Đại Minh Vương Hầu

Chương 14: Lần đầu gặp huyện lệnh




Với trí thông minh của dịch tốt, đương nhiên sẽ không tin mấy lời chém gió của Tiêu Phàm. Bất quá Tiêu Phàm vẫn thuân lợi tiến vào dịch quán. Trên đời này có một loại ngôn ngữ rất đơn giản và rất hiệu quả, đó chính là … bạc.
Tiêu Phàm nhắm mắt đau lòng lấy ra năm tiền bạc vụn nhét vào tay dịch tốt, tức thì khuôn mặt già nua khắc khổ của dịch tốt tức khắc trở nên ấm áp, tươi sáng như mùa xuân. So ra thì biểu tình của Tiêu Phàm chua xót hơn rất nhiều.
Không thể tưởng được chỉ là một tên dịch tốt cũng thu phí vào cửa, nghe nói Chu Nguyên Chương thống hận nhất là tham quan, nếu có kẻ nào dám tham ô quá sáu mươi lượng bạc liền đem lột da thị chúng, nhưng cho dù như vậy cũng vẫn không ngăn được làn sóng tham ô trên dưới của triều đình, xem ra việc khởi xướng liêm khiết của Chu Nguyên Chương không hề có hiệu quả.
------ Không biết năm tiền này có được Trần Tứ Lục trả lại không a? Cứ gọi là phí dụng chiêu đãi đi? Kiếp trước rất nhiều hóa đơn đều ghi là “ phí công tác” sao, như vậy cũng không khác nhau a.
Có tiền thì ma quỷ cũng có thể sai khiến, càng không nói đến việc chỉ đường.
Dịch tốt sau khi nhận bạc xong, thái độ phục vụ trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, hắn ân cần nói cho Tiêu Phàm rằng Tào huyện lệnh hiện đang ở sương phòng nội bên trái dịch quán, cũng bởi vì nhậm chức quá gấp, gia quyến vẫn còn đang trên đường đi đến nên chỉ có thể tạm thời ở tại quan dịch, hơn nữa hành lý của hắn cũng rất ít chỉ dẫn theo một gia nhân từ quê lên. Tiêu Phàm nghe dịch tốt dài dòng một hồi, trong lòng đối với vị Huyện lệnh đại nhân chưa từng gặp mặt này cũng không có bao nhiêu ấn tượng.
Tiêu Phàm nhanh chóng đi đến khu nhà thứ hai của dịch quán, sương phòng của Tào huyện lệnh nằm ở khu nhà bên trái. Hiện tại đang là lúc giữa trưa, Tào huyện lệnh đang ở trong sương phòng dùng cơm.
Tiêu Phàm đứng ở rất xa, cẩn thận dò xét vị huyện lệnh này. Chỉ thấy hắn mặc một thân y phục bình thường, dáng người khôi ngô, mặt đầy râu quai nón, cánh tay cứng cáp hữu lực đang cầm một bình rượu nhỏ, thỉnh thoảng lại ngửa đầu tu vài ngụm, sau đó dùng tay áo tùy ý lau lau miệng, tay kia dùng đũa gắp thức ăn, khuôn mặt cứng rắn lộ ra biểu tình thập phần thoải mái. Cặp mắt đen bóng lúc uống rượu khẽ nheo lại, sau đó đột nhiên mở ra, từ xa nhìn lại tựa hồ như một con mãnh hổ kiêu ngạo tọa trấn một vùng, uy phong lẫm lẫm, thần uy nội liễm. Bên cạnh hắn có một lão nhân lưng còng đứng, lão nhân khoanh tay im lặng không nhúc nhích, thần thái già nua tựa như một con chó già trung thành với chủ.
Tuy đứng ở khá xa nhưng Tiêu Phàm vẫn có thể cảm giác được trên người Tào huyện lệnh phát ra một cỗ sát phạt khí thế, khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy có chút không thoải mái. Nghe nói vị Tào huyện lệnh này trước kia từng là bách hộ dưới trướng Yến Vương, đã từng đi theo Yến Vương chinh chiến khắp nơi, lập công không ít, dưới tay vị Tào huyện lệnh này số người bị hắn giết hẳn là không ít, vì thế trên người tự nhiên có sát khí.
Tiêu Phàm hít sâu vào một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó thẳng lưng đi đến trước bàn của Tào huyện lệnh, không nói một câu nhìn thẳng vào mặt hắn. Tiêu Phàm vừa mới đi gần lại, lão bộc vẫn đứng trầm lặng bên cạnh Tào huyện lệnh đột nhiên mở mắt, từ trong ánh mắt bắn ra tinh quang sắc bén, Tiêu Phàm tức khắc cảm thấy da đầu run lên, cái loại cảm giác này tựa như đang bị một con chó sói theo dõi. Người này ắt không phải chỉ là một nô bộc bình thường.Tiêu Phàm cố nén sợ hãi trong lòng, cố gắng khống chế biểu tình của mình, làm bộ dáng thản nhiên như thường.
Ở bên cạnh bàn Tào huyện lệnh vẫn vùi đầu uống rượu, dường như không hề phát hiện ra hắn, trong viện một mảnh im lặng, chỉ nghe thấy thanh âm ùng ục ùng ục của Tào huyện lệnh lúc uống rượu. Tiêu Phàm đành vuốt mũi cười khổ, sau đó lẳng lặng đứng ở bên cạnh bàn, khoanh tay không nói một lời, vị lão bộc kia sau vài lần dò xét lại tiếp tục nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa.
Chẳng biết bao lâu, Tào huyện lệnh mới giương mắt nhìn hắn, hai mí mắt chớp một cái, tiếng như chuông đồng vang lên:
- Ngươi là ai?
Tiêu Phàm chắp tay nói :
- Thảo dân Tiêu Phàm, xin bái kiến nhị lão gia.
Cái gọi là “ Nhị lão gia” là do dân gian xưng hô với huyện lệnh, còn tri huyện được gọi là lão đại, dân chúng xưng là “ Đại lão gia” Huyện lệnh vì là bát phẩm, lại ngồi chiếu dưới nên được gọi là “ Nhị lão gia.”
Tào huyện lệnh nhíu mày, trầm giọng nói :
- Ngươi là người có công danh?
Tiêu Phàm ngạc nhiên sau đó lắc đầu.
Tào huyện lệnh hừ lạnh nói:
- Không có công danh đó chính là dân thường, thấy bản quan vì sao không quỳ?
Triều Minh nếu không phải là tú tài có công danh thì chính là dân thường, nhìn thấy quan là phải quỳ xuống, cho dù trước mặt chỉ là bát phẩm Huyện lệnh. Bất quá Tiêu Phàm không có thói quen này, hắn chịu sự giáo dục hiện đại, ngoại trừ thiên địa phụ mẫu ra thì không có ai có thể bắt hắn quỳ được.
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Thảo dân thật sự không nghĩ sẽ quỳ xuống, đại nhân nếu cảm thấy thảo dân phạm thượng thì không bằng hãy hạ lệnh đem nhốt thảo dân vào nhà giam, thảo dân nghe nói trong nhà giam còn được ăn cơm, ít ra thì so với ngồi bên ngoài chờ chết đói còn tốt hơn rất nhiều.
Tào huyện lệnh đôi mắt to như chuông đồng đột nhiên mở to bắn ra hai đạo tinh quang, sát khí nhàn nhạt đột nhiên trở nên nồng đậm, ánh mắt sắc bén như cương đao nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm khiến cho hắn trong lòng không khỏi phát run. Tiêu Phàm tức khắc có chút sợ hãi, đây là thời cổ đại a, tính mạng của dân chúng tựa như cỏ rác, kẻ làm quan nói giết là giết, ngươi có thể cho phóng viên đến kêu oan sao? Đừng có nằm mơ, hắn giết ngươi so với giết một con chó cũng không khác là bao nhiêu. Được rồi, quỳ thì quỳ, ai bảo mình là kẻ không có nguyên tắc, thôi thì đành phải tùy thời mà ứng xử a.
Đúng lúc Tiêu Phàm không chịu được áp lực định quỳ xuống xuống, đột nhiên Tào huyện lệnh cười ha hả:
- Con mẹ nó, không thể tưởng tượng được cái huyện Giang Phổ nho nhỏ này lại có được một kẻ can đảm, lão tử bấy lâu nay mới cảm thấy có chút hứng thú a…
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở hắt ra, thuận thế đứng thẳng lưng lại.----- may mắn a, vị Huyện lệnh này lại là người phóng khoáng, hôm nay nếu gặp phải tên quan khác chỉ sợ không tránh được việc phải quỳ.
Cười xong lúc sau, Tào huyện lệnh đột nhiên tái mặt tức giận quát:
- Ngươi nói ngươi chết đói ở bên ngoài, lời này có ý gì?
Tiêu Phàm cười khổ nói:
- Trần gia nếu ngã, thảo dân không có chỗ để đi, chẳng phải sẽ bị chết đói bên ngoài sao?
Trong mắt Tào huyện bắn ra hàn quang, giọng lạnh lùng nói :
- Ngươi là người của Trần gia?
Tiêu Phàm sờ sờ cái mũi:
- Cũng có thể xem là một nửa người của Trần gia…
Tào huyện lệnh cười lạnh:
- Ngươi tới để cầu tình cho Trần gia? Hừ, Trần Tứ Lục muốn biếu cho bản quan bao nhiêu? Năm nghìn lượng? hay là một vạn lượng?
Tiêu Phàm nhìn biểu tỉnh của Tào huyện lệnh trong lòng liền trầm xuống, xem ra rõ ràng là Tào huyện lệnh quyết tâm thu thập Trần gia, có đưa bao nhiêu bạc cũng không hữu hiệu.
Tiêu Phàm lắc đầu, thở dài nói :
- Khiến đại nhân thất vọng rồi, trên người thảo dân chỉ có mười lượng bạc…
Tào huyện lệnh mở to hai mắt :
- Mười lượng…?
Tiêu Phàm theo bản năng che lấy túi tiền bên hông nói:
- Hơn nữa mười lượng bạc này là do thảo dân tích cóp mà có, thảo dân còn phải trông cậy vào nó để làm kế sinh nhai, trứng nở ra gà, phải có vốn mới mong là giàu a, nói thật là thảo dân cũng không có dự định sẽ đưa nó cho ngài…
Tào huyện lệnh sắc mặt càng lúc càng trầm :
- Ngươi dám trêu chọc bản quan?
- Thảo dân sao dám…
Ánh mắt của Tào huyện lệnh híp lại:
- Trần Tứ Lục phái ngươi mang theo hơn mười lạng bạc đề cầu tình với bản quan?
Tiêu Phàm sợ hãi lắc đầu, nói đến chuyện này thì hẳn là đã mất hy vọng, nếu dám nói ra thì chỉ sợ vị Tào huyện lệnh này sẽ sai binh lính gô cổ mình lại rồi một đao chém bay đầu. Nhưng… nếu không có chuyện thì mình vô duyên vô cớ đến dịch quán làm chi? Sự tình không giải quyết được chẳng phải là mất không năm tiền cho tên dịch tốt kia sao? Trần Tứ Lục nhất định sẽ không trả lại cho mình.
Tiêu Phàm nhìn xung quanh một lần, sau đó nhìn chằm chằm vào bình rượu trên bàn, trong đầu lập tức sáng ra, sau đó nở nụ cười :
- Thảo dân tới gặp đại nhân thực ra không phải là để cầu tình mà là… chỉ thuần túy muốn cùng đại nhân uống vài chén rượu mà thôi…
Tiêu Phàm trong lòng cảm thấy, có lẽ đề tài này sẽ khiến Tào huyện lệnh tính tình hào phóng thích, không phải những người thích uống rượu thường vậy hay sao? Trong điện ảnh chẳng phải Đông Phương Bất Bại khi uống rượu cùng Lệnh Hồ Xung thì thập phần vui vẻ sao? Vị Tào huyện lệnh này so với Đông Phương Bất Bại chắc là cũng không kém.
Tào huyện lệnh sửng sốt, lão bộc nhân bên cạnh hắn cũng đột nhiên mở mắt, hai người cứ như vậy chằm chằm nhìn vào Tiểu Phàm như nhìn sinh vật lạ, một lúc lâu cũng không thấy nói gì.
Tiêu Phàm thấy Tào huyện lệnh không có phản ứng, không khỏi lúng túng nói:
- Hay là rượu quá quý, đại nhân lại tiếc?
Ánh mắt Tào huyện lệnh nhất thời chớp động, rốt cục cất tiếng cười to nói
- Hảo, hảo, hảo!
Nói xong ba câu hảo Tào huyện lệnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói :
- Lão tử rất thích tính của tiểu tử ngươi, hôm nay nếu không mời ngươi uống một bữa rượu thì chỉ sợ sau này lão tử ở Giang Phổ huyện cũng không còn mặt mũi làm quan, ha ha, không sai, có can đảm.
Nói xong Tào huyện lệnh quay đầu nói với lão bộc nhân:
- Hắn muốn uống rượu, ta sẽ mời hắn uống.
Lão bộc nhân kính cẩn cúi đầu, xoay người đi vào sương phòng, mang ra hai cái bát cực lớn.
“Binh”
Hai cái bát to tức thì được đặt lên bàn.
Tiêu Phàm nhìn thấy vậy không khỏi biến sắc, trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh. Khó nhọc nuốt nước miếng đánh ực, Tiêu Phàm nhìn về phía Tào huyện lệnh bằng ánh mắt mang theo vài phần cầu xin tha thứ. Hắn không nghĩ đến Tào huyện lệnh lại “hào phóng” đến trình độ này…
- Có thể đổi một cái chén nhỏ không?
Tiêu Phàm cẩn thận nhìn Tào huyện lệnh hỏi. Tào huyện lệnh cười cười sau đó ngón trỏ cùng ngón cái móc thành một vòng tròn, Tiêu Phàm tức thì sắc mặt đại biến, cười hề hề nhìn Tào huyện lệnh khoa chân múa tay :
- Thảo dân cảm thấy hai cái chén này rất phù hợp…
Tào huyện lệnh“ Phi” một tiếng, sau đó dùng ánh mắt hèn mọn nhìn hắn, quát lớn :
- Hai cái chén nhỏ hả? Cái đó chỉ có bọn hoạn quan không trứng mới dùng để uống, làm sao có thể là thứ ông đây dùng, dùng cái này.
Tiêu Phàm hai mắt đăm đăm nhìn vào hai bát rượu lớn trên bàn, hắn lúc này có cảm giác muốn chạy trốn. Trần gia cố nhiên muốn giữ nhưng điều kiện đầu tiên chính là… phải giữ mạng mình a. Nếu Tào huyện lệnh không cười nhạo lời nói của hắn, Tiêu Phàm rất muốn tự tát vào mặt mình. Giữa người với người có rất nhiều phương pháp để câu thông, làm thân, chắp nối, thậm chí là nịnh nọt, chỉ cần đạt được mục đích thì cho dù dùng phương pháp nào cũng không mất mặt. Tiêu Phàm phát hiện mình đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, hắn đã chọn một phương pháp ngu xuẩn nhất---- cùng một gã tướng quân chinh chiến quanh năm đọ tửu. Ánh mắt của quần chúng sẽ ủng hộ mình hay là nghĩ mình là người điên.
Tiêu Phàm lần đầu tiên đối với bản thân mình sinh ra hoài nghi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.