Đại Mộng Chủ

Chương 586: Thoát khốn




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***
"Ha ha! Rốt cuộc ta lại thấy ánh mặt trời!" Một tiếng cười to thê lương từ trong bụi mù phía trước truyền ra.
Trong tai mọi người bên ngoài ông ông tác hưởng, giống như có vô số cây châm nhỏ đâm vào lỗ tai, nhịn không được thân thể run rẩy, răng va vào nhau, vội vàng lui về phía sau.
"Ầm" một tiếng!
Một bóng đen khổng lồ từ trong bụi mù nhảy ra, rơi ầm ầm trên mặt đất, là một cự hán màu đen cao vài trượng, bắp thịt toàn thân u từng cục, như rễ cây đại thụ, hai mắt trợn trừng, lông mày tóc đều như hỏa diễm, cả người nhìn hung hãn bức người.
Mà trên vai cự hán còn quấn quanh một đầu trường long màu đỏ, song mục kim đồng, khàn giọng gầm nhẹ với bọn Thẩm Lạc không thôi.
Thẩm Lạc nhìn người này một cái, toàn thân lập tức run rẩy một trận, giống như đối mặt một đầu Hồng Hoang cự thú.
Sắc mặt bọn Ngao Hoằng cũng đại biến, Ngao Trọng càng hiện lên vẻ sợ hãi, ánh mắt liếc về phía cầu thang thông hướng thượng tầng.
"Nhi tử lão Long Vương Đông Hải? Thật sự là không nên thân, mới gặp chút khó khăn đã muốn kẹp rắm bỏ chạy." Cự hán mặt đen lộ vẻ trào phúng.
Hôm nay Ngao Trọng liên tục gặp cách trở, tâm thần khuấy động đã có ý lùi bước. Gã bị cự hán trước mặt châm chọc, trong nháy mắt mặt trở nên đỏ như máu, bay nhào đến hướng cự hán.
Trên chiến thương màu vàng trong tay gã dâng lên hoàng mang chói mắt, nhoáng một cái hóa thành hơn mười đạo thương ảnh như thực chất, đâm tới các vị trí cơ thể đại hán.
Những nơi thương ảnh đi qua, hư không bị vạch ra từng đạo bạch ngấn mơ hồ, tựa hồ bị phá vỡ.
"Coi như có chút bản sự." Khoé miệng cự hán mặt đen lộ vẻ tươi cười, tay phải đưa ra.
Hơn mười đạo thương ảnh trong nháy mắt phiêu tán, chỉ thấy chiến thương màu vàng bị bàn tay cự hán bắt trúng.
Ngao Trọng lộ vẻ kinh hãi, ra sức rút chiến thương về.
Cùng lúc đó, trên người gã đại thịnh lam quang, một đầu long ảnh to lớn màu lam từ thể nội bay vút lên, giữa không trung xoay quanh, miệng lớn phun xuống một cái.
Vô số tia sáng màu lam từ trong miệng rồng bắn ra, phát ra tiếng rít chói tai, đánh về phía cự hán mặt đen, chính là Ngao Hoằng đã từng thi triển qua Long Quyển Vũ Kích.
Cự hán cười ha ha, tay vung lên.
Ngao Trọng cảm thấy một cỗ lực đạo cực kỳ to lớn vọt tới, bộp một tiếng, chiến thương màu vàng bị trực tiếp đứt đoạn, cả người cũng thân bất do kỷ bay ra sau.
Mà đầu Thần Long màu đỏ trên vai cự hán khẽ ngẩng lên, há miệng lên không trung hút vào.
Một cỗ hấp lực ngập trời trống rỗng xuất hiện, trong hư không nổi lên đạo đạo gợn sóng, long ảnh màu lam trên không trung, đầy trời mưa bụi đột nhiên mất đi khống chế, đều hội tụ lại miệng Thần Long màu đỏ kia, bị nó một ngụm nuốt vào.
Thần Long màu đỏ lập tức há miệng phun một cái, một đạo thuỷ nhận màu lam lớn vài trượng bắn ra, chém về phía Ngao Trọng.
Khẽ hấp khẽ nhả này nhanh như thiểm điện, tu vi mạnh như Ngao Trọng cũng không thể thấy rõ, chỉ cảm thấy chính mình thi triển Long Quyển Vũ Kích đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, sau đó liền có một đạo thủy nhận màu lam như điện xạ tới.
Hai tay gã vội vàng vung lên, một mặt khiên tròn màu vàng xuất hiện trước người, trên khiên giăng đầy một tầng lân phiến màu vàng, lại là vảy rồng, nhìn không thể phá vỡ.
Khiên tròn màu vàng vừa xuất hiện liền nhanh chóng phồng lớn, trong nháy mắt biến lớn gần trượng, nhanh chóng xoay tròn không ngừng, ngăn trước thủy nhận màu lam.
Nhưng thủy nhận màu lam không mảy may dừng lại, như không có gì chém qua khiên tròn. Khiên tròn vảy rồng nhìn không thể phá vỡ lại giống như bùn nặn, im ắng một phân thành hai, rơi trên mặt đất.
Ngao Trọng quá sợ hãi, lách mình tránh né, nhưng tốc độ thủy nhận màu lam trảm phá khiên tròn vảy rồng không chậm lại chút nào, khoảng cách cả hai đến gần, một cái chớp động đã đến trước người gã.
Ngao Trọng không kịp trốn tránh, mắt thấy sẽ bị thủy nhận chém giết tại chỗ.
Một bóng người trống rỗng xuất hiện bên cạnh Ngao Trọng, đẩy gã ra, khó khăn lắm tránh thoát một kích thủy nhận, nhưng đạo nhân ảnh kia lại bị thủy nhận đánh trúng, bị chém thành hai đoạn, ngã trên mặt đất.
"Nhị ca!" Ngao Hoằng cũng không thấy rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Ngao Trọng gặp nạn, lập tức bay nhào tới.
Thần thức Thẩm Lạc cường đại vô địch, vừa rồi thấy rõ hết thảy, con ngươi co rụt lại, sinh ra ý sợ hãi cự hán màu đen cùng Thần Long màu đỏ trên vai gã.
Hắn hơi chần chờ, bất quá vẫn thả người đuổi theo.
...
Ngao Trọng trở về từ cõi chết, quay đầu nhìn lại, người liều chết cứu gã một mạng chính là Ngao Hân.
Ngao Hân chặn ngang bị chém làm hai, máu tươi chen chúc ra, trọng yếu nhất là thủy nhận màu lam vừa lúc phá hủy đan điền Ngao Hân.
Ngao Hân là người bộ tộc Hỏa Giao, trời sinh thể chất đặc dị, thần hồn không nằm tại đầu, mà tồn tại ở trong đan điền, nên cũng bị chém giết.
"Ngao Hân!" Ngao Trọng vội vàng chạy vội qua.
"Điện hạ... Ngài không việc gì... Ta... An tâm..." Trong miệng Ngao Hân máu tươi chen chúc ra, thần hồn nhanh chóng phiêu tán, gian nan cười một tiếng nói.
"Ngươi vì sao lại ngốc như vậy! Lại thay ta cản một kích này, ta chính là Chân Long, dù bị chém đứt đầu, chỉ cần thần hồn không hủy, sẽ không vẫn lạc!" Ngao Trọng một mặt bi thống.
Ngao Hân là cận vệ gã, nhưng gã biết Ngao Hân không chỉ coi mình là chủ nhân, mà một lòng tình ý trút xuống người mình.
Nhưng Ngao Hân là bộ tộc Hỏa Giao, địa vị cách xa Đông Hải Long tộc, cho nên nàng chưa từng biểu lộ tình ý của mình, chỉ yên lặng thầm yêu.
Mà Ngao Trọng đối với Ngao Hân, cũng không phải không có tình cảm chút nào.
"Điện hạ ngài là thân thể vạn kim... Có thể dùng một mạng ta, đổi lấy ngài bình an... Đã đủ..." Thanh âm Ngao Hân càng ngày càng yếu, cuối cùng quy về hư vô, nhắm mắt lại.
"A..." Ngao Trọng thấy cảnh này, ngửa mặt lên trời gào thét đau đớn.
...
Trong tay Ngao Hoằng chớp động kim quang lôi quang, lại lần nữa thi triển Lôi Lãng Xuyên Vân, vô số lôi điện phá không tới, bổ về phía cự hán mặt đen.
"Lôi Lãng Xuyên Vân? Lão Long Vương cuối cùng cũng có nhi tử không tệ, chỉ tiếc ngươi căn bản không phát huy ra uy lực thần thông này, để ta tới dạy ngươi hai chiêu, cho ngươi biết cái gì là Lôi Lãng Xuyên Vân chân chính!" Cự hán mặt đen nhìn về phía Ngao Hoằng, đầu ngón tay đại phóng lôi quang, lăng không vạch một cái trước người.
Một vết rách không gian màu đen dài chừng mười trượng nổi lên, lôi điện đầy trời đánh xuống lại như trăm sông vào biển bị vết nứt màu đen thôn phệ, không tạo thành mảy may tổn thương cự hán chút nào.
"Cái gì!" Ngao Hoằng kinh hãi.
"Đi!" Cự hán mặt đen bấm tay một cái, trong vết nứt màu đen đại phóng lôi quang, từ đó bay ra vô số lôi cầu to bằng cái thớt, bắn về phía Ngao Hoằng.
Mỗi một đoàn lôi cầu đều bộc phát ra ba động lôi điện kinh người, càng phát ra tiếng sấm to lớn, toàn bộ bình đài ông ông tác hưởng, uy thế so với Ngao Hoằng đâu chỉ gấp mười lần.
Ngao Hoằng vội vàng không kịp chuẩn bị, trốn tránh cũng đã không kịp, mắt thấy sẽ bị vạn lôi bao phủ. Vào thời khắc này trước người gã hoa lên một bóng người, thân ảnh Thẩm Lạc trống rỗng xuất hiện, một đạo kim ảnh hiện lên.
Lôi cầu đáng sợ đầy trời đột nhiên hư không tiêu thất, chỉ có phía xa xa còn lưu lại mấy cái.
"Ồ!" Cự hán mặt đen thấy cảnh này, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Trả lại cho ngươi!" Thẩm Lạc khẽ quát một tiếng, trên thân lần nữa lóe lên kim ảnh, trước người lơ lửng khẽ động, vô số lôi cầu trống rỗng xuất hiện, đánh tới cự hán mặt đen.
Hắn liên tục thôi động Thiên Sách thu nhiếp, từ từ tìm ra phương pháp thu nhiếp và thả ta đồ vật trong không gian màu vàng.
Lông mày cự hán mặt đen cau lại, thân hình thoắt một cái lui về sau mấy trượng.
Mà Thần Long màu đỏ trên bả vai gã há miệng phun một cái, một mảnh lam quang bắn ra, trước người cự hán hình thành một màn nước to lớn, vô số vòng xoáy hiện lên, ông ông tác hưởng.
Lôi cầu đầy trời đánh vào trên màn nước màu lam, vậy mà đều bị vòng xoáy trên màn nước nuốt vào, biến mất trong nháy mắt không thấy.
Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi trầm xuống, hai tay vung lên gấp.
Trên người hắn đại phóng kim quang, kim ảnh trước người chớp liên tục, mấy chục bóng người vàng óng trống rỗng xuất hiện, đúng là rất nhiều Thiên Binh Thiên Tướng trước đó hắn đã giao thủ qua.
Thân thể Thiên Binh Thiên Tướng này hiện ra trạng thái hơi mờ, giống như hư ảnh, nhưng tản ra khí tức lại không yếu mảy may.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.