Đại Mộng Chủ

Chương 141: Thôn xóm hoang du




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Vết thương trên người thiếu nữ đã băng bó đơn giản, sắc mặt tái nhợt, bất quá ánh mắt vẫn như cũ sáng tỏ, khác biệt với tất cả những người chung quanh.
"Đạo hữu mặc dù giúp chúng ta đánh lùi những súc sinh này, nhưng khó đảm bảo không có Yêu thú mới lại đánh tới. Thanh Ngưu đại ca, ngươi dẫn mọi người đi sửa chữa lại cửa trại cho tốt đi, À... Chôn cất thi thể phía ngoài luôn. Ngọc tẩu, ngươi và La thẩm cùng đi làm thịt những cự điểu kia, làm cơm canh cho mọi người, chúng ta cũng đã lâu không ăn mặn rồi, còn lại đều ướp muối đi." Thiếu nữ quay đầu nói.
"Vâng." Tên hán tử đen kịt lúc trước tra hỏi kia, gọn gàng đáp.
"Anh Lạc, cứ yên tâm, giao cho chúng ta." Hai phụ nhân khoảng ba bốn mươi tuổi lau mặt, vội vàng nói.
Thẩm Lạc nhìn thấy nàng này rõ ràng thương thế không nhẹ, nhưng ý cười trên mặt không giảm, đồng thời cũng không phải loại ý cười miễn cưỡng kia, mà là phát ra từ nội tâm chân thành, nhìn có chút xinh đẹp động lòng người, khiến cho người nhìn thấy liền cảm thấy sảng khoái.
Thôn dân được nàng cảm nhiễm, tiếng khóc rất nhanh đã ngừng lại, nhao nhao tản ra, đi hỗ trợ thu thập một mảnh hỗn độn của thôn trại.
"Vị đạo hữu này, mời đi theo ta." Lúc này Anh Lạc mới quay đầu, nhìn Thẩm Lạc nói.
Thẩm Lạc khẽ gật đầu, đi theo thiếu nữ, chậm rãi đi qua đám người.
"Ngươi thật là thần tiên trên Phương Thốn sơn sao? Vì sao giờ mới đến? Tại sao chờ trượng phu nhi tử ta chết mới đến?" Chờ bọn hắn đi đến trước mặt, một phụ nhân trung niên sắc mặt tiều tuỵ tựa ở cạnh cửa bỗng nhiên mở miệng, dùng giọng chất vấn hỏi.
Thẩm Lạc dừng chân lại, vô thức muốn mở miệng nói rõ, nhưng nhìn thấy Anh Lạc âm thầm liếc mắt ra hiệu một cái, lời đến khóe miệng liền nuốt vào.
"Đạo hữu này đương nhiên là từ trên Phương Thốn tới, nếu không sao có thể ngay thời khắc nguy nan nước lửa, cứu chúng ta một mạng?" Anh Lạc nhìn về phía phụ nữ trung niên, nói.
"Thật là thần tiên Phương Thốn sơn..." Đám người nghe vậy, lập tức có người hét to lên.
"Quá tốt rồi, thật là thần tiên trên Phương Thốn sơn..."
"Lần này được cứu rồi!"
Những người khác cũng cao hứng theo.
Thẩm Lạc khẽ nhíu mày, trong lòng có chút kỳ quái, chính mình có phải tu sĩ Phương Thốn sơn hay không, đối với những người này có gì khác nhau?
Lúc này, hắn bỗng nhiên phát giác được một ánh mắt băng lãnh, vội vàng nhìn lại trong cửa trại, liền thấy lão ẩu tóc trắng lúc trước dùng tính mệnh bảo hộ bọn nhỏ kia đang đứng ở bên trong, một mặt hờ hững nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ nửa điểm cũng không vui mừng như những người khác.
Ở bên cạnh còn đi theo mười mấy hài đồng tám chín tuổi, tất cả đều nhút nhát ló đầu ra, đánh giá Thẩm Lạc.
Hốc mắt lão ẩu hãm sâu, ánh mắt ảm đạm. Thẩm Lạc thấy toàn thân không thoải mái chút nào.
Anh Lạc cũng chú ý tới ánh mắt Thẩm Lạc, cũng nhìn lại phía cửa trại bên kia. Tiếp đó Thẩm Lạc nhìn thấy ánh mắt lão ẩu kia dừng trên người Anh Lạc một lát, tựa hồ trao đổi cái gì, sau đó không nói một lời mang bọn nhỏ rời đi.
Lúc này Thẩm Lạc mới đi theo Anh Lạc xuyên qua cửa trại tiến vào trong thôn, chợt cảm thấy một cảnh hoang vu.
Trong thôn phòng ốc dày đặc mà tán loạn. Tới gần cửa trại, đa số phòng ốc đều đã rách nát sụp đổ, trên tường đất tàn phá mọc lên rêu xanh đen, trên góc cửa sổ đứt gãy lờ mờ có thể nhìn thấy vết tích giấy trắng dán nơi đó.
Một trận gió thổi qua, cuốn lên đầy bụi đất, trên nóc nhà còn thừa không nhiều bồng thảo, cũng theo đó bay lên giữa không trung.
Thẩm Lạc phất phất tay, đuổi mớ bụi đất bay tới trước người, chậm rãi từng bước theo sát Anh Lạc đi vào trong thôn.
Anh Lạc một mực không nói một lời, Thẩm Lạc cũng không mở miệng, ánh mắt nhìn bốn phía, đánh giá toàn bộ thôn.
Chỗ đi qua, ven đường không có cây cối xanh tươi, nhìn thấy đại đa số đều là cây du liễu đã chết héo, vỏ cây đều bị bóc đi, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, vặn vẹo đứng ở một bên.
Vừa rồi ngay cửa ra vào thôn "Náo nhiệt" qua đi, trong thôn liền quay về yên tĩnh, chung quanh chỉ còn lại tiếng gió trầm thấp, cùng không biết tiếng khóc nức nỡ từ chỗ nào bay tới, không khí thập phần kìm nén.
Hai người vòng qua một chỗ phòng ốc đổ sụp, đang muốn tiếp tục đi tới phía trước, Thẩm Lạc bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nhìn lại phía sau lưng, liền thấy một thân ảnh gầy gò thấp bé cuống quít núp ở một bên.
"Trần Quan Bảo." Anh Lạc cũng phát hiện có người đi theo, kêu một tiếng.
Tiếp theo, một tiểu nam hài mặc áo xanh cũ nát, thần sắc có chút ngập ngừng đi tới.
Thẩm Lạc có mấy phần ấn tượng với nam hài thanh tú trước mắt, trước đó tựa hồ đứng bên cạnh lão ẩu kia.
"Anh tỷ tỷ." Hai cánh tay nam hài thanh tú giấu ở phía sau, đi đến bên cạnh Anh Lạc, thấp giọng kêu lên.
"Trần Quan Bảo, ngươi theo tới đây làm gì?" Anh Lạc nhẹ giọng hỏi.
Nam hài thanh tú nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, hơi dừng lại một chút, giống như tự tăng lên dũng khí, mới quay về phía Thẩm Lạc nói: "Thần Tiên ca ca, ca có thể dạy ta học tập pháp thuật không? Ta cũng muốn giống Anh tỷ tỷ đánh yêu quái, bảo vệ thôn!"
Thẩm Lạc nghe vậy có chút động dung, ánh mắt quan sát kỹ trên mặt Trần Quan Bảo.
Hắn phát hiện nam hài này nhìn có vẻ gầy yếu, ánh mắt lại rất kiên định, trong mắt sáng quang mang, rất nhiều người lớn trong thôn đều không có.
Chỉ là vấn đề này, Thẩm Lạc không thể trả lời, hắn cũng không dự định lưu lại nơi này.
Anh Lạc tựa hồ nhìn ra Thẩm Lạc chần chờ, đưa tay vuốt vuốt đầu nam hài, cười nói:
"Tỷ tỷ biết Trần Quan Bảo rất dũng cảm, nhưng bây giờ ngươi quá nhỏ, chưa thể học pháp thuật, chờ Trần Quan Bảo lớn lên một chút lại nói nha."
"Anh tỷ tỷ, ta không nhỏ, lúc trước yêu quái tới, ta còn che chở bọn Điền Nữu đấy." Trần Quan Bảo ưỡn ngực, lớn tiếng nói. Bản dịch tại Bạch ngọc sách.
"Tốt tốt tốt, Trần Quan Bảo đã lớn. Bất quá tỷ tỷ và Thần Tiên ca ca còn có chuyện muốn nói. Ngươi về trước đi, một hồi Mã bà bà tìm không thấy ngươi, lại mắng chửi đấy." Anh Lạc vừa cười vừa nói.
Trần Quan Bảo nghe nàng nói vậy, lập tức rụt cổ một cái, quay người trở về.
Chỉ là rất nhanh, nó xoay người lại, lấy từ phía sau lưng ra một quả dại nhăn nhúm, đưa tới.
Thẩm Lạc thấy thế, hơi kinh ngạc.
Bởi vì quả dại kia đưa không phải là hướng Anh Lạc, mà là hắn.
"Cho ta sao?" Thẩm Lạc hỏi.
"Tạ ơn Thần Tiên ca ca đã cứu Anh tỷ tỷ, đã cứu chúng ta." Trần Quan Bảo trùng điệp gật đầu nhẹ.
Thẩm Lạc tiếp nhận quả dại, Trần Quan Bảo liền quay người nhanh chóng chạy đi.
Hắn nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, chưa phát giác vì sao cảm thấy ấm áp, trên mặt cũng mỉm cười nhiều hơn.
Anh Lạc nhìn thấy, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, sau đó nhìn Thẩm Lạc một chút, liền quay người tiếp tục đi tới phía trước.
Thẩm Lạc nhét quả dại vào trong ngực, đi theo.
Nàng dẫn Thẩm Lạc đi thêm một đoạn, cuối cùng tiến vào một gian phòng trúc.
"Rốt cuộc đạo hữu là người phương nào? Vì sao đột nhiên xuất hiện tại Trường Thọ thôn chúng ta?" Tiến vào trong phòng, Anh Lạc đóng cửa lại, bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi Thẩm Lạc.
"Ngươi không phải nói với thôn dân, ta là tu tiên giả từ trên Phương Thốn sơn tới sao?" Lông mày Thẩm Lạc hơi nhướng lên, có chút không vui nói.
"Đạo hữu có ân với ta, lẽ ra ta không nên vô lễ như thế, chỉ là tình huống trước mắt đặc thù, xin đạo hữu không nên giấu diếm." Trong mắt Anh Lạc lóe lên một tia thần sắc phức tạp, mang theo vẻ áy náy nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.