Đại Mộng Chủ

Chương 572: Trưởng công túa Ngao Nguyệt




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Phụ vương bây giờ ở đâu?" Ngao Hoằng hỏi.
"Thủy Nguyên cung bị tổn hại, phụ vương tạm thời tu dưỡng tại Thủy Tú cung, đi theo ta." Ngao Trọng cũng không làm khó dễ Ngao Hoằng, xoay người rời đi.
Lúc gã xoay người, xích giáp nữ tử theo sau lưng gã, trên mặt lộ ra một vòng ý cười, thi lễ với Ngao Hoằng, nói:
"Bái kiến Cửu thái tử."
"Cái gì Cửu thái tử, Ngao Hân, gọi Cửu ca." Ngao Hoằng nghe vậy, nhíu mày tức giận nói.
Xích giáp nữ tử tên là Ngao Hân chỉ chỉ sau lưng Ngao Trọng, nhẹ nhàng khoát khoát tay, sau đó cười khổ, im lặng kêu "Cửu ca."
Ngao Hoằng thấy thế, lúc này mới lộ vẻ tươi cười.
Ngao Trọng lệnh cho thuộc hạ sau lưng tuần sát khu vực phụ cận, sau đó dẫn đoàn người Ngao Hoằng cùng Thẩm Lạc đi Thủy Tú cung.
Thẩm Lạc phát hiện, đến nơi đây, người trong long cung mới nhiều hơn, có đang tu sửa phòng ốc, có trị liệu thương thế, chỉ là mỗi người khi thấy đoàn người Ngao Trọng đến, đều lập tức đình chỉ tất cả động tác, hành lễ.
Loại kính ý kia không phải tôn sùng thân phận, mà là phát ra từ nội tâm sùng kính cùng cảm kích.
"Thanh Sất đạo hữu, vị Nhị thái tử này xem ra rất được tôn kính tại long cung?" Thẩm Lạc truyền âm cho Bích Thủy Dạ Xoa hỏi.
"Thẩm đạo hữu có chỗ không biết, lần này long cung có thể chuyển nguy thành an, tất cả đều là công lao Nhị thái tử, là ngài đánh lui yêu ma vây khốn Long Uyên, giải cứu mọi người." Thanh Sất nghe vậy, rất nhanh đáp lại.
"Có thể bị vây khốn ở Long Uyên, đó nhất định là yêu ma vô cùng lợi hại?" Thẩm Lạc nghe xong, hơi nghi hoặc hỏi.
"Một đầu Tam Thủ Ma Giao, tên kia mặc dù không tốt lành gì, nhưng rất lợi hại." Thanh Sất nói lên từ đáy lòng.
Nghe lời ấy, trong lòng Thẩm Lạc không khỏi sinh ra cảm giác dị dạng, chỉ là không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu, mọi người đi tới bên ngoài một toà đại điện màu xanh lam, tựa như thanh ngọc xây thành, lúc này mới ngừng lại.
Trước cửa điện tụ tập bảy, tám tên thủy duệ, ở trong có chấp binh chiến tướng mặc giáp, cũng có thân mang nho bào văn sĩ, nhìn tựa hồ là văn thần võ tướng long cung, thấy nhóm Ngao Trọng tới, lập tức nhao nhao thi lễ.
Ngao Trọng đáp lễ, ánh mắt quét qua sau lưng, nói với Ngao Hoằng cùng Nguyên Đà: "Phụ vương ở bên trong, ngươi, ta cùng Nguyên bá đi vào, những người khác ở lại bên ngoài."
Ngao Hoằng do dự một chút, truyền âm tạ lỗi với Thẩm Lạc một tiếng, để hắn ở bên ngoài chờ một lát, chính mình cùng hai người Ngao Trọng Nguyên Đà đi vào Thủy Tú cung.
Thẩm Lạc cũng không để ý, cùng đám người khác ở ngoài cửa.
"Thẩm đạo hữu, những năm này tu đạo ở đâu? Làm sao vẫn không liên hệ với Ngao Hoằng?" Thanh Sất cười hắc hắc với hắn, hỏi.
Thẩm Lạc nghe vậy sững sờ, trong lòng thầm nghĩ "Ta nào biết mình làm gì.", ngoài miệng lại không thể đáp như vậy.
"Những năm này thế đạo bất ổn, ta một mực tu hành trên núi, chưa từng xuống núi hành tẩu, cũng không liên hệ với các hảo hữu ngày xưa." Thẩm Lạc đành phải đáp lại.
"Xin hỏi Thẩm đạo hữu, xuất thân môn phái nào?" Thanh Sất lại hỏi.
Thẩm Lạc vô thức muốn nói Xuân Thu quan, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, nói: "Phương Thốn sơn."
"Ai nha, nguyên lai là môn hạ Bồ Đề tổ sư, thất kính thất kính!" Vừa nghe đến đại danh Phương Thốn sơn, Thanh Sất lập tức nổi lòng tôn kính, nói.
Thẩm Lạc chỉ lễ phép cười cười, không nói tiếp.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện, do dự một chút vẫn truyền âm hỏi: "Thanh Sất lão ca, Ngao Hoằng và Nhị ca hắn có chuyện gì vậy, hai người bọn họ quan hệ có chút vi diệu à?"
Thẩm Lạc nói một tiếng "Lão ca" này, làm cho Thanh Sất thập phần thoải mái, ngoài miệng vẫn nói:
"Mặc kệ theo cảnh giới Thẩm đạo hữu, hay là quan hệ cùng Cửu thái tử, gọi như vậy cũng không quá thỏa đáng, không quá thỏa đáng."
"Ha ha, Thẩm mỗ cảm thấy lão ca ngươi tính tình hào sảng, hán tử nói chuyện thẳng thắn, lại lớn tuổi hơn ta, nguyện ý gọi ngươi một tiếng lão ca, có vấn đề gì chứ." Thẩm Lạc cười nói.
Hắn tâng bốc lên, trên mặt Thanh Sất coi như nở hoa.
"Chuyện những quý nhân Cửu thái tử, ta là cấp dưới không tiện nói gì, chỉ là Thẩm lão đệ cùng Cửu thái tử là bạn thân, cũng không phải ngoại nhân, ta cả gan nói vài câu." Thanh Sất truyền âm.
"Thanh Sất lão ca, nếu phạm kiêng kị gì, vậy không cần nói, ta cũng chỉ cảm thấy có chút cổ quái mà thôi." Thẩm Lạc cố ý nói.
Bát Quái tâm Thanh Sất đã bị trêu chọc, nói đến yết hầu, nào chịu đáp ứng?
"Không sao, chuyện này cũng không phải bí mật gì cả, trong long cung ai không biết chứ?" Gã lập tức nói.
"Như thế, xin mời lão ca hảo hảo kể một chút." Trong lòng Thẩm Lạc cười thầm, truyền âm.
"Ai, lại nói, việc này còn phải trách Long vương gia, tâm thiên vị cũng quá nặng, từ nhỏ cưng chiều Cửu thái tử, thân là long tử thứ nhất của long cung, Nhị thái tử tự nhiên sinh lòng bất mãn." Thanh Sất than nhẹ một tiếng, truyền âm nói. Bản dịch tại bạchh ngọc sách.
"Nhị thái tử là đệ nhất vị long tử?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.
"Không sai, trước Nhị thái tử còn có một vị trưởng công chúa, tên là Ngao Nguyệt." Thanh Sất nói.
Thẩm Lạc còn muốn hỏi thêm, cửa Thủy Tú cung bỗng nhiên mở ra, Ngao Trọng đứng tại cửa nói với mọi người: "Các ngươi cũng vào đi."
Thanh Sất cùng Ngao Hân đồng thời lên tiếng, dẫn đầu đi vào trong điện.
Thẩm Lạc cũng theo vào, ánh mắt lập tức quét qua bên trong, liền thấy chỗ sâu đại điện đặt một khung long liễn bạch ngọc, phía trên đang ngồi một nam tử mặc kim bào vóc người cao lớn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, trên trán mọc kim giác, dưới hàm là râu quai nón ngắn, mặc dù sắc mặt trắng bệch, thần sắc có bệnh, vẫn khó nén vẻ tôn quý tự nhiên, tự nhiên chính là Đông Hải Long Vương Ngao Quảng.
Bên cạnh gã, còn đứng một nữ tử mỹ lệ thân mang vảy rồng ngân giáp, đầu sinh đoản giác, thân hình cao hơn rất nhiều so với nữ tử bình thường, mái tóc dài màu xanh lam được buộc bởi một ngọc quan nạm vàng, nếu chỉ nhìn bóng lưng, chắc chắn bị ngộ nhận là một tên nam tử anh vĩ.
Dung mạo nữ tử cực đẹp, nhưng khác với nữ tử bình thường mặt mày nhu hòa phong tình, trên một gương mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng, mày đen nhạt như núi xa, mắt như biển sao, mũi thẳng tắp như sơn nhạc hở ra, bờ môi mỏng manh như lưỡi đao treo ngược, cả người nhìn khí khái hào hùng bừng bừng, khí thế bất phàm.
Trong lòng Thẩm Lạc hơi động, liền phán đoán ra, người này hơn phân nửa chính là trưởng công chúa Ngao Nguyệt trong miệng Thanh Sất.
Bên kia long liễn còn đứng mấy nữ tử thân mang các loại quần áo tiên sa, từng người hoảng loạn, hoặc lã chã chực khóc, trên mặt đều u sầu, tựa hồ chính là những long nữ khác.
"Tham kiến Long Vương." Ba người tiến lên nhao nhao ôm quyền hành lễ.
"Thẩm tiểu hữu, nghe Ngao Hoằng nói, hắn bị yêu ma tập kích tại vịnh Đông Hải, là ngươi cứu hắn?" Ánh mắt Long Vương Ngao Quảng chậm rãi đảo qua mấy người, hơi điều chỉnh thân hình, nói với Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe vậy, đang muốn nói chuyện, trong thức hải liền vang lên thanh âm Ngao Hoằng:
"Thẩm huynh, lúc trước chuyện chúng ta kinh lịch, bao gồm chuyện ngươi tru sát Tam Thủ Ma Giao kia, có thể giữ bí mật giúp ta, đừng nói cho mọi người biết?"
Thẩm Lạc nghe vậy, mặc dù không rõ chuyện gì, nhưng vẫn đáp ứng.
"Ta và Ngao Hoằng vốn là chỗ quen biết cũ, bất quá là trùng hợp gặp được, liền xuất thủ viện trợ một chút thôi." Thẩm Lạc nói.
"Giao thủ với các ngươi chính là yêu ma Côn Bằng kia?" Ngao Quảng tiếp tục hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.