Đại Nịnh Thần

Chương 21: Đại hội quyên tiền




Cái gọi là thưởng phong hội, bất quá chỉ để hoàng đế cùng sứ giả các quốc gia trao đổi kết thân với nhau mà thôi, phong điệp này có đẹp thế nào sợ rằng không có bao nhiêu người thật tâm thưởng thức.
Đến chạng vạng, thời gian đàm luận đều không sai biệt lắm, hoàng đế ở Phong Lâm biệt viện thiết yến chiêu đãi các sứ giả, nhưng khi chúng quan viên ngồi xuống mới phát hiện so với tiệc tối phong phú trong dĩ vãng mà nói, đồ ăn hôm nay dùng để chiêu đãi sứ giả hết sức đơn giản, chúng quan viên ngồi bên dưới trừ bỏ Dạ Vị Ương, những người khác đều một bộ dáng không rõ nguyên do.
Dựa theo kịch bản, lúc này hoàng đế sẽ lên sân khấu.
Chỉ thấy Tịch Thiên Thương đầu tiên dùng ánh mắt lãnh tĩnh thong thả quét qua người xung quanh một vòng, phía dưới có vài người tò mò định mở miệng liền bị tầm nhìn uy áp đè trở xuống, vốn nên là yến hội tưng bừng náo nhiệt nhất thời biến thành phá lệ im lặng, loại không khí quỷ dị này khiến đại đa số người đều không thể tưởng tượng ra.
So với biểu tình chúng nhân vừa tò mò vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, bộ dáng Dạ Vị Ương bình thản ung dung khó tránh khỏi trở nên nổi bật.
“Mọi người đang cảm thấy kỳ lạ vì sao yến tiệc hôm nay đơn giản như thế? Bởi vì mấy ngày gần đây, trẫm nghe nói Côn Châu, Quảng Nam dân chúng hai nơi này gặp phải nạn thiên tai, không nhà để về, không có cơm để no bụng, con dân của trẫm ăn đói mặc rách, trẫm cùng các ái khanh há có thể ở trong này thịt cá tràn đầy mà không để ý đến cảm thụ của nạn dân?” Ngữ khí Tịch Thiên Thương nặng nề mà từ tốn, tuy rằng hoàng đế chẳng rít rào khiến người nhũn chân đau tim, nhưng bộ dáng trầm trọng đó thoạt nhìn càng chân thật hơn, chân thật đến độ làm cho Dạ Vị Ương muốn vì Tịch Thiên Thương đề cử tên nhận giải Oscar “Nam diễn viên xuất sắc nhất”.
Tịch Thiên Thương vừa lay động cảm xúc, vừa soi sáng chân lý, từng câu thấm sâu vào lòng người, cho dù hôm nay trên bàn đồ ăn có đơn giản một chút, nhưng các sứ giả đại thần còn dám nói gì? Còn có thể nói cái gì? Một đám vuốt mông ngựa còn không kịp a.
Dạ Vị Ương âm thầm cười lạnh, đám hoàng thân quốc thích, đại thần sứ giả các ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu a!
Quả nhiên, mọi người vừa định nâng rượu uống, Tịch Thiên Thương lại sai người đem lên giấy và nghiên mực đặt ở chính giữa, thanh thế lần này nhất thời làm cho người phía dưới đều buông bát đũa tửu bôi xuống, nhìn theo Tịch Thiên Thương từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước thư trác đặt ở giữa, triển khai tư thế bút mực lưu loát tự nhiên.
Chốc lát, thấy Lý công công cầm lên bức họa uyển Tịch Thiên Thương vừa viết hảo, mặt trên viết một chữ “Phúc” thật lớn, bên cạnh thân bút hoàng đế còn in thêm ấn chương.
“Trừ bỏ lấy thân thương cảm nạn dân ngoài kia, trẫm luôn muốn dùng thân phận chính mình vì con dân của trẫm làm chút gì đó.” Tịch Thiên Thương nhìn xuống chữ “Phúc” nói, “Hôm nay đề bút một chữ, bày tỏ đôi chút tâm ý.”
Âm giọng Tịch Thiên Thương vừa mới hạ xuống, Dạ Vị Ương lập tức “thác” một tiếng hô ứng: “Hoàng thượng, thỉnh cho phép vi thần vì dân chúng chịu thiên tai dâng lên chút tấm lòng nho nhỏ, nhưng hôm nay vi thần bên người không mang theo đồ vật gì, thần ở đây lập một chứng từ, nguyện ý vì nạn dân góp năm trăm hai hoàng kim.”
Lập tức ngay trên giấy soát soát viết mấy chữ lớn giao cho Lý công công, Lý công công thỏa đáng kéo cổ họng, lanh lảnh lớn tiếng nói: “Dạ Vị Ương Dạ thượng thư, vì nạn dân Thiên quốc dâng lên tâm ý năm trăm hai hoàng kim!”
Từ lúc đó, các quan viên khác sao có thể ngồi yên, đều lên tiếng tỏ vẻ vì nạn dân đưa lên tâm ý của mình, Dạ Vị Ương sớm đoán được hôm nay các quan viên đó không đem theo tiền trong người nên hắn mới làm người đầu tiên lập ra chứng từ, chịu ảnh hưởng đi đầu của Dạ Vị Ương, bọn quan viên sợ rớt lại phía sau cũng lập thật nhiều chứng từ.
Các sứ giả hai mặt nhìn nhau, chung quy cảm thấy ngồi yên không tốt, không có biện pháp, chỉ có thể một bên thầm mắng dân chúng nước ngươi gặp thiên tai bắt chúng ta góp cái rắm, một bên vì thể diện nước mình mà viết xuống chứng từ quyên tiền đưa lên, thưởng phong đại hội giống như biến thành quyên tiền đại hội, khổ không nói nên lời.
Hết chương thứ hai mươi mốt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.