Đại Mộng Chủ

Chương 928: Phá màn




Bạch Tiêu Thiên từ tròn nhà đá Kính Yêu bên cạnh đi ra, chú ý tới cử động của Thẩm Lạc, lập tức đi tới.
Rất nhanh y cũng chú ý tới dị dạng linh khí nơi đây, đáng tiếc trong tay y cũng không có đồ vật sắc bén, đành phải giúp Thẩm Lạc một tay, vận chuyển những hòn đá bị chém xuống kia ra ngoài.
Bằng vào Trảm Ma Kiếm sắc bén vô địch, Thẩm Lạc rất nhanh đào trên vách đá ra một thông đạo sâu vài chục trượng.
Càng xâm nhập vào vách đá, từ bên trong linh khí thẩm thấu ra càng nồng đậm, Thẩm Lạc hơi giật mình, trong chỗ động quật đáy biển này thiên địa linh khí nồng đậm như vậy, nguyên nhân chính là ở đây.
Vách đá đào móc đến nước này, nham thạch phía trước càng thêm cứng rắn, cũng may hắn có Trảm Ma Kiếm, nếu không căn bản không thể tiếp tục đi tới.
Thẩm Lạc ra sức huy kiếm phá thạch, lại đi tới mấy trượng, nham thạch phía trước đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, một màn sáng màu trắng cực kỳ đột ngột xuất hiện ở phía trước.
"A, đây là cái gì?" Thẩm Lạc mở to hai mắt nhìn.
Trên màn sáng chớp động lên phù văn hình như con giun, nhìn dị thường huyền diệu, mà phía sau màn sáng tựa hồ còn có Động Thiên khác, nhưng hắn vận đủ thị lực, cũng vô pháp nhìn trộm mảy may.
"Xem ra linh khí động quật đáy biển này là từ trong màn sáng truyền ra, trong này là nơi nào? Chẳng lẽ là bí cảnh nào đó?" Ánh mắt Thẩm Lạc băn khoăn nhìn trên màn ánh sáng trắng, ý niệm trong lòng chuyển động.
"Khí tức này? Khu vực phía sau màn sáng này không thể coi thường! Thẩm đạo hữu, hãy để ta dùng Phệ Nguyên Cổ thử nhìn một chút." Trong không gian Thiên Sách, Nguyên Khâu cũng cảm ứng được khí tức màn sáng màu trắng, mặt lộ vẻ hưng phấn, hai tay áo vung lên.
Thẩm Lạc nghe vậy, bấm niệm pháp quyết hướng về phía trước một chút, đầu ngón tay hiện lên kim quang, một đoàn mây xám trống rỗng xuất hiện, bên trong phin ra vô số tiểu trùng màu xám, nhào vào trên màn ánh sáng trắng, hóa thành từng sợi khí xám, thẩm thấu vào màn sáng màu trắng.
Giống như lúc trước phá giải Liên Hoa cấm chế ở Triều Âm động, tất cả Phệ Nguyên Cổ tràn vào trong màn sáng, quang mang cấm chế màu trắng chỉ ảm đạm một chút.
Nếu muốn dùng sâu độc phá vỡ cấm chế này, tối thiểu cần gấp mười lần trước mắt, tốn hao mấy tháng mới có thể ăn mòn phá vỡ.
Bình thường thì thời gian dài vậy cũng không phải không thể tiếp nhận, nhưng Thẩm Lạc không đợi được lâu như vậy.
"Không cần khó khăn như vậy, ta dùng Trảm Ma Kiếm này thử một chút." Thẩm Lạc từ tốn nói, vận khởi pháp lực rót vào trong Trảm Ma Đoạn Kiếm.
Chỉ là lần này hắn vận chuyển cũng không phải là công pháp vô danh, mà là Thuần Dương Kiếm Quyết.
Trong Trảm Ma Kiếm này ẩn chứa Thuần Dương lực cường đại vô địch, cùng Thuần Dương Kiếm Quyết càng thêm xứng đôi.
Theo pháp lực hắn rót vào, trên Trảm Ma Kiếm phát ra kim quang càng loá mắt cực nóng, một cỗ kiếm khí lăng lệ cường đại bỗng nhiên hiện lên, khiến hư không phụ cận rung động không thôi.
Bất quá Thẩm Lạc cảm giác được, loại trình độ kiếm khí này, còn chưa đủ để phá vỡ cấm chế màu trắng trước mặt, tiếp tục vận chuyển Thuần Dương Kiếm Quyết, rót pháp lực vào trong Trảm Ma Kiếm.
Mấy hơi thở sau, một tiếng vỡ tan từ trong Trảm Ma Kiếm phát ra, giống như phá vỡ giới hạn nào đó.
Kim quang trên Trảm Ma Kiếm đột nhiên sáng gấp mười lần, quang mang vạn trượng!
Vết đỏ trên thân kiếm bỗng nhiên tan rã, đều biến mất, cả thanh kiếm biến thành tinh khiết sáng tỏ, phảng phất do kim quang ngưng tụ thành, không có một tia tì vết.
Một cỗ Thuần Dương lực to lớn vô địch từ trong kiếm bỗng nhiên bộc phát ra, ép cho nước biển phụ cận tuôn ra, động đá vôi này ở đáy biển, mà tồn tại lực lượng âm hàn cũng bị bốc hơi toàn bộ không còn một mảnh, khắp nơi tràn ngập khí tức như ánh mặt trời ấm áp.
Trong cơ thể hắn, Thuần Dương Kiếm Phôi đột nhiên phát ra tiếng rung hưng phấn, vèo một cái tự động bay ra, vây quanh Trảm Ma Kiếm vui sướng bay múa, như một con én nhỏ vui vẻ.
Không chỉ như vậy, Thuần Dương Kiếm Phôi còn nhanh chóng hấp thu thuần dương lực trong Trảm Ma Kiếm tuôn ra, trên kiếm phôi mơ hồ hiện ra điểm điểm kim văn, khí tức thình lình đang tăng nhanh lên.
Thẩm Lạc nhìn tình cảnh trước mắt, mặt hiện vẻ kinh ngạc.
"Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?" Bạch Tiêu Thiên chuyển đất đá Thẩm Lạc chém xuống đi trở về, khiếp sợ nhìn thấy dáng vẻ Trảm Ma Kiếm.
"Không sao." Thẩm Lạc khôi phục lại, nhàn nhạt nói một câu, cánh tay vung lên.
Thánh Kiếm màu vàng bổ tới phía trước, trảm trên màn sáng trắng, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, giống như xé rách da trâu, màn sáng trắng huyền diệu không gì sánh được bị vạch ra một lỗ hổng lớn gần trượng.
"Phá vỡ!" Thẩm Lạc đại hỉ, ánh mắt nhìn phía sau màn sáng.
Đến lúc chờ hắn thấy rõ, một cỗ sương mù màu tím nồng đậm từ trong khe hở chen chúc ra, chụp vào Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc biến sắc, lập tức lách mình lui lại, nhưng tay trái vẫn bị sương mù tím nhiễm.
Tay trái của hắn lập tức biến thành màu tím, mất đi tất cả cảm giác, không chỉ như vậy, màu tím kia còn nhanh chóng lan tràn lên phía trên, trong nháy mắt đã đến khuỷu tay.
"Độc!" Con ngươi hắn co rụt lại, lập tức toàn lực vận chuyển Đại Khai Bác Thuật, trong tay trái lập tức hiển hiện một tầng tinh quang.
Cơ hồ đồng thời, Thẩm Lạc khẽ quát một tiếng, tay phải cầm Trảm Ma Kiếm không chậm trễ chém xuống, chém đứt cánh tay trái đến khuỷu tay.
"Thẩm huynh!" Bạch Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, lập tức vung cánh tay lên một cái.
Một đạo thanh quang từ trên thân y bắn ra, ngăn trước người Thẩm Lạc, "Vù" một tiếng phồng lớn, hóa thành một ngọc bích mịt mờ thanh quang, phía trên là một đầu giao long màu xanh sinh động như thật, ngăn chặn động quật phía trước lại.
Sương mù tím chen chúc đến bị ngọc bích màu xanh cản lại, nhưng thanh quang do ngọc bích tán phát ra, lập tức bị nhuộm thành màu tím, nhanh chóng bị ăn mòn.
Không chỉ ngọc bích màu xanh, vách đá thông đạo cứng rắn không gì sánh được cũng bị nhanh chóng nhiễm thành màu tím, mà tay cụt của Thẩm Lạc càng trực tiếp hòa tan, biến thành một bãi dịch nhờn màu tím.
"Kịch độc thật đáng sợ! Mau rời khỏi nơi này, Bàn Long Ngọc Bích ta không kiên trì được lâu!" Bạch Tiêu Thiên hít sâu một hơi, dồn dập nói.
Thẩm Lạc nhìn sương độc phía trước, cũng không nghe theo Bạch Tiêu Thiên nói rời đi, mà vận khởi Đại Khai Bác Thuật.
Chỗ tay cụt của hắn hiện ra một tầng bạch quang, sau đó "Phốc" một tiếng vang nhỏ, một cánh tay hoàn toàn mới cứ như vậy dài ra.
Vừa rồi bị sương độc nhiễm, trong nháy mắt hắn vận khởi Đại Khai Bác Thuật, có kinh nghiệm mộng cảnh lần trước, thuật này lại tiến bộ nhảy vọt, khôi phục một cánh tay cụt đã không thành vấn đề.
Bạch Tiêu Thiên bị tình cảnh trước mắt làm kinh ngạc một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Lạc khôi phục hai tay, hai tay lập tức giơ lên, lăng không ấn xuống khí độc màu tím phía sau ngọc bích màu xanh.
Lòng bàn tay của hắn đại phóng kim quang, phát ra tiếng "Tê tê" duệ khiếu, hư ảnh Thiên Sách trước người hắn trống rỗng xuất hiện, nhanh chóng đảo qua.
Một vòng xoáy màu vàng lớn gần trượng hiện ra chung quanh hư ảnh Thiên Sách, phát ra lực hút cường đại.
Theo tu vi hắn tinh tiến, thần thông thu nhiếp của hư ảnh Thiên Sách cũng tăng cường rất nhiều.
Màn lụa màu trắng bị sương mù tím xâm nhiễm hơn phân nửa lập tức biến mất, sương mù màu tím phía sau chen chúc ra, nhưng bị vòng xoáy màu vàng nhanh chóng hấp thu hết.
Vết rách trên màn sáng chỗ sâu thông đạo nhanh chóng khép kín, mấy hơi thở sau hoàn toàn biến mất, đã không còn sương mù màu tím tuôn ra, mà sương độc màu tím trong thông đạo cũng bị vòng xoáy màu vàng hút đi, hết thảy khôi phục bình tĩnh.
Bạch Tiêu Thiên nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi những sương độc màu tím kia có uy lực thực sự quá mức kinh người, dù y tinh thông giải độc cũng không có biện pháp đối phó sương độc kia, may mắn Thẩm Lạc có biện pháp.
Về phần món Bàn Long Ngọc Bích kia bị Thẩm Lạc lấy đi, y cũng không để ý, bị sương độc xâm nhiễm đến loại trình độ kia, Bàn Long Ngọc Bích đã không thể dùng được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.