Đại Mộng Chủ

Chương 188: Tình thế bất đắc dĩ




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trên vách sơn động nổi lên một tầng bạch quang nhàn nhạt, lắc lư một hồi mới chậm rãi dừng lại.
Hắn bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, một dòng nước trống rỗng ngưng tụ ra trước người, sau đó hóa thành một thanh thủy kiếm, hung hăng phách trảm xuống, chém vào trên cánh tay của hắn.
"Keng" một tiếng kim thiết giao kích vang lên.
Thủy kiếm theo âm thanh vỡ vụn, ẩn ẩn có tia lửa tung tóe.
Cánh tay Thẩm Lạc không hao tổn chút lông da nào, chỉ nhiều thêm một đạo bạch ngấn nhàn nhạt, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ rất nhanh tiêu tán.
Hắn gật gật đầu, khóe miệng mỉm cười.
Hắn nhất cử tu thành ba mươi sáu câu đầu khẩu quyết Hoàng Đình Kinh, năng lực phòng ngự nhục thân tăng lên nhiều. Mặc dù không dám nói không thể phá vỡ, nhưng pháp khí cấp thấp bình thường đã không thể làm hắn bị thương.
Thẩm Lạc lắc lắc cổ, phát ra liên tiếp tiếng giòn vang, tiếp đó cái cổ bỗng nhiên quay một trăm tám mươi độ ra sau, nhìn thẳng về phía sau lưng.
Lúc này cái cổ xoay ròng rã nửa vòng, nhưng không khó khăn chút nào.
Hắn quay đầu trở về lại, lập tức hai chân co lại lại, xương cốt thể nội vang lên kèn kẹt, thân thể nhanh chóng trở nên thấp bé hơn nửa thước, xương cốt cơ bắp trên mặt rung động, dung mạo cũng phát sinh một chút biến hóa.
"Diệu thay!"
Thẩm Lạc nhìn một chút hình dáng của mình, nhịn không được khen một tiếng.
Kỳ thật chủ tu Hoàng Đình Kinh cũng không phải chỉ vẻn vẹn tăng cường lực nhục thân cùng thân thể phòng ngự, chú trọng nhất vẫn là điều khiển nhục thân.
Lúc trước từ đầu đến cuối hắn lĩnh hội không thấu, bây giờ nhất cử tu thành ba mươi sáu câu khẩu quyết đầu, mới thoáng biết rõ ràng một chút. Bây giờ nhục thân của mình trở nên cực kỳ mềm dẻo, rất nhiều động tác khó lúc trước không cách nào làm được, bây giờ đã không còn khó khăn nữa, thậm chí mỗi một tấc cơ bắp toàn thân đều có loại cảm giác càng thêm nhạy bén, chỉ cần tâm niệm vừa động, liền có thể điều khiển được.
"Bộ Hoàng Đình Kinh này biến hóa thần thông, tuyệt không vẻn vẹn chỉ như vậy, khẳng định còn huyền diệu hơn. Có lẽ phải chờ tu thành hoàn chỉnh bảy mươi hai câu mới biết hết được." Trong lòng Thẩm Lạc suy đoán.
"Đa tạ tiền bối đã ban Hoàng Đình Kinh, đại ân vĩnh viễn không thể nào quên, ngày sau nếu có cơ duyên, tất nhiên tận tâm báo đáp." Hắn vẩy lên vạt áo, cung kính dập đầu ba cái về phía tinh bích.
Làm xong đại lễ, hắn không tiếp tục ở đây nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn ở chỗ này chậm trễ thật lâu, đã đến lúc rời đi.
Lúc xoay người, hắn nhìn bồ đoàn dưới mặt đất một chút, hơi lộ ra vẻ chần chờ, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt.
Bồ đoàn này cũng là bảo vật, có tác dụng làm bình tĩnh nỗi lòng, chỉ là sơn động này thoạt nhìn là nơi lão đạo tóc trắng kia truyền đạo, hắn đã thu được nhiều chỗ tốt từ lão đạo, cũng không có ý lấy bồ đoàn này đi.
Ra khỏi sơn động, Thẩm Lạc đưa tay nắm lấy cửa đá hé mở, nhẹ nhàng kéo một cái.
"Ầm ầm" một tiếng, lúc trước hắn dùng khí lực bú sữa mẹ và bỏ ra rất nhiều thời gian mới đẩy ra cửa đá, giờ lập tức nó khép lại, phảng phất kéo một đại môn bình thường.
Cửa đá khép lại, trên cửa lần nữa nổi lên một tầng bạch quang, chớp động mấy cái, chậm rãi biến mất.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, khom người thi lễ về phía cửa đá một cái, lúc này mới quay người rời đi, sau đó thân hình nhảy lên, chạy về phía đỉnh sơn phong màu xanh.
Ngọn núi dốc đứng, rất nhiều nơi cơ hồ thẳng tắp lên, người bình thường khó mà leo lên được, nhưng hôm nay tự nhiên không làm khó được hắn, chỉ thả người mấy cái, đã chạy tới gần đỉnh núi.
Một tòa điện đường khá lớn đứng vững ở đây, lúc hoàn hảo hẳn là rất nguy nga tráng lệ, chỉ tiếc là giờ đã đổ sụp hơn phân nửa.
Thẩm Lạc cầm lấy một khối tấm biển từ trong phế tích, trên đó viết ba chữ to "Kim Thạch điện".
"Nhìn danh tự tựa hồ là nơi cất giữ khoáng thạch linh tài." Ánh mắt hắn hơi sáng lên, cất bước đi vào, đồng thời mở rộng thần thức ra.
Sau một lát, Thẩm Lạc từ trong phế tích đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lúc trước hắn suy đoán không sai, nơi này đúng là nơi cất giữ khoáng thạch linh tài, chỉ là những tài liệu kia không biết là bị Phương Thốn sơn lấy đi, hay là bị người diệt môn nơi đây vơ vét đi, bên trong cơ bản rỗng tuếch. Hắn chỉ tìm thấy ở mấy nơi hẻo lánh không đáng chú ý một ít khoáng thạch phổ thông.
Thẩm Lạc lắc đầu, tiếp tục đi lên, mấy bước đã leo lên đỉnh núi, thần sắc hắn lập tức biến đổi.
Chỉ thấy sau ngọn núi kia không có vật gì, mặt đất đã biến mất không thấy, phóng tầm mắt nhìn tới, phía trước lại là một vực sâu vô biên vô tận, căn bản không nhìn thấy bờ. Mà chỗ sâu trong vực là một mảnh đen kịt, căn bản nhìn không thấy đáy.
Bờ vực sâu bóng loáng thẳng tắp, tuyệt không phải tự nhiên hình thành, tựa hồ hết thảy phía trước bị người dùng tuyệt thế thần thông cắt xuống.
Thẩm Lạc bị tình cảnh trước mắt làm kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu sau mới khôi phục lại.
Hắn cúi xuống nhắt từ dưới đất lên một khối đá to bằng cái thớt, ra sức ném mạnh ra. Hòn đá ở giữa không trung vạch ra một đường cong, cuối cùng rơi vào trong vực sâu, biến mất không thấy gì nữa.
Một hồi lâu qua, trong vực sâu cũng không có thanh âm truyền lên, không biết là vực này quá sâu, thanh âm không cách nào truyền lên, hay là bên trong có cấm chế gì, trực tiếp thôn phệ mẫn diệt hòn đá.
Bất quá mặc kệ loại tình huống nào, Tà Nguyệt Tam Tinh động đến nơi này, cũng đã đến điểm cuối, không cần thiết tiếp tục thăm dò nữa.
Mà hắn thu hoạch đã đủ, sớm đã vừa lòng thỏa ý.
Thẩm Lạc quay người hạ sơn, về lại hướng cũ.
Không bao lâu, hắn xuất hiện ở vị trí trên vách núi tỉnh lại trước đó, bước vào sơn động u ám kia, rất mau tới bên ngoài Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Thẩm Lạc nhìn quanh bốn phía, không phát hiện dị dạng gì xuất hiện, liền thả người nhảy lên. Cả người đột ngột từ mặt đất phóng lên, giống như phi thiên vượt qua hơn hai mươi trượng, "Ầm" một tiếng, trùng điệp rơi xuống chỗ đối diện cửa vào vách đá.
Hai chân hắn đạp vào mặt đất tạo ra một cái hố to, khói bụi bay mù mịt, đá vụn vẩy ra, nhưng người lại không chuyện gì.
Thẩm Lạc như không có chuyện gì xảy ra, cất bước đi tới trước vách đá, quan sát tỉ mỉ.
Hắn nhớ kỹ, trước đó bắt đầu từ đây tiến nhập mảnh không gian này, bây giờ muốn đi ra ngoài, chỉ sợ cân phải thông qua nơi này. Chỉ là lúc trước hắn đã kiểm tra vách núi này, cũng không phát hiện có điểm gì đặc biệt.
Xem ra muốn rời nơi này, chỉ sợ không dễ.
Hắn triển khai thần thức, kiểm tra thật nhanh vách đá một lần, như cũ không thu hoạch được gì, nhướng mày, song chưởng đặt phía trên, pháp lực thể nội chen chúc ra, rót vào trong vách đá.
Trên vách đá không phản ứng chút nào, pháp lực Thẩm Lạc phảng phất trâu đất xuống biển biến mất không còn tăm tích.
Thẩm Lạc thu tay lại, đứng ở trước vách đá, im lặng không nói.
Cho tới bây giờ, hắn chỉ có một biện pháp.
"Tiền bối, tại hạ cũng không phải là bất kính với ngài, chẳng qua là vì cầu thoát thân, không thể không như vậy." Thẩm Lạc khom người thi lễ một cái về phía sâu bí cảnh, sau đó quay người, hai tay nắm lại.
Bên ngoài thân hắn đại phóng kim quang, hai tay đồng thời nâng lên.
Hai nắm đấm hắn trong nháy mắt biến thành màu vàng óng, tựa hồ hoàng kim rèn đúc ra, ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, vừa mới động liền hóa thành hai đạo kim quang, đánh vào trên vách đá.
Tiếng nổ vang rung trời cũng không xuất hiện như dự liệu, vậy mà không phát ra chút thanh âm nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.