Đại Nịnh Thần

Chương 10: Tặng lễ vật




“Lưu tướng quân?” Thường Thiếu Điển đang xoa chân cho Dạ Vị Ương hơi sửng sốt.
Uống một ngụm trà nóng, tựa vào ghế nằm Dạ Vị Ương gật đầu: “Đúng, chính là Lưu Bá Hề Lưu tướng quân, Thường thái y ngươi cùng ta nói một chút, Lưu tướng quân bình thường là dạng người gì, ngày ấy Lưu tướng quân cứu ta một mạng, ta vẫn chưa hảo hảo tạ ơn hắn, ta thật ra muốn đến nhà bái phỏng, nhưng Lý Vịnh nói trước đây ta và hắn là lão địch thủ một mất một còn không bao giờ qua lại.”
Trong mắt phiếm ra nồng đậm tò mò, Dạ Vị Ương nhẹ giọng cười nói: “Ta ngược lại cảm thấy Lưu tướng quân là người tốt, mặc kệ trước kia ta cùng hắn có mâu thuẫn gì, vì cảm tạ ngày ấy hắn cứu mạng ta, ta dù thế nào cũng nên bày tỏ một chút lòng biết ơn mới là phải, ngươi nói xem, bình thường hắn yêu thích cái gì?”
Gật đầu, Thường Thiếu Điển vừa xoa chân cho Dạ Vị Ương vừa nói: “Thì ra là vậy, Lưu tướng quân có tài kỵ mã bắn tên, đồng thời còn là một tay chữ tốt, tinh thông âm luật thi họa, có thể nói toàn tài đứng đầu Thiên quốc chúng ta, muốn nói bình thường hắn yêu thích cái gì, vi thần chưa từng nghe qua Lưu tướng quân thích đồ cổ hay trân bảo, nhưng nghe nói Lưu tướng quân thích thu thập các loại vũ khí.”
“Vũ khí a…” Dạ Vị Ương lặng lẽ đem lời Thường Thiếu Điển ghi nhớ.
Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Dạ Vị Ương, Thường Thiếu Điển nhịn không được nhắc nhở: “Bất quá đại nhân, ngươi thật sự muốn đem lễ vật tặng cho Lưu tướng quân sao?”
“Như thế nào, có gì không ổn?” Nghe trong lời nói của Thường thái y có chút hoài nghi, Dạ Vị Ương hỏi.
“Đại nhân tuy rằng đã quên hết sự tình trước kia, nhưng thứ cho Thiếu Điển nói thẳng, ngăn cách của Lưu tướng quân và đại nhân chỉ sợ không thể trong phút chốc có thể hóa giải.”
“Nga?” Bỏ chén trà trong tay xuống, Dạ Vị Ương tò mò hỏi: “Ngươi nói đi, trước kia ta cùng hắn có khoảng cách mâu thuẫn gì?”
Một lòng thầm nghĩ cấp Lưu Bá Hề tặng lễ vật, Dạ Vị Ương thiếu chút nữa đã quên hỏi thân thể này ngày trước cùng Lưu Bá Hề xảy ra tranh chấp gì, dù sao khi biết chuyện hắn cùng hoàng đế có gian tình, Dạ Vị Ương cảm thấy trái tim mình đã muốn đủ cường đại, mâu thuẫn thôi mà, luôn có biện pháp giải quyết.
“Trước đây, thời điểm Lưu tướng quân mang binh đi công chiếm Nguyệt Thăng quốc, khi xâm nhập vào nội thành, lương thảo thiếu hụt lại không thấy đội ngũ tiếp viện của Dạ đại nhân, bất đắc dĩ chỉ có thể lui binh về nước, sau sự tình đó giữa quân đội và đại nhân có không ít mâu thuẫn.” Thường Thiếu Điển đơn giản mấy câu đem vấn đề của Lưu Bá Hề và Dạ Vị Ương nói ra.
Dạ Vị Ương yên lặng xấu hổ, khó trách Lưu Bá Hề kia khi thấy hắn đều lạnh như băng, mang binh đi đánh giặc hậu cần tiếp viện chính là trọng yếu trong trọng yếu, nói không chừng trước đây “Hắn” đã tham ô không ít tiền.
“Ngươi tới a!” Suy nghĩ một chút, Dạ Vị Ương hô, “Gọi Lý tổng quản vào đây.”
Người hầu bên cạnh lãnh mệnh đi ra, không đến một chốc Lý Vịnh đã chạy tới, khom người: “Gia, có gì phân phó?”
“Đi tìm cho ta một bộ áo giáp binh khí đại tướng lĩnh.”
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay.” Lý Vịnh xoay người phân phó hạ nhân, tổng quản này được Dạ Vị Ương coi trọng thật sự rất được việc.
Thường Thiếu Điển ngược lại không nghĩ Dạ Vị Ương vừa nói liền làm, chính là tìm một bộ áo giáp thì có tác dụng gì, hay tham quan này muốn tặng Lưu tướng quân áo giáp làm bằng vàng? Chỉ sợ Lưu tướng quân căn bản sẽ không thu.
Bất quá chuyện này chỉ để ở trong lòng, Thường Thiếu Điển sau khi xoa chân cho Dạ Vị Ương xong, nói: “Thân thể đại nhân đã không có vấn đề gì, về sau cách một khoảng thời gian vi thần sẽ đến kiểm tra theo định kỳ cho đại nhân, chút nữa vi thần sẽ phân phó hạ nhân mỗi ngày xoa chân cho đại nhân, ngoài ra chân cần phải chú ý giữ ấm, nhất là hiện tại trời giá rét, nếu để chân nhiễm lạnh sẽ dễ sinh bệnh.”
Dạ Vị Ương gật đầu, mặc dù trước kia hắn là một người khỏe mạnh cường tráng, nhưng ít nhiều gì cũng có chút kiến thức về phương diện này, chân không thể nhúc nhích liền không có biện pháp rèn luyện thân thể, nếu không thường xuyên xoa ấn thì bắp thịt dễ dàng bị héo rút, bất luận sau này còn có cơ hội đứng lên hay không, thì đôi chân vẫn phải hảo hảo trân trọng.
Nhìn nhịp chân Thường Thiếu Điển ly khai, Dạ Vị Ương cưỡng ép tầm mắt mình dời khỏi cặp đùi đang tự do di chuyển kia, quên đi quên đi, chính là còn một vấn đề khác khiến hắn phiền não hơn.
Dư quang ở khóe mắt đột nhiên chạm đến hồ nước bên cạnh lương đình, Dạ Vị Ương chợt nảy ra một ý tưởng.
Hết chương thứ mười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.