Đại Mộng Chủ

Chương 323: Bất lực




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***
Trên thân Bách Túc Ngô Công và ưng yêu màu đen "Ầm" một tiếng, trống rỗng dấy lên ngọn lửa màu trắng.
Bách Túc Ngô Công vốn đã bị thương nặng, giờ phút này ngọn lửa màu trắng quấn thân, chỉ kịp phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, hỏa diễm đen kịt nơi hốc mắt lập tức dập tắt, thân thể cao lớn nhanh chóng trở nên trong suốt, sau đó tiêu tán từng khúc trong không trung.
Ưng yêu màu đen cũng phát ra tiếng kêu thảm, lông vũ trên thân bị thiêu huỷ hầu như không còn, bên ngoài thân cũng bị cháy đen một mảnh.
Bất quá trước đó gã không bị thụ thương, giờ phút này vẫn còn dư lực, hai cánh cố sức mở ra, bỗng nhiên từ trong hỏa trụ màu trắng vọt ra ngoài, bỏ chạy về phía xa.
Nhưng những ngọn lửa màu trắng kia đính vào trên thân yêu ưng, chẳng những không dập tắt, ngược lại cháy hừng hực, càng thêm thịnh vượng, trong chớp mắt hình thành một hỏa cầu khổng lồ, triệt để bao phủ thân thể gã vào trong.
Không chạy được bao xa, tốc độ ưng yêu màu đen liền chậm lại, thân hình khổng lồ trong hỏa cầu nhanh chóng thu nhỏ, mấy hơi thở sau hoàn toàn biến mất.
Thiếu phụ váy hồng và lão giả áo lục thấy cảnh này, hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Bạch Tiêu Thiên nhất cử diệt sát hai yêu, nhưng tình huống y cũng phi thường hỏng bét, trên làn da toàn thân nổi lên một tầng màu lưu ly, trong thất khiếu rịn ra tơ máu.
Giờ phút này y thi triển một môn cấm thuật Niết Bàn Đoạn Diệt Đại Pháp của Hoá Sinh tự, thiêu đốt bản mệnh nguyên khí, cưỡng ép tăng tu vi lên một cấp bậc.
Chỉ là bỏ ra đại giới môn cấm thuật này cũng cực lớn, không chỉ khiến tu vi rớt xuống một bậc, cũng vĩnh viễn không thể tăng lên, lại còn tiêu hao trăm năm thọ nguyên.
Bất quá chỉ cần có thể bảo trụ Kiến Nghiệp thành, đừng nói là tu vi rớt xuống, thọ nguyên giảm bớt, dù phân thân toái cốt cũng đáng.
Bạch Tiêu Thiên nhìn về phía thiếu phụ váy hồng cùng lão giả áo lục, cưỡng ép một hơi, phù văn bấc đèn sau lưng lần nữa sáng lên.
Nhưng giờ phút này, "Phốc" một tiếng vang nhỏ truyền đến, bụng dưới y mát lạnh, một bàn tay đen như mực xuyên ra bụng y, phía trên dính đầy máu tươi.
Toàn thân Bạch Tiêu Thiên cứng ngắc như bị đông kết, nhìn bàn tay đẫm máu kia, hai mắt mở trừng trừng, giữa thần sắc lộ ra vẻ không thể tin.
Thẩm Lạc ngoài thành biến sắc, con mắt nhìn về phía sau lưng Bạch Tiêu Thiên. Một bóng người màu đen chẳng biết lúc nào đột phá phòng ngự đài sen màu vàng, đứng sát sau lưng Bạch Tiêu Thiên.
Ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn chằm chằm bóng người màu đen kia, toàn thân đối phương bao phủ trong một tấm đấu bồng màu đen rộng lớn, trên đầu còn mang theo một cái mũ rộng vành to lớn bằng tre, mười đầu ngón tay dài nhọn hoắt.
Hình dáng này Thẩm Lạc cũng không lạ, chính là yêu phong trước kia hắn gặp trong Tàng Phong cốc.
Thiếu phụ váy hồng và lão giả áo lục ở xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt buông lỏng.
"Chậc chậc, Bạch đạo hữu quả nhiên lợi hại, lấy tu vi Bán Tiên lại có thể thi triển thần thông Chân Tiên, có thể xưng là thiên tài. Nhân vật như ngươi hiệu lực cho Nhân tộc, thực sự là đáng tiếc, hay là đi theo Ma tộc ta đi!" Yêu phong xuyên thủng chỗ yếu hại Bạch Tiêu Thiên, nhưng không lập tức rút ra lui lại, mà cười lạnh khặc khặc nói.
Trong lúc nói chuyện, trên tay gã toát ra một cỗ hắc khí nồng đậm, nhanh chóng xâm nhiễm cơ thể Bạch Tiêu Thiên.
Bụng dưới Bạch Tiêu Thiên rất nhanh bị nhuộm thành màu đen, cấp tốc lan tràn ra nơi khác.
Ngay giờ phút này, lại một tiếng vang nhỏ truyền đến, tay phải Bạch Tiêu Thiên vốn cứng ngắc bỗng khẽ động, nắm chặt cánh tay yêu phong đang xuyên thủng thân thể của y.
Trên người y bỗng nhiên dâng lên một tầng kim quang, ngăn cản hắc khí lan tràn.
"Ngươi cho rằng trốn ở phụ cận, ta không phát giác sao? Các hạ là đầu lĩnh bọn yêu ma này, thật sự là chịu bỏ tiền vốn, vậy mà điều động năm vị Bán Tiên tập kích Kiến Nghiệp thành. Xem ra cuối cùng Kiến Nghiệp thành cũng bị luân hãm, bất quá trước đó, ta muốn lấy tính mạng ngươi, chôn cùng bách tính Kiến Nghiệp thành!" Bạch Tiêu Thiên lạnh giọng quát, đài sen màu vàng dưới thân và phù văn bấc đèn sau lưng hóa thành hai đạo kim quang chui vào thể nội y.
Bên ngoài thân y lập tức hiện ra từng đạo kim văn, thân thể phảng phất khí cầu cấp tốc bành trướng, một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ lan ra.
Sắc mặt Yêu phong đại biến, muốn rút tay ra lui lại.
Nhưng một cỗ hấp lực khổng lồ từ thể nội Bạch Tiêu Thiên truyền ra, gắt gao hút lại cánh tay của gã, căn bản không rút ra được.
Yêu phong hét lớn một tiếng, quyết định thật nhanh, cánh tay kia lóe lên hắc mang, trảm lên bờ vai cánh tay bị hút kia.
Huyết quang chợt hiện, bả vai cánh tay kia bị đứt, máu tươi chen chúc ra, nhưng gã không để ý tới, thân hình vừa mới động hóa thành một đạo hắc phong bắn ngược ra sau.
"Ầm" một tiếng nổ vang rung trời!
Bạch Tiêu Thiên đã biến thành viên cầu bạo liệt ra, một vòng kiêu dương đường kính mấy trăm trượng ở trong hư không thoáng hiện ra, bao phủ yêu phong đang bay ngược ra sau vào trong đó.
Một cỗ phong bạo màu vàng mắt thường có thể thấy được điên cuồng quét ra, trong chốc lát tạo thành một cỗ gió lốc to lớn, quét sạch toàn bộ Kiến Nghiệp thành.
"Bạch đạo hữu!" Thẩm Lạc ngoài thành thấy hết thảy, cặp mắt chua xót, trong lòng đau đớn như tê liệt.
Ngàn năm trùng phùng cùng hảo hữu, chưa kịp nói một câu, lại bất lực trơ mắt nhìn bằng hữu vẫn lạc.
Bất quá hắn cũng không cho là Bạch Tiêu Thiên làm sai, giờ khắc này nếu giữa không trung là hắn, cũng sẽ lựa chọn giống vậy.
Bạch Tiêu Thiên tự bạo nhấc lên phong bạo rất nhanh lắng lại, thiếu phụ váy hồng cùng lão giả áo lục bay trở về, hiện thân, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, không nói hai lời, lập tức đánh xuống thành trì phía dưới.
Hai yêu đồng thời xuất thủ, hai đạo quang mang một hồng một lục bắn xuống, đánh về phía một chỗ tường thành.
Mấy đạo quang mang từ trong Kiến Nghiệp thành bắn ra, ý đồ ngăn cản, nhưng đụng một cái đến quang mang lục hồng, lập tức bị đánh bay.
"Ầm ầm" hai tiếng, tường thành Kiến Nghiệp thành bị nổ sụp một đoạn, mở ra một lỗ hổng to lớn.
Vô số yêu vật ngoài thành hưng phấn gầm rú, như thủy triều chen chúc vào thành.
Cả tòa thành trì trong chốc lát là một mảnh tiếng khóc, trong nháy mắt biến thành gió tanh mưa máu.
Thân thể Thẩm Lạc run rẩy một chút, không xem tiếp nữa, cắn răng quay đầu không để ý tới tình huống trong thành, chui vào Lệ Thủy Hà, mau chóng quay về chỗ cũ.
Ngay lúc Bạch Tiêu Thiên bỏ mình, vận mệnh Kiến Nghiệp thành đã chú định.
Những yêu vật này chiếm cứ Kiến Nghiệp thành xong, sẽ có động tĩnh gì, hiện tại còn chưa biết, hắn nhất định phải kịp thời mang đám người Thẩm gia rời khỏi nơi này trước khi yêu vật có hành động khác.
Đối với những bách tính trong thành kia, hắn thực sự hữu tâm vô lực.
Thẩm Lạc thôi động Ngự Thủy Thuật toàn lực đi đường, rất nhanh quay trở về đội xe Thẩm gia.
Trong khoảng thời gian này không có yêu vật đột kích, tất cả mọi người Thẩm gia bình yên vô sự, nhìn thấy Thẩm Lạc trở về, đều xông tới.
"Thẩm tiền bối, tình huống Kiến Nghiệp thành nơi đó thế nào?" Thẩm Hoa Nguyên hỏi.
Giờ phút này tâm tình Thẩm Lạc đã khôi phục lại, kể đơn giản lại tình huống ở Kiến Nghiệp thành.
Đám người Thẩm gia nghe xong đều biến sắc.
"Ngay cả vị Bán Tiên Kiến Nghiệp thành cũng ngăn không nổi những yêu vật kia, chúng ta còn có thể chạy đi đâu đây?"
"Chẳng lẽ thượng thiên muốn diệt vong Nhân tộc chúng ta, tất cả mọi người nhất định phải chết trong miệng những yêu vật kia?"
Đám người khe khẽ bàn luận, trong lời nói tràn đầy ý tuyệt vọng, một ít người lo sợ nhẹ giọng khóc nức nở.
"Im ngay! Mới gặp chút trở ngại đã không chịu nổi, còn thể thống gì. Gia huấn Thẩm gia dạy các ngươi như thế sao?" Thẩm Hoa Nguyên đột nhiên quát lớn một tiếng.
Đám người Thẩm gia nghe vậy, nhao nhao ngậm miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.