ ngồi trên lưng ngựa, mặc là sai phục cung đình, là thị vệ của Lâm An.
“Hứa đại nhân!”
Thị vệ đó nhìn thấy Hứa Thất An, vui mừng quá đỗi, ghìm mạnh cương ngựa, phanh gấp lại.
“Hứa đại nhân, nhị điện hạ mời ngài hoả tốc vào cung.”
“Chuyện gì.” Hứa Thất An trầm ổn hỏi.
“Nhị điện hạ nói, việc lớn liên quan mạng người, sự sống chết của nàng nắm giữ ở trong tay ngươi.” Thị vệ trầm giọng nói.
“???”
Hứa Thất An vừa dặn dò Đồng la đi dẫn ngựa, vừa nói: “Trong cung có phải đã xảy ra chuyện hay không.”
Thị vệ chưa trả lời, lộ ra nét khó xử.
Hắn một thị vệ nho nhỏ, nào dám xen vào việc trong cung.
Hứa Thất An không làm khó, tìm tòi chung quanh một phen, nói: “Chung Ly?”
“Ta biết rồi, ta sẽ về Ti Thiên Giám trước.” Chung Ly từ bên tường thò đầu ra, nhu thuận nói.
“Trên đường trở về... Có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?” Hứa Thất An hỏi.
“Mặc, mặc cho số phận đi.” Chung Ly nơm nớp lo sợ nói.
Thị vệ đánh giá nữ nhân mặc trường bào vải đay, tóc tai bù xù, luôn cảm giác nữ nhân này lộ ra một khí chất điềm đạm đáng yêu, làm người ta hết sức thương tiếc.
“Đát đát đát...”
Rất nhanh, Đồng la dắt con ngựa cái nhỏ quay về, Hứa Thất An sờ sờ lông bờm của con ngựa cái nhỏ, nó phát ra tiếng phì phì trong mũi dụi dụi chủ nhân.
“Khai quang cho ngươi.” Hứa Thất An xoa xoa đầu Chung Ly.
Nàng từng có vài lần một mình quay về Ti Thiên Giám, cũng chưa thấy xảy ra chuyện gì. Hứa Thất An đánh giá, tai họa nhỏ có thể sẽ có, nhưng không có tai nạn lớn, nơi này cách Ti Thiên Giám cũng không tính là xa.
Cùng lắm nửa canh giờ lộ trình.
Cưỡi lên con ngựa cái nhỏ yêu quý, chạy song song với thị vệ Thiều m uyển, hướng tới hoàng thành chạy đi.
Thị vệ vung roi ngựa quát lui người đi đường, khi thì quan sát một chút Hứa Ngân la, vị sủng thần này của công chúa điện hạ, mặt không biểu cảm, ánh mắt chuyên chú nhìn đường, tuy không nói gì, nhưng trong ánh mắt lộ ra ngưng trọng.
Hậu cung của Nguyên Cảnh đế khẳng định loạn hết cả lên, hoàng hậu vì báo mối thù giết em trai, sẽ tuyệt không bỏ qua Trần quý phi, không, là Trần phi... Mà người sau đã sớm oán niệm sâu nặng đối với hoàng hậu, mang nàng coi là kẻ địch giả tưởng nhiều năm như vậy...
“Mẹ nó, vì sao việc nhà của Nguyên Cảnh đế cần ta một tên Ngân la nho nhỏ đến lo nghĩ lung tung? Còn không phải bởi vì con gái ngươi xinh đẹp.” Hứa Thất An thầm mắng một tiếng.
Ra roi thúc ngựa vào hoàng thành, ở cửa cung bị Vũ Lâm vệ ngăn lại, thị vệ của Lâm An là bình thường quay về, nhưng hắn không có tư cách dẫn người vào cung.
Hứa Thất An lấy ra ngọc đeo bên hông Phiếu Phiếu lúc trước tặng, lập tức có một vị Vũ Lâm vệ tới, dẫn Hứa Thất An vào cung.
Dựa theo quy củ hoàng cung, trong cung có người triệu hồi ngoại thần vào cung, Vũ Lâm vệ cần đi cùng, bảo đảm hắn không chạy loạn khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.