Đại Mộng Chủ

Chương 221: Lấy thương chữa thương




Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Trên Tần Hoài Hà này người đến người đi, rất náo nhiệt, nên không thể dưỡng dục ra vật này mới đúng." Thẩm Lạc nghe vậy, hơi nghi ngờ nói.
"Việc này ta cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng thế sự khó lường, có chút việc ngoài ý muốn cũng không kì lạ. Huống hồ trên Tần Hoài Hà này có nhiều cặp vợ chồng bất hoà, bao năm qua người nhảy xuống sông chết cũng không ít, âm sát chi khí chưa chắc không có." Câu Hồn Mã Diện nói.
"Nhưng Trấn Hà Thủy Thú lúc đầu không phải dùng để cản sát sao, sao chính mình lại biến thành Thủy Sát?" Thẩm Lạc lại hỏi.
"Không sai, thứ đồ chơi này vốn dùng để cản sát gây tai họa, hai mươi tư đầu cầu trong Kiến Nghiệp thành đều có một tòa bạch ngọc sách dịch đấy, có điều mấy chỗ khác cũng không có xảy ra dị dạng gì, chỉ có ở Trấn Hoài Kiều này là có vấn đề. Thể nội của Trấn Hà Thủy Thú đã bị Thủy Sát chiếm cứ, còn trắng trợn nuốt Tần Hoài Thủy Quỷ, thậm chí khống chế bọn chúng mê hoặc người khác nhảy xuống sông. Nó làm nhiễu loạn hai giới Âm Dương, thực sự đáng chết." Mặt ngựa tức giận nói, lại ực mạnh một ngụm rượu lớn.
"Đáng tiếc cuối cùng vẫn để nó trốn đi một phần." Thẩm Lạc thở dài nói ra.
Mặt ngựa xong, thần sắc hơi có chút kì quái, chợt nói ra:
"Ngày mai, sau khi mặt trời lặn, ngươi hãy tới nơi này tìm ta, ta có chút chuyện cho ngươi làm, nếu hoàn thành sẽ có đáp tạ."
"Không biết là làm chuyện gì?" Trong lòng Thẩm Lạc hơi chần chờ hỏi.
"Ngươi ngày mai tới tự nhiên sẽ biết." Câu Hồn Mã Diện lại không có ý định giải thích nhiều. Y nói một câu xong, liền cầm hồ lô rượu nhét vào trong tay áo, đứng dậy rời đi.
Thẩm Lạc mang theo sự nghi ngờ trở về Bạch gia, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nhịn không được tự lẩm bẩm: "Ngàn năm sau, Câu Hồn Mã Diện sở dĩ nhận ra ta, không phải là bởi vì chuyện hôm nay chứ?"
"Lúc ấy y từng nói, ta không có khả năng còn sống, chuyện này là sao?"Càng nghĩ hắn càng sợ sệt, chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh đã ứa ra đầy lưng.
"Không! Nếu sớm biết, ta sẽ không để cho việc này tái diễn!" Thẩm Lạc nắm chặt tay, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
...
Chạng vạng tối ngày thứ hai, Thẩm Lạc kết thúc việc tu hành, theo lời dặn đi tới đình nghỉ mát yên lặng kia.
Khi hắn đến, mặt trời còn chưa hoàn toàn khuất dạng, trong lương đình cũng không nhìn thấy thân ảnh của mặt ngựa, sau khi chờ hồi lâu đối phương mới từ từ đi tới, vẫn bộ dáng giống như cũ là hình tượng bạch diện thư sinh.
"Không sai, coi như đúng giờ."Ánh mắt của Mặt ngựa nhìn thoáng qua Thẩm Lạc, gật đầu nói.
"Tiền bối muốn ta làm việc gì, hiện tại cũng nên nói đi." Thẩm Lạc nói.
"Yên tâm, không phải hàng yêu trừ ma hay sự tình nguy hiểm gì, chỉ muốn ngươi đi vào trong Thành Hoàng các ở bạch ngọcsách, thay ta lấy ba nén hương." Mặt ngựa đến gần Thẩm Lạc khoát tay áo, nghiêm trang nói.
"Đi Thành Hoàng các trộm hương?" Thẩm Lạc còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhịn không được hỏi lại.
"Trộm cái gì, khó nghe quá, là lấy! Cho ngươi đi Thành Hoàng các lấy ba cây hương lâu năm nhiễm nhiều hương khói." Mặt ngựa ho nhẹ một tiếng, nói ra.
Thẩm Lạc khẽ nhíu mày lại, mặt tràn đầy vẻ không hiểu nhìn mặt ngựa.
"Thật không dám giấu, ngày hôm trước ta cùng Thủy Sát giao chiến, chịu chút nội thương. Nhưng bây giờ ở trong Kiến Nghiệp thành, còn có chuyện Địa Phủ giao cho chưa làm, nên tạm thời không cách nào trở về dưỡng thương, chỉ có thể trộm lấy một chút hương hỏa trong Thành Hoàng gia, để điều trị thương thế." Mặt ngựa hơi chần chờ, rồi giải thích.
"Thì ra là thế. Vậy tại sao tiền bối không tự mình đi mượn, lại muốn vãn bối đi lấy?" Thẩm Lạc gật đầu, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi.
"Nói nhảm! Thân thể ta chính là Âm Minh, Thành Hoàng lại là quan cao nhất giai, dĩ nhiên có chút không tiện." Mặt ngựa liếc mắt, nói ra.
Thẩm Lạc nghe xong, vẫn có chút do dự.
"Yên tâm đi, ngươi chính là thân thể dương thế, chỉ lấy ba nén hương chịu hương hỏa trần gian, việc này đối với Thành Hoàng gia không đáng kể chút nào, cùng lắm thì về sau mang hương theo nhận lỗi, sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần ngươi làm tốt việc này, ta nhất định có hậu tạ."Mặt ngựa thấy Thẩm Lạc do dự, liền vội thúc giục.
Nghe được hai chữ "Hậu tạ", trong lòng Thẩm Lạc không khỏi động tâm, trong đầu chợt hiện ra danh tự của pháp khí và tiên ngọc.
Trước mắt hắn mong muốn lễ vật tạ ơn, chính là hai thứ này.
"Tốt, ta sẽ giúp ngươi một lần." Thẩm Lạc không do dự nữa, lập tức gật đầu nói.
"Nhớ kỹ, là hương cũ màu đậm nhất trong ống hương trên bàn thờ, đừng có cầm nhầm." Lúc này mặt ngựa mới thở phào nhẹ nhõm, lại dặn dò.
"Biết." Thẩm Lạc đáp ứng một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong miếu thành hoàng của Kiến Nghiệp thành, diện tích khá rộng, tín đồ ở khắp nơi ghé thăm, làm nhiều năm hương hỏa luôn thịnh vượng.
Lúc Thẩm Lạc đi tới trong miếu, thì trời đã hoàn toàn tối, một vị coi miếu lớn tuổi đang định đóng cửa miếu lại, thì bị hắn ngăn lại. Sau đó hắn nói mình từ xa đến đây, chỉ để dâng một nén hương cho Thành Hoàng gia, và cúng chút tiền hương hỏa.
Người coi miếu thấy hắn nói chuyện khẩn thiết, nên liền cho vào.
Thẩm Lạc đến trong điện, nhìn thùng công đức trước mắt, không nói hai lời, từ trong ngực lấy ra mười lượng bạc, bỏ vào.
Người coi miếu đứng bên cạnh ít khi thấy khách hành hương hào phóng như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, tiến lên định lấy hương đưa cho hắn.
"Đốt hương nên tự lấy, mới có thể chứng tấm lòng thành." Thẩm Lạc thấy vậy, vội vàng ngăn lại, nói ra.
Người coi miếu cảm thấy có lý, liền lui trở về, để Thẩm Lạc tự mình đi lấy hương.
Thẩm Lạc tại trong ống hương tìm kiếm một chút, thật vất vả từ bên trong vê ra ba cây trầm hương nhan sắc hơi đậm, sắc mặt không đổi thu vào trong tay áo, lại tiếp tục lấy ra ba cây hương nhan sắc đỏ tươi, tiến lên đốt.
Khi dâng hương, trong lòng của hắn không có cầu mong gì, chỉ là liên tục xin lỗi, để Thành Hoàng gia đừng so đo với mình.
Sau đó, hắn liền rời đi miếu thành hoàng, trở về đình nghỉ mát kia.
"Không sai, không sai, chính là vật này, đây là của Bạch ngọc giới diện." Mặt ngựa tiếp nhận ba cây hương từ tay Thẩm Lạc, như nhặt được chí bảo, tươi cười rạng rỡ nói.
Nói xong, y cầm ba cây hương, đặt ở trước mũi rồi ngửi thật sâu.
Ngay lập tức Thẩm Lạc thấy ba cây hương kia rõ ràng không châm lửa, nhưng trên đỉnh đều dấy lên một điểm sáng màu đỏ tươi, theo động tác hít vào của mặt ngựa, nhanh chóng cháy đến phần thân.
Khói trên ba cây hương không một chút dư thừa, đều bị mặt ngựa hút vào trong mũi. Lập tức, trên mặt của y nổi lên một tầng ánh sáng hồng nhuận phơn phớt, thần sắc cũng trở nên sảng khoái.
Rồi sau đó mấy cây hương, lập tức biến thành tro tàn, bay tứ tung.
"Thần Tiên ăn hương hỏa chắc là giống như vậy?" Thẩm Lạc trừng to mắt nhìn một màn này, cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
"Làm khá lắm, đây là thù lao cho ngươi, nhận lấy." Mặt ngựa rất là hài lòng, từ trong tay áo, chậm rãi lấy ra một quyển trục màu đen dài khoảng ba tấc, đưa cho Thẩm Lạc.
"Không phải tiên ngọc..." Khi ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào trên quyển trục, trong lòng liền vang lên tiếng thở dài.
Thế nhưng, hắn vẫn ôm một tia hi vọng, mong quyển trục này là một kiện pháp khí.
Thẩm Lạc nhận lấy, nửa tin nửa ngờ chậm rãi mở ra, liền thấy một tấm sách lụa màu đen hiện ra ở trước mắt. Nhưng trên đó lại viết từng cái chữ triện xiêu vẹo, màu sắc đỏ tươi, trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Thông linh khế ước?" Khi hắn thấy rõ mấy chữ trêm quyển trục, trong mắt hiện ra thần sắc thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.