An Tranh tới học đường phố Nam Sơn, đừng ở cửa ra vào nhìn bên trong, thấy phòng học trống rỗng không có một ai. Chưa có người nào của Đại Khấu Đường lên dạy học, cho dù là Khấu Lục, người coi trọng học đường nhất cũng không lên dạy. Cho nên đám trẻ con trong học đường đã rời đi từ sớm, không biết chạy tới nơi nào.
An Tranh rời khỏi học đường, vừa đi về hướng Tụ Thượng Viện, vừa cố gắng nhớ lại những gì mình biết về Đại Khấu Đường. Trong ký ức của hắn, kỳ thực Đại Khấu Đường chẳng đáng là gì. Chỉ có Khấu Đại và Khấu Cửu là có thể tu hành, những người khác không thể, chỉ là một đám ngoan đọc mà thôi. Khấu Lục luyện thể có chút tiểu thành, nhưng tùy tiện một người tu hành cảnh giới Thăng Túy nhất phẩm, nhị phẩm, cũng có thể hành hạ Khấu Lục tới chết.
Tu hành vốn khó khăn, ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư, người tu hành cảnh giới Thăng Túy có thể sống rất tốt. Nhưng đừng nói tới Đại Hi, cho dù là U Yến Thập Lục Quốc, cảnh giới Thăng Túy rất nhiều.
Đang đi nửa đường trên phố Nam Sơn, An Tranh không thể không dừng lại.
Bởi vì có người đứng trên đường cái lạnh lùng nhìn mình.
Khấu Bát
Khấu Bát là một nam tử cường tráng giống như con gấu, cao chừng hai mét. So với An Tranh, hắn giống như một ngọn núi. Khấu Bát không thể tu hành, cũng không luyện thể, nhưng người này có thần lực trời sinh. Hắn vác một Khai Sơn Phủ nặng chừng 360 cân trên vai, có thể quét ngang thiên quân. Khấu Bát cường tráng nhưng khuôn mặt xấu xí. Khuôn mặt kia khó có thể hình dung cụ thể, nói một cách đơn giản, giống như con gấu đen.
-Bát tiên sinh.
An Tranh dừng lại, hơi cúi người chắp tay.
Thanh âm của Khấu Bát khàn khàn và to như tiếng hổ rống.
-Tiểu tử, ngươi có phải là người của Đại Khấu Đường hay không?
Khấu Bát lớn tiếng hỏi.
An Tranh mỉm cười:
-Vì sao Bát tiên sinh lại hỏi vậy?
Khấu Bát tính tình thô bạo, thậm chí có thể nói là ngốc nghếch. Ở Đại Khấu Đường, lực chiến đấu của hắn xếp hàng thứ năm, nhưng do ngốc nghếch, nên thường xuyện bị bắt nạt. Cho nên nếu sắp xếp, hắn chỉ xếp thứ tám. Mà Khấu Cửu thì là trường hợp đặc biệt, bởi vì nếu như hắn nguyện ý, có thể từ thứ chín biến thành thứ nhất. Nhưng Khấu Cửu là người an phận, không giống với những người khác trong Đại Khấu Đường.
Khấu Bát ồm ồm nói:
-Dựa theo quy củ, từ lúc ngươi tiến vào học đường của phố Nam Sơn, ngươi liền là người của Đại Khấu Đường. Ngươi ăn của Đại Khấu Đường, mặc của Đại Khấu Đường, cho nên ngươi phải sẵn sàng chết vì Đại Khấu Đường. Hiện tại ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, tới Tụ Thượng Viện, gặp thằng nhóc Trần Thiếu Bạch của Trần gia gì đó. Bọn ta không vào được trong đấy, nhưng ngươi có thể. Ngươi giết thằng nhóc đó cho bọn ta.
An Tranh cười cười, chỉ vào bụng mình:
-Hình như chưa từng có hạt gạo nào của Đại Khấu Đường trong bụng ta, đi vệ sinh cũng không mùi của Đại Khấu Đường. Về phần quần áo, Bát tiên sinh cảm thấy bộ quần áo mà ta đang mặc là của ngươi ban cho sao?
Khấu Bát khoát tay chặn lời:
-Ta mặc kệ, lão tử bảo ngươi chết, ngươi phải chết.
An Tranh vẫn cười tủm tỉm:
-Ta đoán, hẳn là Đại Khấu Đường và Trần gia đã vạch mặt. Do ngươi ngốc nhất, cho nên bọn họ phái ngươi đi giết Trần Thiếu Bạch phải không? Nhưng ngươi thực sự không ngốc. Ngươi biết ngươi không vào được Tụ Thượng Viện, vào chỉ có cái chết. Cho nên ngươi ngăn lại ta, bảo ta đi giết Trần Thiếu Bạch.
Khấu Bát nói:
-Đúng thì thế nào? Ngươi đi giết Trần Thiếu Bạch, ta để ngươi sống. Ngươi không đi, ta giết ngươi trước. Đồ bỏ đi như ngươi, chết một cách có giá trị chẳng lẽ còn chưa thấy đủ?
An Tranh nói:
-Đi là chết, không đi cũng là chết, vì sao ta phải nghe theo ngươi?
Khấu Bát:
-Không nghe ngươi sẽ chết nhanh hơn!
Hắn xông về phía trước. Thân hình cực lớn kia khi đạp chân xuống đất, cả con đường như run rẩy.
Nơi này cách quán rượu Diệp đại nương không xa, khoảng cách chưa tới mười mét. Lá cờ ghi chữ ‘Tửu’ còn đang bay phần phật trong gió. Nhưng giờ đang là giờ Ngọ, nên quán rượu không có quá nhiều khách. Người đi đường lúc thấy Khấu Bát đã trốn sang một bên. An Tranh nghiêng đầu nhìn nhìn lá cờ của quán rượu, chữ ‘Tửu’ kia như một kiếm khách hành tẩu thiên hạ.
Sau đó hắn trông thấy Diệp đại nương khoanh tay đứng ở cửa sổ nhìn hắn, sắc mặt ngưng trọng.
An Tranh cười cười với Diệp đại nương, nhưng hắn lại cười không nổi. An Tranh mới chỉ mười tuổi, chiều cao 1m45 mà thôi, so với Khấu Bát cao tới 2m, hắn quá nhỏ yếu.
-Thật lớn!
An Tranh đột nhiên nói hai chữ.
Khấu Bát sửng sốt, Diệp đại nương cũng sửng sốt.
An Tranh bắt chước Diệp đại nương, khoanh tay lại, sau đó cúi đầu nhìn:
-Thật lớn!
Diệp đại nương vô thức cúi đầu nhìn, phát hiện ngực của mình đúng là rất lớn. Cho nên nàng giận dữ, thầm nghĩ đứa trẻ hư hỏng này cần được dạy dỗ. Nhưng nàng không muốn trơ mắt nhìn An Tranh bị Khấu Bát đánh chết. Tuy từ trước tới nay nàng luôn cảm thấy mọi việc ở Huyễn Thế Trường Cư đều không liên quan tới mình, vô luận là ai sống ai chết. Nhưng thiếu niên kia thì lại khác.
-Bát tiên sinh!
Đang lúc Khấu Bát xông về phía An Tranh, thanh Khai Sơn Phủ đã vung lên, An Tranh đột nhiên gọi một tiếng.
-Ừ?
Khấu Bát dừng rìu giữa không trung:
-Ngươi hối hận? Hiện tại tới Tụ Thượng Viện giết Trần Thiếu Bạch, ta liền tha ngươi không chết.
-Không phải.
An Tranh chỉ dưới háng Khấu Bát:
-Ta nghe nói ngươi chưa từng tới thanh lâu bởi vì chỗ đấy của ngươi không cương lên được, có đúng không? Người như trâu mộng vậy mà lại yếu sinh lý, nhân sinh của ngươi thật u ám.
-Ta giết chết ngươi!
Khấu Bát giận tới mặt trắng bệch, một rìu chém xuống.
An Tranh tránh sang một bên, động tác nhanh như vượn. Rìu lớn chém mạnh xuống đường phá nát gạch đá. Đá vụn bay bốn phía giống như mưa đá. Một viên đá vụn bắn vào cánh cửa quán rượu, liền tạo thành một cái động trên cửa gỗ. Một đá vụn đánh vào cây cột bên đường, hòn đá liền khảm vào trong, gỗ vụn bay tán loạn.
Diệp đại nương giơ tay chỉnh lại tóc, động tác nhu hòa chậm rãi nhưng vừa lúc ngăn cản một viên đá vụn bắn về phía nàng. Không ai chú ý tới, Diệp đại nương chỉ giơ tay chỉnh sợi tóc, ngón tay hơi cong, đã bắn bay đá vụn.
Hòn đá kia bay trở về, tốc độ nhanh hơn. Phốc một tiếng, đánh vào xương đầu gối của Khấu Bát. Khấu Bát đang tiến về phía trước đột nhiên mất đi khí lực, liền quỳ phục xuống.
Diệp đại nương nhìn về phía An Tranh, ý muốn nói, còn chưa chạy?
Viên đá đánh vào vị trí rất xảo diệu, Khấu Bát quỳ xuống, trong khoảng thời gian huyết mạch không thông suốt, cho nên An Tranh có thời gian bỏ chạy.
Nhưng An Tranh không chạy, hắn dùng ánh mắt biết ơn nhìn thoáng qua Diệp đại nương, sau đó vọt tới Khấu Bát. Khấu Bát ngẩng đầu, An Tranh đã tới trước mặt hắn, sau đó An Tranh dùng nắm đấm đánh vào cổ họng hắn.
An Tranh còn nhỏ, khí lực yếu hơn Khấu Bát nhiều lắm, nhưng hắn lại nắm rõ cấu tạo cơ thể con người. Một quyền đánh thẳng vào cổ họng này, coi như đánh vào chỗ yếu nhất của Khấu Bát. Nhưng lúc nắm đấm gần trúng cổ họng của Khấu Bát, Khấu Bát cúi cằm xuống kẹp lấy tay của An Tranh. An Tranh biến sắc, cong người, hóp bụng, dùng cả hai chân đạp vào ngực Khấu Bát, thuận thế muốn rút tay của mình ra.
Nhưng lúc hai chân đá vào ngực Khấu Bát, An Tranh cảm thấy như đá vào đá tảng. Cơ thể của Khấu Bát cực kỳ cứng rắn.
-Muốn chết!
Khấu Bát cười tàn nhẫn, cằm cúi thấp hơn, khiến An Tranh đau đớn ở cổ tay.
Khấu Bát đứng dậy, tay phải của An Tranh bị kẹp tại đó, mà hai chân của An Tranh vẫn ở trên ngực của hắn, nhìn giống như An Tranh treo lên người hắn vậy.
Khấu Bát một tay cầm lên Khai Sơn Phủ, một tay nắm lấy phần áo sau lưng An Tranh, cằm hất lên, tay phát lực, liền kéo An Tranh cao quá đầu:
-Con rùa đen, lão tử giết ngươi chỉ như giết một con chuột nhắt. Một kẻ không cha không mẹ như ngươi, vốn không có tư cách sống trên đời.
Sau khi kéo An Tranh lên cao, hắn lại ném mạnh xuống đất.
Thân thể của An Tranh rơi xuống đất như pháo rời khỏi họng, mắt thấy lưng sắp chạm xuống đất, An Tranh nắm lấy thắt lưng của Khấu Bát. Thân thể của hắn linh hoạt giống như vượn, từ phần nách của Khấu Bát bò ra sau lưng. Mà lúc này động tác của Khấu Bát vẫn chưa dừng lại, ném An Tranh xuống đất, tay kia cầm Khai Sơn Phủ định bổ xuống.
Nếu như An Tranh rơi xuống đất, một rìu này có thể chém hắn thành hai nửa.
Rầm một tiếng!
Rìu chém mạnh xuống đường.
An Tranh leo tới sau lưng Khấu Bát, rút dao găm từ ống tay áo ra. Thanh dao găm này chính là thanh của Cao Đệ từng muốn dùng nó để giết Đỗ Sấu Sấu. An Tranh dùng dao găm đâm chuẩn xác vào gáy Khấu Bát, chui vào xương cổ. Dựa theo tình huống bình thường, người nào bị đâm trúng phần gáy thì coi như xong đời. Ai ngờ Khấu Bát hung hãn như vậy!
Khấu Bát gầm lên một tiếng, sau đó đứng thẳng người, vươn tay ra đằng sau muốn kéo An Tranh xuống, nhưng lại với không tới. Hắn liền nhảy ra đằng sau, định đẩy An Tranh vào một cửa hàng. An Tranh đạp lên cửa sổ trước, khiến cửa sổ vỡ nát, còn hắn thì ngã lăn vào cửa hàng.
Khấu Bát dùng rìu lớn chém đứt cửa hàng, sau đó xông vào. Cú quăng lần này khá nặng với An Tranh, dù sao thân thể bây giờ của hắn quá yếu. Không đợi hắn kịp phản ứng, Khấu Bát đã cúi người bắt lấy áo của hắn.
Khấu Bát bắt được An Tranh, sau đó xoay người ném đi. Thân thể An Tranh đụng nát cửa chính rồi bay thẳng tắp về phía quán rượu của Diệp đại nương.
Vào thời khắc này, Diệp đại nương không thể không ra tay.
Bên kia, người gấu Khấu Bát cũng lao ra đuổi theo An Tranh. Cái rìu kéo lê một đường vòng cung sáng ngời đánh về phía lưng An Tranh.
-Mượn cây cờ của ngươi một lát!
Ở giữa không trung, An Tranh lộn một vòng, hai chân đạp vào vách tường của quán rượu, hai tay bắt lấy lá cờ có chữ ‘Tửu’. Hai chân đạp một cái, lá cờ trong tay bay phấp phới.
An Tranh xoay một vòng tròn tránh đi rìu lớn, đồng thời dùng lá cờ đánh tới. Nhưng lá cờ này chỉ có chữ ‘Tửu’ là kỳ quái, cho dù vải có dày tới mấy thì có tác dụng gì khi đánh vào người Khấu Bát?
Nhưng vào thời khắc này, lá cờ lại như biến thành tuyệt thế thần binh.
Một tia sáng chói mắt lóe lên, một thanh trường kiếm từ lá cờ xuất ra. Kiếm kia chém từ trán của Khấu Bát chém xuống dưới háng.
Kiếm qua, người vong.
Hai tiếng trầm đục vang lên, Khấu Bát bị chia thành hai nửa đổ xuống, máu tươi và nội tạng trộn lẫn với nhau. An Tranh hạ xuống đất vững vàng, xoay người tiêu sái.
Hắc vác lá cờ trên vai, giống như vác một thanh thần kiếm độc nhất vô nhị.