Đại Mộng Chủ

Chương 104: Cảm ngộ trong mộng




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Ao nước sinh trưởng xong, lão giả vũ y kia cũng đã hao hết một tia pháp lực cuối cùng, khó khăn bước đi từng bước một tới trong ao, khoanh chân ngồi xuống.
Giờ phút này Thẩm Lạc chấn động trong lòng.
Hắn tự nhiên đã hiểu được, lúc trước nhìn thấy linh trì trong động quật, hơn phân nửa chính là cái trước mắt này, mà cỗ kim quang bảo vệ thi hài, hẳn là vũ y của chính vị lão giả này biến thành.
Tâm tình Thẩm Lạc phức tạp đi tới bên cạnh ao nước, nhìn thấy hai mắt lão giả vũ y buồn bã nhìn chăm chú hư không phía trước, thần tình trên mặt có vẻ bi phẫn.
Lúc này, cổ tay lão giả đột nhiên rung lên, một thanh phi đao bay thẳng tắp lên phía trên không, va chạm một cái với đỉnh động quật, sau đó mũi đao thay đổi rơi thẳng tắp xuống đỉnh đầu của lão phía dưới.
Hắn biết rõ là lão bị thương nặng chí tử, tự hành binh giải mà chết!
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, vô thức bổ nhào về phía trước, muốn đón đỡ thanh phi đao kia. Nhưng trong nháy mắt thân thể bay lên không, lại trở nên nhẹ nhàng, thần thức của hắn cũng theo đó mơ hồ một trận, tiếp theo đã mất đi ý thức.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, liền phát hiện đã về tới trong phòng mình ở bãi đá xanh Xuân Thu Quan.
Ánh nắng tươi đẹp từ ngoài cửa sổ rọi vào, thanh âm chim hót xa gần chập chùng, thì ra đang vào lúc sáng sớm.
Thẩm Lạc muốn ngồi dậy, kết quả phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào, nhất thời không thể ngồi dậy, lại nằm vật xuống. Trong đầu không ngừng hiện ra đủ loại tình cảnh trong mộng lúc trước, nhất thời có chút thất thần.
Hắn lục lọi trên người một hồi, rất nhanh phát hiện, trước đó ở trong giấc mộng lấy được các loại pháp khí Hỏa Diễm Thương và Băng Thương đều không có trên thân, bao gồm những đan dược còn chưa kịp biết rõ công dụng gì, cùng viên nội đan Yêu Hồ kia.
"Xem ra đồ vật trong mộng không thể nào mang về hiện thực." Thẩm Lạc thì thào nói.
Nói xong, hắn vô thức vận chuyển công pháp vô danh, muốn thử điều động pháp lực trong đan điền. Kết quả vừa mới vận công, liền cảm thấy kinh mạch bị cản trở, chỗ ngực ngột ngạt một hồi, kém chút ọc ra một ngụm máu tươi.
Hắn thử vận chuyển tam trọng công pháp vô danh, trong đan điền có thể cung cấp pháp lực điều động đúng là ít đến thương cảm.
Mà khi chút pháp lực kia bị điều động lên, dọc theo Nhâm mạch thăng lên huyệt Tử Cung, lại thình lình bị ngăn ở nơi đó, căn bản không thể tiến thêm.
Tình huống này rõ ràng giống như lúc hắn vừa mới bắt đầu tu luyện đệ nhị trọng công pháp vô danh.
Thẩm Lạc gượng ngồi dậy, lần nữa thử vận chuyển công pháp vô danh thay đổi pháp lực trong đan điền.
Kết quả vẫn như cũ, pháp lực của hắn thật chỉ có đệ nhất trọng viên mãn.
"Xem ra là ta si nhân nằm mơ rồi, cảnh giới đạt được trong mộng, há lại mang về hiện thực?" Thẩm Lạc vỗ ót một cái, cười khổ nói.
Tuy vậy, nhưng ký ức kinh lịch trong mộng đột phá đệ nhị trọng công pháp, thậm chí đệ tam trọng vẫn còn mới mẻ, đặc biệt là các loại kinh nghiệm cảm ngộ trong tu hành, càng rõ mồn một trước mắt.
Ngay sau đó, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền tranh thủ giật quần áo trước ngực xuống, cẩn thận nhìn lại nơi đó.
Nhưng mà làn da trước ngực hắn bóng loáng như lúc ban đầu, căn bản không có nửa điểm vết thương, dụng tâm nhìn kỹ phía dưới, cũng không thấy bất luận dị trạng gì.
Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, liền nghĩ rõ ràng đốt xương ngón tay kia và pháp khí đan dược, thậm chí tu vi cảnh giới, cùng thuộc đồ vật trong mộng, căn bản sẽ không theo hắn trở về hiện thực.
Trong lúc bất chợt, Thẩm Lạc cảm giác một cỗ buồn ngủ dâng lên, cả người mệt mỏi không thôi, nhịn không được nằm xuống lần nữa ngủ say sưa.
Cơ hồ cùng lúc đó.
Trong một ngọn núi cách Xuân Thu quan không biết bao xa, một tòa chùa miếu mới tinh vừa mới xây thành, trước quảng trường Đại Hùng bảo điện tụ tập rất nhiều tăng chúng và tín đồ, tất cả đều chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành kính cầu nguyện.
Trong đại điện, trên một pho tượng bằng đất nặn cao sáu thước, còn che một tầng vải đỏ, chỉ còn chờ ngày tốt giờ lành đến, sẽ do tăng nhân chủ trì đức cao vọng trọng kéo ra, là tượng Phật Tổ Kim Thân vẽ rồng điểm mắt khai quang.
Phía trước một đồng lô to lớn ngoài điện, một viên ngoại mập mạp thân mang gấm vóc đứng thẳng người, hai tay dâng ba cây hương to như ngón tay cái, lòng tràn đầy kích động chờ đốt nén hương.
Bên trong sơn môn, một tượng Vi Đà cầm trong tay Kim Cương Xử, trợn mắt tròn xoe, thẩm tra chư ác thế gian. Phật Di Lặc phía sau cầm trong tay phật châu, khuôn mặt tươi cười đón khách, quảng kết thiên hạ thiện duyên.
Ngoài cửa, sớm đã lắp xong hai cái thang trúc, bốn tên tăng nhân trẻ tuổi đang hợp lực giơ lên một cái bảng hiệu lớn, treo trước cửa.
Bảng hiệu dùng gỗ đàn mộc, sơn hồng, chữ vàng, phía trên thình lình viết ba chữ to: "Già Lam tự".
"Đông..."
Giờ phút này, giờ lành vừa tới, một tiếng chuông vang dội từ trong chùa vang lên, thản nhiên truyền ra xa.
Cách chùa miếu không xa, hai tên thợ săn đứng trước một tòa động quật núi hoang, từ trên một cái bẫy thú bố trí ngày hôm trước, lấy xuống một con hồ ly cực đại màu lông hỗn tạp, trên thân nó bị đâm hai mũi tên, miệng vết thương còn chảy máu tươi.
Trong miệng Hồ ly còn ngậm một con chuột đồng to mọng, đến chết cũng không nhả ra.
Hai tên thợ săn đang cao hứng bừng bừng thương lượng, nên lột da lông nó, cầm lấy đi đến phiên chợ đổi chút lương thực, thịt thì mang về cho hài tử hai nhà được bữa ăn ngon.
Bọn họ ai cũng không biết, chỗ sâu trong động quật kia, một con ấu hồ màu lông hơi vàng đang ngủ say trong đó.
Bỗng nhiên, nó tựa như nghe được tiếng chuông từ chùa miếu bên kia truyền đến, một đôi mắt non nớt chậm rãi mở ra, hai cái tai nhọn lông xù cũng theo đó dựng lên, có chút linh động run run một chút.
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Thẩm Lạc ngủ no một ngày một đêm, lần nữa khôi phục tinh thần.
Lúc hắn đi trai đường ăn điểm tâm, gặp Điền Thiết Sinh, hai người đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, Thẩm Lạc liền phát hiện một việc.
Lúc trước hắn ở trong giấc mộng tu luyện vong ngã, thế nhưng hao phí không ít thời gian. Nhưng trở lại hiện thực, lại như cũ chỉ qua một đêm, phảng phất thời gian hắn gặp mộng không dài.
Thẩm Lạc nhớ tới hai lần trước nhập mộng, cũng đều là ngủ trong đêm, sáng sớm ngày thứ hai liền tỉnh lại. Bản dịch tại bạch ngọc sách.
Hắn cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ trong mộng mặc kệ kinh lịch bao nhiêu thời gian, trong hiện thực bất quá là một đêm ngủ say?
Thẩm Lạc dùng điểm tâm xong, rất nhanh tới đầm cạn phía sau núi, chậm rãi hai mắt nhắm lại, tu luyện từ đầu đệ nhị trọng công pháp.
Trong đầu của hắn cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ở trong giấc mộng tu luyện, chi tiết lúc ấy pháp lực thể nội lưu chuyển thế nào, cũng bắt đầu từng giờ từng phút nổi lên trong lòng.
Lúc này Thẩm Lạc mới hiểu được, nguyên lai lúc mới bắt đầu tu luyện, về mặt pháp lực xông lên không cách nào mở huyệt Tử Cung, nguyên nhân cũng không phải ở chỗ pháp lực nhiều ít, mà ở chỗ chính mình khống chế không thích đáng, không thể làm pháp lực đan điền nhất cổ tác khí, đồng thời trùng kích quan ải.
Hai tay của hắn bấm pháp quyết, trong lòng mặc niệm công pháp khẩu quyết, trong thức hải tưởng tượng pháp lực trong đan điền biến thành một mũi tên vũ tiễn, suy nghĩ ôm một lần là xong, toàn lực thôi động nó bay thẳng lên.
Trong Nhâm mạch hình như có một cỗ thanh lương chi khí, trong nháy mắt cực tốc xông lên, qua huyệt Ngọc Đường trước ngực, bắn thẳng đến huyệt Tử Cung.
Như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, "Phốc" một tiếng vang nhỏ truyền đến.
"Thông..." Trong lòng Thẩm Lạc vui mừng, huyệt Tử Cung bỗng nhiên mở rộng, pháp lực xông lên chiếm cứ.
Huyệt này được thông, lực lượng trong cơ thể hắn lập tức tăng thêm mấy phần.
Cho dù cảnh giới trong mộng không thể mang về hiện thực, nhưng những thứ hắn cảm thụ và kinh nghiệm vẫn còn. Có những thứ này, sau đó muốn đột phá khiếu huyệt còn không phải nước chảy thành sông sao!
Thẩm Lạc đè xuống hưng phấn trong lòng, lần nữa vận chuyển khẩu quyết công pháp, tiếp tục dẫn động pháp lực xông lên huyệt Hoa Cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.