Đại Niết Bàn

Chương 187: Người quen




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khách sạn Fairmont ở San Francisco, tầng 7, Tống Chân đang ngồi ở ghế đơn màu vàng sang quý phái, chiếc váy ren trắng loại cực ngắn mà tư thế ngồi chỉ cần bất cẩn một chút có thể lộ ra thứ không nên để lộ, nhưng không nghi ngờ chiếc váy này khiến đôi chân rất đẹp của cô được khoe trọn ra ngoài, khiến cô trông cao hơn thực tế khá nhiều, kẻ mắt khá đậm, mi tỉa cong cầu kỳ, mắt nhìn thẳng phía trước, giữ nụ cười vừa đủ, tư thế ngồi cũng rất đoan trang thục nữ.
Điện thoại trong tay cô vang lên, Tống Chân nhận điện thoại, là giọng Liễu Minh:
- Tống Chân, em đang ở khách sạn Fairmont rồi à, có cả ngài Donald nữa, anh rất ngưỡng mộ ông ấy, nếu được, em giúp anh chuyển lời hỏi thăm ông ấy nhé. Mai anh mới tới được nên không thể tham dự, mai anh tìm em..
- Ngày mai em không ở nơi này nữa đâu.
Tống Chân mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện, đồng thời cắt đứt ảo tưởng của Liễu Chân, khi nói chuyện với Liễu Minh, môi cô còn giữ nụ cười nhẹ lịch sự, đó là một loại bản năng, nhưng khi cúp điện thoại đứng dậy đi tới trước cửa kính, nụ cười đó biến mất, thay vào đó là chút lạnh nhạt.
Người qua tầng 7 để lên tầng thượng ngày càng nhiều, những người này hoặc mặc lễ phục trang trọng, hoặc là trang phục đơn giản, cho dù là người ăn mặc bình dị nhất, nhưng nếu là người có mắt nhìn sẽ nhận ra những bộ quần áo đó đều được đặt làm riêng, phù hợp với phong cách từng người.
Đầu kia là một phụ nữ gốc Hoa có huyết thống Đức được Tống Chân gọi là cô, đang cùng những người khách trò chuyện, dẫn bọn họ ra ban công.
- Cô Tống, thời gian đã tới, chúng ta đi lên thôi, cô của cô dặn tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Đó là Lucy, thư ký của Donald chủ tịch tập đoàn The Washington Post, câu nói này với Tống Chân có chút lạnh lùng mang tính nghề nghiệp. Khi Tống Chân ở Washington có chút va chạm nhỏ với cô ta, Tống Chân bề ngoài trẻ con thanh thuần, nếu cần chiến đấu luôn có điêu ngoa và hà khắc, là một loại tự bảo vệ bản thân.
Hai người bọn họ có chút xung đột về ngôn ngữ, vì thế mà không vừa mắt nhau, nhìn cách ăn mặc trang điểm của Tống Chân, Lucy đánh giá:
- Cô Tống, có biết hôm nay cô mặc giống như con búp bê Trung Quốc không?
Tống Chân vờ như không hiểu lời mỉa mai của Lucy, đáp lại:
- Cám ơn Lucy, hôm nay cô ăn mặc cũng đẹp lắm, kiểu tóc này với dáng người cô, trông giống như cây nấm biết đi vậy, rất là hợp với cô.
Lucy tức tái mặt, luận mồm mép cô ta không phải là đối thủ của Tống Chân, răng sít vào, nói khẽ chỉ để hai người nghe:
- Không cần tôi nói hẳn cô cũng biết, buổi tụ hội hôm nay không chỉ quan trọng với cô của cô, mà với chủ tịch Donald cũng thế, cô vốn không đủ tư cách tham dự, thế nên tỏ ra thục nữ một chút, ăn nói giữ mồm giữ miệng, đừng để lại ấn tượng không hay cho người ta. Còn nữa tới lúc đó cô đừng suốt ngày mang cái mặt cười giả tạo của mình ra, sẽ ảnh hưởng tới không khí bữa tiệc, tôi nghĩ cô của cô cũng không muốn nhìn thấy đâu.
Cô ta không có gan công khai làm khó Tống Chân ở nơi công cộng, nhưng kín đáo xỉ nhục Tống Chân thì cô ta không hề ngần ngại, chỉ cần không để người ngoài biết là đủ.
Cô của Tống Chân đang nói chuyện với một vị CEO của công ty điện ảnh, nhìn thấy hai cô gái có xu hướng xung đột, nói một câu xin lỗi, đi tới trước mặt Tống Chân.
Bà ta là Diana, vóc dáng rất cao, sống mũi thẳng, gò má cao, khác hẳn với Tống Chân, mái tóc đen ngắn tới vai uốn quăn trông có cảm giác ung dung cao quý, rất ít người biết bà ta là phó chủ tịch của Washington Post, tổng cố vấn pháp luật kiêm thư ký HĐQT, là người phụ nữ ẩn mình rất sâu, đứng sau bảo vệ tập đoàn này.
Washington Post chưa bao giờ thua một vụ kiện nào có sự tham gia của bà ta.
Đứng trước mặt Diana, Tống Chân thầm siết chặt nắm đấm, có lẽ cô có thể dùng khuôn mặt thánh thiện, đeo vào cái mặt nạ không thể xâm phạm với bất kỳ một ai, nhưng ở trước mặt Diana, Tống Chân cảm thấy mọi sự phòng bị ngụy trang đều bị ánh mắt bà ta như từng lưỡi dao lột bỏ sạch sẽ.
Tống Chân có thể dùng lời lẽ cay nghiệt nhật để đối đáp với Lucy, nhưng với nữ nhân này, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, ngoài nhẫn nhịn tới lúc có đủ thực lực chống lại thì cô không còn cách nào khác.
Từ nhỏ tới lớn, Diana là ác ma trong cuộc đời Tống Chân, chỉ cần cô làm sai một việc rất nhỏ cũng bị bà ta dũng lời lẽ đay nghiến độc ác nhất ném lên người, ngay mẹ cô đứng ở bên cạnh cũng không dám nói một câu nào.
Diana dùng tư thế bề trên nhìn Tống Chân, hai người đối lập rõ ràng, Tống Chân nhỏ bé xinh xắn, Diana cao ráo nghiêm khắc.
Nhìn cách ăn mặc của Tống Chân một lượt, Diana một lượt, hừ mũi nói:
- Hôm nay đừng làm tôi mất mặt đấy con nhãi ranh.
Nói xong quay người bỏ đi, Lucy cũng ném cho Tống Chân cái nhìn căm ghét đắng thắng rồi đi theo.
Chính vì Diana đối xử với cô cháu gái này không khác gì một kỹ nữ, cho nên một thư ký như Lucy mới không có chút tôn trọng nào với Tống Chân, bày đủ trò làm khó dễ.
Đúng vậy, hôm nay cô đương nhiên không thể có bất kỳ sai sót nào, vì hôm nay chủ tịch tập đoàn Washington Post mời toàn danh nhân ở San Francisco tham dự bữa tiệc, trong số đó còn có gia đình danh giá của vị hôn phu Thường Vĩ của cô ngầm quan sát đánh giá.
Cô phải biểu hiện thật tốt, còn phải thật hòa thuận với cô mình, để phá bỏ lời đồn đại của giới truyền thông.
- Này mụ đầu nấm kia là ai mà lại ăn nói như thế với cô?
Tống Chân nghe vậy giật mình quay lại, mang theo ánh mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Ngồi ở ghế sô pha nghỉ ngơi hai người sau lưng cô là một nam tử, cực kỳ bắt mắt, vì y ăn mặc quá tùy tiện, ở trường hợp xã giao này có thể nói là phạm tội.
Tống Chân nhìn thấy người này thi ngỡ ngàng không nói lên lời, người đó vẫn cứ cái điệu bộ hơi lười nhác nói tiếp:
- Xin lỗi, không định nghe trộm, nhưng bà già kia chắc là bà cô trong lời mụ đầu nấm hả, hai cô cháu quan hệ có vẻ không tốt nhỉ?
Cho dù trên máy bay có duyên gặp mặt một lần, ấn tượng rất tốt, nhưng Tống Chân không muốn nói với người ngoài bất kỳ điều gì về người nhà của mình.
Thoáng chốc nụ cười bình tĩnh lại hiện lên môi:
- Không ngờ gặp lại anh ở đây, anh tham dự bữa tiệc này sao?
Câu này rõ ràng hàm ý không muốn nói chuyện sâu hơn, Tô Xán không có thói quen thăm dò chuyện riêng của gia đình người khác, y và Mark từ cầu thang máy đi lên, thấy Tống Chân, đột nhiên nổi tính trẻ con muốn lặng lẽ đi tới làm cô bất ngờ, nhưng lúc đó cô gái tên Lucy kia lại tới trước, thế là y ngồi sau cái ghế lớn này, thành kẻ nghe trộm bất đắc dĩ.
Tống Chân không ngạc nhiên chuyện Tô Xán có thể xuất hiện ở đây, dù sao người được người ta dùng máy bay tới đón tất nhiên có bản lĩnh, chỉ ngạc nhiên về cách ăn mặc của y, trong mắt những người nghiêm khắc khó tính, sẽ cho rằng y thiếu tôn trọng.
Tô Xán chú ý thấy ánh mắt của Tống Chân, nhìn lại cách ăn mặc của mình, cười:
- Đi vội quá, tôi cũng không biết tình hình sẽ là thế này, hành lý cũng không có bất kỳ trang phục chính thống nào, đi mua cũng phiền, tôi chẳng mặc mấy, nên cứ vậy mà thôi.
Lúc này Diana đi phía trước sốt ruột quay đầu lại nhìn Tống Chân thúc giục, Tống Chân chỉ nói nhỏ với Tô Xán:
- Vậy chúc anh may mắn.
Chỉ là gặp một người lập dị khác thường như vậy, khiến cô cảm thấy mới mẻ, cũng làm tâm tình cô ở bữa tiệc này tốt hơn một chút.
Mark không biết từ đâu luồn ra sau Tô Xán, vỗ vai y:
- Cô gái đó không tệ, có điều... Không phải quan hệ giữa cậu và Đường Vũ rất tốt à?
Tống Chân
Tống Chân
Tống Chân
Tống Chân
Tống ChânTống Chân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.