Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 437: ??ại oa, muội là tiểu tâm can của huynh sao (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đăng: Công Chúa Cốm
 Chương trướcChương tiếp 

Người trung niên đè nén lửa giận, đánh giá Hứa Thất An: “Ngươi là người nào, trưởng bối trong nhà ở nha môn nào?”
Hứa Thất An nói: “Tại hạ Hứa Thất An, là...”
Ba chữ Đả Canh Nhân chưa nhổ ra, bởi vì người trung niên lạnh giọng ngắt lời: “Ta hỏi trưởng bối nhà ngươi.”
“Gia thúc Hứa Bình Chí, Ngự Đao vệ bách hộ.”
Người trung niên “Ồ” một tiếng, âm cuối kéo rất dài, con gái một tên Ngự Đao vệ bách hộ nho nhỏ, lại dám đánh bị thương con trai bảo bối của hắn.
Chuyện này không để yên.
“Ta cho ngươi hai lựa chọn: Một, bồi thường năm trăm lượng bạc. Hai, ta bắt nha đầu này đi nha môn.”
“Năm trăm lượng?” Thẩm thẩm kinh hô một tiếng: “Đánh chết con ngươi cũng không đền tới năm trăm lượng, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Tiện nhân, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy.” Nữ nhân trang phục phu nhân vừa dừng tiếng mắng, nghe vậy giận dữ, chỉ vào thẩm thẩm nước miếng bay tứ tung mắng:
“Nhìn xem cả nhà này, không một ai người đứng đắn. Khó trách con gái hung hăng như vậy, thì ra có một bà mẹ lẳng lơ. Đều không phải thứ tốt.”
Thẩm thẩm chống hông, châm chọc khiêu khích: “Có cái vẻ ngoài dưa héo này, cũng không biết xấu hổ ra ngoài, ta nhổ vào!”
Nữ nhân giận dữ, bước nhanh tiến lên, vung bàn tay muốn tát thẩm thẩm một phát.
Thẩm thẩm hét lên một tiếng.
“Bốp!”
Hứa Thất An tát một cái đánh nữ nhân lảo đảo, trên mặt đỏ tươi.
“Ngươi...” Nữ nhân trợn mắt nhìn nhau.
“Bốp!”
Hứa Thất An lại tát một cái.
Nữ nhân không đứng vững, ngã ngồi xuống đất, khóc kêu lên: “Lão gia, ông còn chờ cái gì, tôi sắp bị người ta đánh chết rồi.”
Trong lòng nam nhân trung niên vốn đã bực, thấy sự tình không bàn bạc được, mặt sa sầm, vung tay lên: “Đánh cho ta.”
Gia đinh ùa lên.
Nữ nhân chỉ vào thẩm thẩm, thét to: “Đánh chết tiện nhân này.”
Hứa Thất An mang thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt kéo đến phía sau, giơ chân đạp gia đinh dẫn đầu.
Côn bổng rời tay, gia đinh hơn một trăm cân trực tiếp bay ra ngoài, bay đến trên đường bên ngoài.
Hắn một cước này dùng là xảo lực.
Mười mấy gia đinh cùng phanh chân lại, nắm côn bổng, không dám tiến lên.
Vừa rồi lực lượng một cước đó, không phải người thường có thể làm được, người này là kẻ luyện công phu.
Thì ra là kẻ luyện công phu... Nam nhân trung niên thấp giọng hướng một gia đinh bên cạnh ghé tai nói vài câu, gia đinh lập tức chạy đi.
“Nơi này là kinh thành, vũ lực không giải quyết được vấn đề. Vị thiếu hiệp này, muội muội ngươi đánh người, như thế nào cũng phải cho lời giải thích chứ.” Nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm.
“Con ngươi còn cướp đồ ăn của muội muội ta đó.” Hứa Thất An liếc xéo, cười lạnh nói.
Thẩm thẩm vừa trấn an con gái út, vừa trấn an Linh Nguyệt bị dọa, ngẩng đầu nhìn Hứa Thất An, trong lòng nhất thời tràn đầy cảm giác an toàn.
Không uổng phí lão nương nuôi hắn lớn.
“Nó vẫn là trẻ con, đứa bé nào không tham ăn, cái này tính là chuyện gì. Ngươi tính toán chi li với một đứa trẻ con, có biết xấu hổ hay không.” Nữ nhân lớn tiếng nói.
Nàng có chút kiêng kị, nói chuyện không dám ngang ngược như vậy nữa.
Hứa Thất An lười quan tâm nàng.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Nam nhân trung niên hỏi.
“Con ngươi đoạt thức ăn của muội muội ta trước, lại đánh con bé. Cho nên, ta chỉ đồng ý đền mười lượng bạc.” Hứa Thất An đưa ra thái độ của mình.
Đạo lý cùng vật lý hắn đều có thể nói, nhưng Hứa Linh m đả thương người là sự thật, tuy việc xảy ra có nguyên nhân của nó. Dựa theo kinh nghiệm làm cảnh sát kiếp trước của Hứa Thất An, xử lý loại chuyện này, cần căn cứ tình hình bị thương để phán đoán.
Nhưng, cũng chỉ đền chút tiền trinh xong việc, nhiều hơn là không có khả năng.
Nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng.
Hai bên giằng co một lát, một đội bộ thủ phủ nha chạy tới, cầm đầu là nam nhân trung niên, hai mắt sắc bén, mặt như quả táo đỏ thẫm.
Phía sau dẫn theo ba bộ thủ.
Ánh mắt hắn rất nhanh đảo qua mọi người trong sân, trầm giọng nói: “Chuyện là thế nào.”
Gia đinh báo quan nói có người trên phố đả thương người, nhưng vị bộ đầu này của phủ nha chưa nghe tín lời nói của một bên.
“Tại hạ Triệu Thân, gia thúc là Lại bộ Văn Tuyển ti lang trung.” Người trung niên chắp tay.
Bộ đầu vội vàng chắp tay đáp lễ: “Triệu lão gia.”
Nam nhân trung niên theo thói quen gật gật đầu, chỉ vào Hứa Thất An nói: “Người này cậy sức vi phạm lệnh cấm, dung túng muội muội đánh con trai ta bị thương nặng, sau có ra tay đả thương người trên dưới phủ ta, xin sai gia chủ trì lẽ phải.”
Bộ đầu chăm chú nhìn Hứa Thất An một lát, cảm thấy nam tử tuấn lãng phi phàm này có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra từng gặp ở nơi nào.
“Khóa đi.”
Hai vị bộ thủ tháo xuống dây thừng, đi tới Hứa Thất An.
“Vị bộ đầu này, ngươi tin tưởng chỉ muốn lời nói của một phía?” Hứa Thất An nhíu nhíu mày.
Bộ đầu nâng tay, ngăn cản hai tên bộ thủ: “Ngươi nói.”
“Còn có cái gì có thể nói, con ta chỉ ăn chút thức ăn nhà muội muội hắn, nha đầu chết tiệt kia liền mang con ta đánh bị thương nặng. Hắn chẳng những không nhận sai, còn động thủ đả thương gia đinh phủ ta, còn có thiên lý hay không, còn có vương pháp hay không.”
Nữ nhân gào khóc.
Bộ đầu nhất thời nhìn về phía Lý tiên sinh, cùng với đại phu còn chưa rời đi.
“Quả thật có việc này, nhưng, Triệu phủ cũng thật kiêu ngạo.” Lý tiên sinh cho một câu trả lời đúng trọng tâm.
Đại phu thì nói: “Đứa bé kia phải nằm trên giường mấy ngày mới có thể khôi phục.”
Bộ đầu chậm rãi gật đầu, kiêu ngạo rất bình thường, mặc cho đứa nhỏ nhà ai bị đả thương, đều sẽ phẫn nộ.
“Khóa đi!” Bộ đầu trầm giọng nói.
Tiểu Đậu Đinh vừa thấy công sai muốn khóa đại ca mình, tức kêu ngao ngao: “Là hắn cướp đồ ăn của ta trước. Phì phì phì...”
Nó hướng bộ thủ nhổ bọt, không để bọn họ khóa đại ca.
“Hắn còn cướp vòng tay của muội.” Hứa Linh m kêu lên.
“Cái gì?!”
Thẩm thẩm vừa sợ vừa giận, thì ra đầu sỏ cướp vòng tay kia chính là tiểu tử nhà này, nhớ tới hôm nay lại cướp đồ ăn của Linh m, lại dùng nắm tay đánh nó, mắt thẩm thẩm đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi:
“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.”
Ừm?
Hứa Thất An sửng sốt, quay đầu hỏi: “Vòng tay cũng là thằng nhóc mập kia cướp?”
Hứa Linh m dùng sức gật đầu: “Đúng vậy bát tô (Hứa Linh m bị ngọng, gọi đại ca thành đại oa – bát tô).”
Nếu nói lần này xung đột là mâu thuẫn giữa trẻ con, Hứa Thất An tự nhiên sẽ không so đo với một đứa bé, đền chút tiền thuốc thì thôi, đây cũng là nguyên nhân hắn trước sau không lộ ra thân phân, ỷ thế hiếp người.
Nhưng tình huống hiển nhiên không phải như thế, thằng nhóc mập kia không phải lần đầu tiên bắt nạt Hứa Linh m. Rõ ràng là thấy Tiểu Đậu Đinh dễ bắt nạt, tùy ý ở trên người nó phát tiết bạo lực.
Chỉ là lần này đụng phải cái đinh rồi, chạm đến vảy ngược của Tiểu Đậu Đinh, bị cắn trả.
Đây là ngang ngược, không thể nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.