Đại Mộng Chủ

Chương 426: Liên thủ




Dịch: Độc Lữ Hành
***
Thẩm Lạc thu hồi Tử Mẫu Kiếm, lật bàn tay một cái, một tấm Toái Giáp Phù đã dán nơi lòng bàn tay, chỉ chờ tới gần một cái chớp mắt liền kích phát ra.
Mười trượng, chín trượng, tám trượng, bảy trượng, năm trượng...
Lúc này, lực đạo trên tay Thẩm Lạc vận khởi, tính ném tấm Toái Giáp Phù kia ra.
Ngay trong chớp nhoáng này, trên đỉnh đầu hắn bỗng mờ đi, trong một trận âm thanh "Vù vù", một tấm áo choàng đen như mực từ bên trên bao phủ xuống trùm hắn vào.
Trước mắt Thẩm Lạc nhất thời tối sầm lại, bốn phía lập tức rơi vào yên tĩnh hoàn toàn.
"Có chuyện gì?" Trong lòng Thẩm Lạc căng thẳng, phát hiện lực hút lúc trước đã biến mất.
Hắn nhìn bốn phía, phát hiện chung quanh không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì, thậm chí ngay cả mùi gì cũng ngửi không được, phảng phất lâm vào một mảnh hư vô, ngay cả ngũ giác cũng đánh mất.
Thẩm Lạc kinh hoảng một trận, rất nhanh bình tĩnh lại, hắn không biết mình bị hút vào pháp bảo không gian, hay là đơn thuần lâm vào một loại huyễn cảnh nào đó, nhưng tuyệt không định ngồi chờ chết.
Vào lúc này, bốn phía đen kịt như hư vô, bỗng nhiên sáng lên hai đạo quang mang u lục.
Thẩm Lạc ngưng thần nhìn lại, một bên khác lại có hai đạo lục mang sáng lên. Ngay sau đó, từng đạo lục mang liên tiếp sáng lên, lít nha lít nhít chừng hơn ngàn cặp, như từng lùm quỷ hỏa, lại như từng đôi mắt quỷ, vờn quanh hắn.
Chỉ một thoáng, sát khí ngất trời từ bốn phía tuôn ra, dưới từng đạo lục quang chiếu rọi, hàng trăm hàng ngàn mặt quỷ dữ tợn nổi lên, tất cả đều giương miệng rộng khoa trương như bị xé rách, cắn tới Thẩm Lạc.
Thần sắc Thẩm Lạc biến đổi, lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay lập tức thêm ra mười mấy tấm Tiểu Lôi Phù, không chút nghĩ ngợi quăng ra bốn phía mãnh liệt.
"Rầm rầm rầm..."
Liên tiếp âm thanh sấm sét vang lên, từng đạo lôi quang tuyết trắng nổ tung bốn phía, bắn ra tia điện tuyết trắng chui vào trong từng gương mặt quỷ, trong nháy mắt đánh cho những âm hồn quỷ vật kia quỷ khóc sói gào.
Trong đó mười mấy đầu quỷ vật bị lôi quang oanh kích chính diện, một gương mặt quỷ trong nháy mắt bị xé rách, hóa thành sương mù tiêu tán ra.
Chỉ là sau khi lôi quang này biến mất, những quỷ vật này lại không sợ chút nào, ngược lại càng thêm hung hãn vọt tới, Thẩm Lạc đành phải tiếp tục sử dụng Tiểu Lôi Phù đánh lui chúng.
Nhiệm vụ lần này, Thẩm Lạc chuẩn bị rất nhiều Tiểu Lôi Phù cùng bảy tấm Lạc Lôi Phù, thế nhưng dù vậy cũng không chịu nổi những quỷ vật này công kích như thuỷ triều.
Rất nhanh, không chỉ Tiểu Lôi Phù tiêu hao hầu như không còn, ngay cả hắn vốn khôi phục một phần pháp lực, cũng có chút giật gấu vá vai.
Một tay hắn nắm năm tấm Lạc Lôi Phù, tay kia còn thừa bảy, tám tấm Tiểu Lôi Phù một mạch ném ra ngoài, chỉ còn chờ quỷ vật ùa lên, đồng thời thôi động năm tấm Lạc Lôi Phù, đánh cược lần cuối.
Nếu uy năng năm tấm Lạc Lôi Phù này đồng thời bạo tạc, có thể phá vỡ hư không đen kịt chung quanh, hắn còn có một chút hi vọng sống, nếu không thể, coi như kéo theo càng nhiều quỷ vật đồng quy vu tận.
"Rầm rầm rầm."
Bảy tám tấm Tiểu Lôi Phù kia liên tiếp bạo liệt, điện quang tuyết trắng nổ cho chung quanh thành một mảnh sáng như tuyết.
Đột nhiên, Thẩm Lạc nhìn thấy chỗ lôi quang thoáng hiện, lộ ra một kẽ nứt, xuyên thấu qua khe hở, hắn thấy được thân ảnh Lục Hóa Minh chợt lóe lên, hiển nhiên hắn cũng không từ bỏ, đang tích cực cứu mình.
Tâm niệm hắn khẽ động, dưới chân thoáng hiện một mảnh ánh trăng, thân hình vội xông tới kẽ nứt kia. Lúc gần tới, năm tấm Lạc Lôi Phù trong tay đồng thời kích phát, đánh tới khe hở.
Năm đạo lôi phù giao thoa bay ra, phù văn trên đó đồng thời sáng lên, lá bùa "Xùy" một tiếng vỡ vụn ra.
"Ầm" một tiếng sấm rền!
Năm đạo lôi điện tuyết trắng tráng kiện giao thoa nhau, ở trong hư không tập hợp hóa thành một đạo lôi điện trường mâu to lớn đâm thẳng ra.
Cùng lúc đó, trong lòng Lục Hóa Minh nóng như lửa đốt, chỉ biết là Thẩm Lạc bị Quỷ Tướng lấy áo choàng ném vào, muốn cứu cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể không ngừng thôi động cổ kiếm chém về phía Quỷ Tướng.
Đúng lúc này, một tiếng lôi minh to lớn đột nhiên nổ vang.
Một đạo quang trụ tuyết trắng đột ngột từ áo choàng sau lưng Quỷ Tướng hiện ra, ở trong xẹt ra từng đạo hồ quang điện to bằng cánh tay trẻ con bắn ra bốn phương tám hướng.
Trên đấu bồng màu đen truyền đến trận trận tiếng quỷ khóc sói tru, đại lượng âm hồn quỷ vật kêu thảm không thôi, tranh nhau từ trên áo choàng bỏ chạy ra, chỉ là chưa kịp bay xa, đã tan thành mây khói.
Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
Lục Hóa Minh nhìn thấy kinh hỉ, thân ảnh Thẩm Lạc từ trong vết rách mà lôi quang đâm thủng xuyên ra.
Quỷ Tướng quay người, một kiếm chém ngang ra sau. Nhưng Thân hình Thẩm Lạc đã sớm hạ xuống, chìm xuống phía dưới một thước.
Trường kiếm đồng thau kia lướt ngang đỉnh đầu hắn, mang theo một mảnh âm sát quỷ khí quét về phía Thẩm Lạc.
Giờ phút này Thẩm Lạc cũng không rảnh bận tâm, trong miệng hô to một tiếng:
"Lục huynh, ngay lúc này!"
Hắn vừa dứt lời, một chưởng đánh tới dưới bụng Quỷ Tướng, một tấm Toái Giáp Phù loé lên ánh sáng, hóa thành một mũi tên quang mang, đánh tới vị trí đan điền Quỷ Tướng.
"Đùng" một tiếng vang nhỏ!
Đồng giáp trên người quỷ tướng chấn động rất nhỏ, mặt ngoài lập tức hiện ra một tầng bạch quang chói mắt, tiếp theo từ vùng đan điền lan tràn ra, cấp tốc trải rộng toàn thân, lóe lên tán loạn ra.
Dưới thanh đồng áo giáp cũng có lít nha lít nhít bạch quang run run, như vật sống rót vào thân thể Quỷ Tướng, khiến cho nó phát ra một tiếng kêu bén nhọn ê răng.
Ngay sau đó, một đạo quang mang sắc bén đột nhiên hiện lên, từ vùng đan điền nó xuyên ra, hiện ra bên ngoài trăm trượng một bóng người, lại là Lục Hóa Minh tay cầm trường kiếm, miệng thở hổn hển, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Thẩm Lạc hơi dừng lại, căn bản không thấy rõ một kiếm Lục Hóa Minh vừa rồi thi triển thế nào, trong lòng chỉ còn rung động.
Nhưng ngay sau đó, "Keng" một tiếng vang lên, trường kiếm trong tay Lục Hóa Minh vô lực rơi xuống, thân thể bỗng nhiên ngã về phía trước, cơ hồ ngã rầm trên mặt đất, hiển nhiên cũng bỏ ra đại giới không nhỏ.
Chỉ thấy vùng đan điền Quỷ Tướng kia bị phá vỡ một vết rách, bốn phía lan tràn ra từng vết rạn nứt, bên trong có hào quang màu vàng xuyên suốt ra. Dưới quang mang chiếu rọi, toàn thân Quỷ Tướng bốc lên sát khí, hắc vụ dâng trào, tản mạn ra khắp nơi.
Chung quanh còn sót lại âm hồn quỷ vật thấy thế, giống như phát hiện ra sơn hào hải vị, tất cả đều tuôn về phía bên này, tranh nhau thôn phệ sát khí trên thân nó phát tán ra.
Trong lúc nhất thời bầy quỷ tranh ăn, thân thể Quỷ Tướng bị thôn phệ hầu như không còn.
"Thế nào, ngươi không sao chứ?" Thẩm Lạc lảo đảo đi tới bên cạnh Lục Hóa Minh, đỡ gã đứng lên.
"Không sao, tiêu hao quá mức thôi. Những quỷ vật này từng bước xâm chiếm sát khí Quỷ Tướng, sẽ trở nên càng thêm hung tàn, chúng ta nên mau rời khỏi nơi này." Lục Hóa Minh lắc đầu, nhặt cổ kiếm trước người lên, nói ra.
"Ừm, rời khỏi nơi này rồi lại nói." Thẩm Lạc cũng đồng ý.
Liên tiếp ác chiến, hai người đều tiêu hao quá mức, giờ phút này trên thân đều không có pháp lực gì, chỉ có thể đi bộ theo lối ra, cũng may quỷ vật xung quanh đều bị sát khí Quỷ Tướng phát tán ra hấp dẫn, trong lúc nhất thời không có quỷ vật công kích bọn hắn.
Hai người Thẩm Lạc tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút pháp lực, mới khống chế phi kiếm rời mảnh Quỷ Vực này.
Trong rừng rậm bên hồ nước kia, một trận gió nhẹ thổi qua, thi thể Hồ Dung một mực ngồi quỳ chân bỗng bổ nhào về phía trước, ngã trên mặt đất, bốn phía yên tĩnh một mảnh.
Ai cũng không chú ý tới, hoa sen màu hồng trong hồ nước, từ chín cánh đã biến thành tám cánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.