Đại Mộng Chủ

Chương 201: Cứu chữa Anh Lạc




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc và Phệ Thiên Hổ giao thủ liên tiếp nghe thì phức tạp, kỳ thật trước sau bất quá mười cái hô hấp. Thôn dân ở phía xa, còn có những Yêu tộc kia còn chưa kịp thấy rõ, hết thảy đã kết thúc.
Trong đám thôn dân nơi xa, trên mặt bọn người Trần Quan Bảo ủng hộ Thẩm Lạc lộ vẻ vui mừng, reo hò không thôi.
Nhưng người trước đó chủ trương giao Thẩm Lạc cho Yêu thú, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Yêu thú còn lại nhao nhao hoảng sợ, không biết con Yêu thú nào hô một tiếng, tiểu yêu trong thôn ngoài thôn bỏ chạy nhanh ra Phương Thốn sơn, rất nhanh chạy sạch sành sanh.
Thẩm Lạc cũng không để ý tới những tiểu yêu kia, vung tay lên, mặt đất âm vang một tiếng vỡ ra. Một dòng nước từ dưới đất phóng lên, đảo qua một vòng quanh thôn, rơi vào trước người hắn.
Dòng nước cuốn đến hai viên tinh cầu một trắng, một lam, chính là yêu đan Phệ Thiên Hổ và Cáp Mô Tinh.
Ngoài yêu đan, trên dòng nước còn có thi thể Dương Đầu Quái, cùng thanh cốt xoa kia.
Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết vung lên, dòng nước hóa thành một thanh thủy kiếm, chém lên trên người Dương Đầu Quái, xẻ nó thành hai nửa. Một viên yêu đan màu ngà sữa lăn xuống.
"Bảo bối tốt." Ánh mắt hắn đảo qua ba viên yêu đan và cốt xoa này, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, lật tay thu vào.
"Thẩm tiên sư! Không xong! Tình huống Anh tiên sư có vẻ không ổn, Mã bà bà kêu ta tới xin ngài đi xem một chút." Một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, thân ảnh Thanh Ngưu xuất hiện ngoài phòng, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Thẩm Lạc nghe vậy khẽ giật mình, đi ra khỏi phòng, nhìn lại phía đầu thôn rồi phóng đi.
Anh Lạc giờ phút này nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một tơ một hào huyết sắc cũng không có, thậm chí ngay cả hô hấp cũng cực kỳ yếu ớt, nhìn không khác gì người chết.
Đám người trong thôn vây quanh, nhưng cũng không biết nên xử lý thế nào, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Duy nhất chỉ có Mã bà bà, giờ phút này đang ngồi xổm bên cạnh Anh Lạc. Lão lấy ra một khối ngọc thạch hình tròn màu đỏ, đặt ở trên ngực Anh Lạc.
Ngọc thạch tản mát ra hồng quang nhàn nhạt, lộ ra một cỗ ấm áp giống như mặt trời mới mọc, không biết có tác dụng gì.
"Thẩm tiên sư tới, tránh hết ra!" Thanh Ngưu theo sát sau lưng Thẩm Lạc, cách thật xa đã cất giọng quát.
Nhìn thấy Thẩm Lạc tới, phần lớn mọi người chung quanh lộ ra vẻ ngượng ngùng, vội vàng tránh ra một lối.
Thẩm Lạc bước nhanh đến bên cạnh Anh Lạc, cúi đầu nhìn ngọc thạch màu đỏ một chút, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.
"Hỏa Hồn Ngọc!"
Hắn thấy trong « Tiên Linh Bách Thảo » ghi lại ngọc này, chính là một loại khoáng thạch hi hữu Hỏa thuộc tính, đản sinh trong dung nham núi lửa cực nóng, tính chất cứng rắn, nội uẩn hỏa lực cường đại, là tài liệu tuyệt hảo luyện chế pháp khí Hỏa thuộc tính.
Bất quá bây giờ không phải lúc nghiên cứu ngọc thạch, Thẩm Lạc bắt lấy cánh tay Anh Lạc đưa vào một cỗ pháp lực, đồng thời thần thức dò xét thể nội nàng, sắc mặt biến đổi.
"Anh Lạc thế nào?" Mã bà bà nhìn thấy thần sắc Thẩm Lạc, hỏi.
"Kinh mạch thể nội có nhiều chỗ vỡ vụn, lại có hàn khí xâm nhập ngũ tạng lục phủ, cũng may có khối Hỏa Hồn Ngọc bảo vệ tâm mạch, cần cứu trị ngay lập tức!" Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng trọng nói.
"Thẩm đạo hữu, ngươi nhất định phải cứu nàng!" Mã bà bà vội nói.
"Đạo hữu yên tâm, ta mặc dù không thập phần nắm chắc, nhưng sẽ cố hết sức." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, nói.
"Vậy làm phiền rồi!" Sắc mặt Mã bà bà khẽ buông lỏng, nói.
Thẩm Lạc không nói nữa, đưa tay ôm lấy Anh Lạc, nhanh chóng lao về chỗ của mình, thân hình chỉ lên xuống mấy cái đã biến mất ở nơi xa.
Nhân thủ giao chiến chính nhao nhao rời đi, đầu thôn chỉ còn lại một đám thôn dân Trường Thọ thôn, hai mặt nhìn nhau.
"Hôm nay nếu không có Thẩm tiên sư, Trường Thọ thôn đã sớm bị hủy diệt. Từ nay về sau, tất cả mọi người nhìn thấy Thẩm tiên sư, đều phải cung kính, nghe rõ chưa?" Mã bà bà nhìn đám người chung quanh, nhất là bọn người Hứa đại nương, thiếu phụ áo xám, là đám chủ trương giao ra Thẩm Lạc, trầm giọng nói.
Mấy người Hứa đại nương lộ vẻ xấu hổ, vội vàng đáp ứng.
Những người khác nào dám hai lời, nhao nhao gật đầu.
"Thanh Ngưu, ngươi dẫn người an bài thích đáng thương binh. Hổ Tử, ngươi phụ trách dẫn người sửa chữa tốt hàng rào đầu thôn. Yêu thú mặc dù đã lui, nhưng khó đảm bảo sẽ không ngóc đầu trở lại. Những người còn lại, tản đi thôi." Mã bà bà nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói.
Thanh Ngưu và Hổ Tử lên tiếng, tự mình triệu tập một ít thanh niên trai tráng bắt đầu an trí thương binh, tu sửa rào chắn. Những người còn lại thì nhao nhao tán đi.
Mã bà bà không rời đi, do dự một lát, đi đến nơi ở của Thẩm Lạc.
...
Giờ khắc này, Thẩm Lạc đã ôm Anh Lạc về tới trước tiểu viện của mình.
Trước khi bước vào cửa viện, hắn quay đầu nhìn lại phía đầu thôn một cái, thần sắc bình tĩnh.
Nơi này cách cửa thôn mặc dù xa, nhưng nhĩ lực hắn kinh người, động tĩnh đầu thôn vẫn như cũ nghe được rõ rõ ràng ràng.
Kỳ thật không chỉ giờ phút này đối thoại ở đầu thôn, mà trước đó thôn nhân và các Yêu thú Phệ Thiên Hổ nói, lúc hắn trở về cũng mơ hồ nghe được một chút, tự nhiên biết có không ít thôn dân chủ trương giao mình ra để đổi lấy thôn bình an.
Chỉ là những người đó đều là tiểu dân, cách đối nhân xử thế đều lấy lợi ích bản thân làm đầu, tính toán chi li, không đáng để mình tức giận với bọn họ. Huống chi biểu hiện của đám người Anh Lạc, Trần Quan Bảo khiến trong lòng hắn có chút vui mừng.
Thẩm Lạc vào nhà, cẩn thận đặt Anh Lạc lên giường, co ngón tay bắn liền mấy cái, hư không phát kình, phong bế mấy chỗ kinh mạch chủ yếu trên thân nàng.
Hắn nhìn thoáng qua Hỏa Hồn Ngọc trên ngực nàng, hai tay nhấc lên, một tay điểm lên huyệt Thiên Trung ngay ngực Anh Lạc, một tay khác đè bụng dưới nàng, thôi động pháp lực thể nội cuồn cuộn rót vào cơ thể nàng.
Thương thế Anh Lạc hiện tại cực nặng, nếu trước kia, hắn căn bản cứu chữa không được. Dịch tại bạch ngọc sáchh. Cũng may tu vi hắn đã bước vào Xuất Khiếu kỳ, pháp lực hùng hậu, tăng thêm hắn bệnh lâu thành y thông hiểu một chút y lý, chí ít nắm chắc cứu được tính mệnh nàng.
Theo pháp lực không ngừng rót vào, thân thể Anh Lạc đầu tiên khẽ run lên, tiếp đó trên mặt nhiều ra một tia huyết sắc như có như không, nguyên bản hô hấp yếu ớt cũng tăng lên một chút.
Trong lòng Thẩm Lạc thoáng buông lỏng, vẫn như cũ thôi động pháp lực không ngừng rót vào, ý đồ khu trừ hàn khí ẩn trong ngũ tạng lục phủ nàng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi sắc trời tối đen, hắn mới chậm rãi thu hai tay lại, xoa xoa cái trán đã rỉ ra mồ hôi.
Anh Lạc nằm trên giường, hô hấp đã khôi phục thông thuận, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước, nổi lên một tia hồng nhuận phơn phớt, cuối cùng đã được cứu.
Chỉ là nguyên khí trong cơ thể nàng hao tổn quá nhiều, vẫn như cũ lâm vào hôn mê.
Thẩm Lạc nhìn Anh Lạc, ánh mắt hơi chớp động.
Lúc chữa thương, hắn phát hiện Anh Lạc không chỉ đã tiến giai Tích Cốc kỳ, thể nội sinh ra chừng mười đầu pháp mạch, mặc dù kém hắn, nhưng ở trong tu sĩ bình thường, thiên tư cũng có thể xưng là tuyệt đỉnh.
Lần này nàng trọng thương, pháp mạch cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, nhưng được hắn lặp đi lặp lại dùng pháp lực tẩm bổ, không chỉ tu phục những pháp mạch vốn vỡ vụn kia, cũng làm mở rộng ra không ít. Nói cách khác, sau khi nàng khỏi bệnh, tu vi cảnh giới hẳn là có thể tiến thêm một bước, cũng xem như nhân họa đắc phúc.
Đến lúc đó, hắn lại truyền thụ cho nàng một ít công pháp thủ đoạn, hẳn là đủ để bảo hộ thôn.
Thẩm Lạc thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi ra đại môn.
Mặc dù hắn không phải lão phu tử tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, nhưng cô nam quả nữ ở chung một phòng, trong đó nữ vẫn còn đang hôn mê, vẫn có chút không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.