Đại Mộng Chủ

Chương 992: Minh Hồn




"Uy, Dương Tiễn, ngươi hạ thủ nhẹ một chút, khéo không cẩn thận lại giết thần hồn hắn." Hoàng mi tăng thấy thế, vội vàng kêu lên.

Dương Tiễn mắt điếc tai ngơ với lời nói của lão, vừa rồi sau một phen thăm dò, gã đã phát hiện bình chướng thần hồn Thẩm Lạc không yếu, nếu không toàn lực phát động, chưa hẳn có thể phá vỡ.

"Phá cho ta!"

Gã quát nhẹ một tiếng, đầu hai ngón tay sáng lên một đạo kim mang, trong nháy mắt chui vào đầu Thẩm Lạc.

Toàn thân Thẩm Lạc giật mình một cái, ngay trong thức hải cũng truyền đến một tiếng oanh minh rung mạnh.

Một đạo thiểm điện màu vàng trống rỗng xuất hiện trong thức hải của hắn, đánh xuống thần hồn tiểu nhân.

Trong thức hải Thẩm Lạc truyền đến một trận đau nhức bén nhọn kịch liệt, đạo điện quang kia trực tiếp đâm xuyên qua quang mang do cà sa phát ra, nhắm đánh trên người thần hồn tiểu nhân.

Ngay lúc Dương Tiễn cho là sẽ công phá tầng bích chướng này, trong thức hải Thẩm Lạc đột nhiên vang lên một tiếng phật niệm, ngay sau đó trên cà sa đại phóng quang mang, mấy đạo thần niệm ngưng tụ thành phong nhận từ trên đó bắn ra.

Tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ nghe Dương Tiễn đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, bàn tay đặt trên đầu Thẩm Lạc bỗng nhiên rụt trở về, hai tay ôm lấy đầu mình, "Bạch bạch bạch" lui về sau mấy bước, kém chút ngã xuống tế đàn.

"Đây là. . . Bị thần hồn phản kích." Hoàng mi tăng kinh ngạc nói.

Ánh mắt Trấn Nguyên Tử bên cạnh cũng chớp lên, một bước chạy lên phía trước, một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Thẩm Lạc.

Thân thể Thẩm Lạc chấn động, lập tức giống như bị rút sạch khí lực toàn thân, trực tiếp ngồi liệt xuống dưới.

Mà bên kia, Dương Tiễn cũng ổn định thân hình, khó tin nhìn về hướng Thẩm Lạc, thần sắc có chút phức tạp.

"Ngay cả Nhiếp Hồn Thuật cũng không dùng được sao?" Hoàng mi tăng trầm ngâm nói.

"Phiền toái như vậy làm gì, giết hắn, sau khi thu thập tàn hồn, sẽ có biện pháp lấy ra Thiên Sách." Ngưu Ma Vương tiến lên một bước, nói.

"Ha ha. . ." Thấy vậy, Thẩm Lạc không khỏi ngửa mặt lên trời cười to.

"Ngươi cười cái gì?" Ngưu Ma Vương cả giận nói.

"Cười các ngươi không phân thị phi, không phân biệt đen trắng, cười chính ta ngàn dặm xa xôi, xuyên qua Địa Ngục đến đây chịu chết." Thần sắc Thẩm Lạc cô độc, ngữ điệu thê lương nói.

"Vấn Tâm Kính đã đã chứng minh ngươi nói năng bậy bạ, bây giờ ngươi còn nói những lời này, cho là chúng ta còn tin sao?" Có người trách mắng.

"Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, các ngươi muốn giết cứ giết, dù sao trong mộng cảnh ta sẽ không chết thật, phục sinh xong cùng lắm thì mang theo Thiên Sách tìm nơi Ma tộc nương tựa, làm bạn cùng một đám hồ đồ các ngươi, sớm muộn cũng sẽ bị liên lụy mà chết." Thẩm Lạc cười lắc đầu nói.

"Ngươi. . ." Nghe lời ấy, những người còn lại càng giận không kiềm chế được.

"Giết hắn, giết hắn. . ." Có người kêu ầm lên.

"Gia hỏa này hết thuốc chữa rồi, giết hắn." Càng có nhiều người phụ họa theo.

Quần tình chung quanh xúc động phẫn nộ, tất cả mọi người yên lặng cho là Thẩm Lạc sẽ bị tử hình, hắn dù có chết cũng chưa hết tội phản nghịch.

"An tâm chớ vội." Lúc này, Trấn Nguyên Đại Tiên bỗng nhiên mở miệng nói.

Trong những thế lực còn sót lại này, Trấn Nguyên Tử vẫn luôn là thủ lĩnh trong lòng mọi người, chỉ là sau trận chiến Ngũ Trang quan lúc trước, tâm tình của lão tựa hồ gặp khó khăn không ít, gần đây rất ít quản chuyện.

Lần này Thẩm Lạc hiện thân, lão vẫn một mực không nói nhiều, mặc cho bọn Dương Tiễn xử trí.

Nhưng giờ phút này lão mở miệng, tất cả mọi người vẫn không tự chủ được yên tĩnh trở lại, nhao nhao nhìn qua.

"Việc quan hệ đến Thiên Sách, không thể hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất Thiên Sách tổn hại, tất cả cố gắng của chúng ta trấn áp Ma tộc sẽ bị phó mặc, những người đã chết kia cũng sẽ hy sinh một cách vô ích." Trấn Nguyên Tử mở miệng nói.

"Đại Tiên, phải làm thế nào? Cũng không thể tùy ý để hắn càn rỡ như vậy?" Có người hỏi.

"Đại Tiên, ngài có biện pháp khác?" Hoàng mi tăng mở miệng hỏi.

Trấn Nguyên Tử suy nghĩ một chút, nói:

"Phương pháp hoàn toàn chính xác còn có một, nói đến lại không khác nhiếp hồn thuật của Dương Tiễn, bất quá càng thêm phiền phức một chút, cần bố trí một tòa Minh Hồn pháp trận. Đương nhiên, công hiệu của nó cũng mạnh hơn Nhiếp Hồn Thuật, phá vỡ bích chướng thần hồn hắn, hẳn không vấn đề."

"Nếu vậy, ngược lại càng thêm ổn thỏa." Dương Tiễn suy nghĩ một lát, nói.

Ngưu Ma Vương lộ vẻ do dự, không nói gì thêm.

"Chư vị nếu cảm thấy có thể thử một chút, trước hết giam giữ hắn lại, chờ ngày mai ta bố trí xong pháp trận, chúng ta lại đến nhiếp hồn một lần, thế nào?" Trấn Nguyên Tử nhìn về phía đám người, hỏi.

"Cứ theo Đại Tiên nói đi." Một người hưởng ứng nói.

Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu theo.

"Đại Tiên, năng lực gia hoả này không nhỏ, đề phòng hắn chạy trốn, không bằng dùng thêm kim nao của ta vây khốn hắn, tăng thêm Phược Long Quyển của ngài, là có thể cam đoan vạn vô nhất thất." Hoàng mi tăng mở miệng nhắc nhở.

"Như vậy cũng tốt." Trấn Nguyên Đại Tiên gật đầu nhẹ.

Hoàng mi tăng dựng thẳng chưởng thi lễ, tay vung lên, một đạo quang mang từ trong tay áo bay ra, cuốn Thẩm Lạc vào giữa không trung, ngay sau đó liền có một cặp kim lượng kim nao bay từ trên xuống dưới lên, hợp lại bao Thẩm Lạc vào, phong trong kim nao.

Trong giây lát cuối cùng kim nao tương hợp, Thẩm Lạc nhìn về phía Nhiếp Thải Châu, khóe miệng câu lên một vòng ý cười.

Nàng thấy vậy, trong lòng càng cảm thấy khổ sở.

"Tốt rồi, nơi này giao cho các ngươi, ta muốn trở về chuẩn bị pháp trận." Trấn Nguyên Tử nói một tiếng, quay người rời đi.

Đợi lão quay đi, Dương Tiễn nhìn về phía đám người, hỏi: "Người nào đến nhận nhiệm vụ trông coi tên này?"

"Để ta đi." Chung Quỳ chủ động lên tiếng, nói.

"Ngươi?" Hoàng mi tăng có chút ngạc nhiên hỏi.

"Nơi này ở U Minh Địa Ngục, ngươi sợ Cửu Minh đến đây cứu viện, hay là không yên lòng với phong cấm của chính ngươi và Trấn Nguyên Đại Tiên?" Chung Quỳ nhìn về phía lão, hỏi.

"Ngươi đã chủ động xin đi giết giặc, vậy chuyện này cứ giao cho ngươi đi." Hoàng mi tăng nhún vai, không vấn đề nói.

Nói xong, lão cũng quay người rời đi.

Sau đó, đám người vây xem lục tục ngo ngoe rời đi, trừ Chung Quỳ, chỉ còn lại có Nhiếp Thải Châu cùng Ngưu Ma Vương còn đứng tại chỗ, thật lâu không rời đi.

Trong kim nao, không gian để Thẩm Lạc có thể hoạt động không lớn, hắn thử một chút, liền phát hiện trong kim nao có thể cách trở hết thảy linh lực cùng thần thức ba động, ở chỗ này hắn hấp thụ không được nửa điểm thiên địa linh khí, cũng vô pháp phóng thích thần thức ra ngoại giới.

Quả nhiên kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Bất quá, tiếng vang phía ngoài hắn còn có thể mơ hồ nghe được, cũng không bị hoàn toàn cấm tiệt.

Theo đám người chung quanh dần dần tán đi, bốn phía cũng dần dần an tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Thẩm Lạc, những năm này rốt cuộc ngươi đi phương nào, vì sao mấy trăm năm không có tin tức của ngươi?"

"Không ngờ ngươi lưu lại trông coi ta." Thẩm Lạc nghe được thanh âm Chung Quỳ, trả lời.

"Có một số việc, muốn hỏi ngươi một chút." Chung Quỳ nói.

"Chuyện gì?" Thẩm Lạc hỏi.

"Có phải ngươi đã gặp Địa Tạng Vương Bồ Tát không, trên người của ngươi tựa hồ có chút khí tức của ngài?" Chung Quỳ truyền âm hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy hơi sững sờ, lập tức trả lời: "Ta cũng chưa gặp qua Địa Tạng Vương Bồ Tát, không phải ngài đã sớm vẫn lạc sao?"

Bên ngoài lâm vào yên lặng một lát, Chung Quỳ tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Ngươi thật không gặp ngài sao?" Hồi lâu sau, thanh âm của gã vang lên lần nữa.

"Không có." Thẩm Lạc vẫn như cũ nói.

Bây giờ ai là phản đồ còn chưa nổi lên mặt nước, hắn tự nhiên không thể tin tưởng ai cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.