Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 7:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[​IMG]
Khải Khải đầy một bụng tức, trên mặt một mắt tím bầm, một dấu giầy, đi vào “Huyễn Dạ.” Vừa vào cửa đã hối hận, trước mắt toàn người a, đâu đâu cũng thấy cộng thêm tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chướng khí mù mịt.
Khải Khải nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy một sàn nhảy to, mọi người lắc mình nhảy điên cuồng, ngốc nhìn cũng biết là dùng thuốc.
Không dễ dàng tới được quầy bar, Khải Khải nhìn xung quanh bốn phía, muốn tìm tiểu quỷ kia, trên vai lại bỗng có bàn tay đặt lên. Quay sang, chỉ thấy một người nước ngoài mặc gile đứng bên cạnh, ái muội liếm liếm đầu lưỡi, cười: “Mới tới a? Trước kia chưa thấy qua.”
Khải Khải nhìn hắn, không để ý, vẫy tay gọi bartender, gọi một ly rum
Bartender nhìn động tác, không tự chủ cười một cái, xoay người lấy một ly rum,thả một viên đá.
Nhấc ly rượu, đem chất lỏng màu hoàng kim đưa vào miệng, Khải Khải thành công hấp dẫn một vòng nam nữ chung quanh. Thầm nghĩ, hừ, cho dù mắt tím lại có dấu giầy, lão tử vẫn là đẹp trai đến thiên địa vô sắc.(thật bệnh !!)
Lấy một điếu thuốc,Khải Khải nhìn vũ đài cách đó không xa, muốn tìm tiểu quỷ chết tiệt, chỉ động tác lấy thuốc rồi châm lửa cũng khiến xung quanh nín lặng hít một hơi,đám người chung quanh đã bị rượu cùng thuốc làm cho rục rịch. Khải Khải tựa hồ hưởng thụ loại đãi ngộ được người người chú ý, bắt đầu phóng mắt nhìn, xem có mỹ nhân nào thích hợp không, gần đây vì tiểu Ấn Độ, Khải Khải cấm dục đã lâu, mỹ nữ mỹ nam đều được, bất quá Khải Khải anh chỉ ở trên, hơn nữa lại chỉ thích dạng lãnh diễm gợi cảm.
Chính là, đột nhiên bên cạnh như có một bóng ma tới gần, cảm nhận rõ áp lực, quay lại thấy một người sắc mặt trắng nhợt đứng phía sau hắn.
Khải Khải cao một mét tám sáu, bình thường đều là nhìn xuống người khác, nhưng lần này người trước mắt so với anh cao hơn nhiều, Khải Khải tựa vào quầy ngẩng mặt nhìn hắn, kẻ này ít nhất cũng một mét chín hơn, tóc đen dài, dáng người rất được, theo thẩm mỹ một mỹ nam của Khải Khải, người này dáng người tốt, mặt khác, nhìn kết cấu tỉ lệ, hẳn là có tập. Nhưng làm Khải Khải không thấy thoải mái là sắc mặt hắn, tái nhợt không tia huyết sắc, môi lại rất đỏ, mắt có lẽ là đeo áp tròng, bằng không cũng là mạch máu bạo liệt....Tròng mắt là màu đỏ.
Khải Khải nhìn hắn một cái, biết không phải khẩu vị của mình, cũng không để ý tới, lại uống rượu, nhìn bốn phía kiếm mục tiêu, người nọ vẫn đứng cạnh anh, nhìn không rời mắt.
Lúc này, đám người khiêu vũ đằng sau động tác hơi mạnh, một người đụng vào người nọ, người ngã vào khải khải, hai tay vừa vặn “lạc” đến eo Khải Khải, ái muội trượt về phía trước, vào thời điểm trọng yếu, Khải Khải nhanh tay bắt lấy tay hắn, đẩy sang một bên.
Người nọ có chút mất hứng liếm liếm ngón tay, vươn đầu lưỡi dài hơn so người bình thường, hơn nữa hai bên còn có hai cái răng nanh nhọn.
Khải Khải sủng sốt nửa ngày mới phản ứng lại......Cái này người bình thường có sao.
Người nọ cũng không phản ứng gì, mà là nhẹ nhàng cười, nháy mắt mấy cái với hắn, xoay người rời đi.
“Mẹ nó, làm vẻ bí ẩn!”Khải Khải tức giận chửi, nhớ tới từ lúc gặp tiểu quỷ kia gặp toàn chuyện bất thường, lúc này còn bị yêu quái trêu ngẹo, tức chết!
Vừa định trả tiền rượu, tiếng đàn ghi ta điện đã vang lên, toàn bộ vũ trường lập tức im lặng.
Khải Khải cũng quay lại, liếc mắt một cái, liền thấy tiểu quỷ đầu trắng đang đứng ở trung tâm vũ đài, ngọn đèn chiếu vào nó, mặc áo da màu đen, đứng trước microphone.
“Nha ~~” Đám người bắt đầu rối loạn, tất cả mọi người hướng vũ đài la hét, nhất loạn hô to: “Đông Đông, Đông Đông, .......”
Khải Khải nhướn mày, thầm nghĩ, tiểu quỷ cư nhiên được hoan nghênh a, mắt đảo một vòng, quên mất ý định vừa rồi, ở lại xem tiểu quỷ đến tột cùng biểu diễn cái gì..... Xem tư thế này, hẳn là dàn nhạc đi, hơn nữa tiểu quỷ này là hát chính.
Mọi người la hét theo tiếng nhạc vang lên bỗng dừng lại, Khải Khải khẽ nhíu mày, tay đàn ghi ta “bạo lực” như vậy, xem chừng cũng chỉ là loại nhạc rẻ tiền thôi.
Khải Khải ngoáy ngoáy lỗ tai, nhạc như vậy, cổ họng cho dù thế nào cũng không có khả năng hát nghe lọt tai, quyết định đi về, nhưng chân vừa định đi, chợt nghe được thanh âm dị thường truyền đến......Sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên là -- giọng hát này tuyệt đối không thể từ một người bình thường,
Phản ưng thứ hai là – giọng hát này là của tiểu quỷ chết tiệt đó!
Phản ứng thứ 3 là ......
Khải Khải quay mạnh đầu, chỉ thấy trước microphone, Hạng Vấn Đông đang biểu diễn cuồng nhiệt. Đám người bắt đầu điên cuồng, khi bài hát đến cao trào, đầu hắn bảo liệt cảm thấy....Hiện trường không khí đã đến cực hạn.
Khải Khải liền thấy mọi người vừa la hét vừa lắc mình điên cuồng hai mắt sẫm đỏ, miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn.....
Hả! Khải Khải liền thấy đầu mình “ong” một tiếng, người nghe hát ở đây không phải người!
Mắt thấy người trong vũ trường ngày càng điên loạn, còn nhảy lên vũ đài, mà Hạng Vấn Đông hoàn toàn thụ động, lại còn tận tình ca hát, Khải Khải khẩn trương chạy đến, thầm nghĩ, đừng bị yêu quái ăn nha, lão tử như thế nào ăn nói ông già nhóc?!
Nghĩ đến đây, Khải Khải ba bước thành hai vọt lên, gạt đám người đang nhảy lên vũ đài.
Người dười chân vũ đài còn tưởng là tiết mục đặc biệt, đều kích động kêu lớn. Hạng Vấn Đông cũng phát hiện trên sân khấu có người không mời mà đến, giương mắt nhìn Khải Khải, vốn sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn, nhấc chân nghĩ đem hắn đá xuống, nhưng Khải Khải không nhiểu lời, túm lấy hắn kêu lên: “Nơi này không phải người a!”
Hạng Vấn Đông sửng sốt, Khải Khải không chú ý bến cạnh có microphone, thanh âm bị phóng đại, tức khắc truyền đi, toàn bộ vũ trường........Trong nháy mắt im lặng.
Ý thức được mình gặp rắc rối, Khải Khải cẩn thận nhìn bốn phía, cười gượng: “Ha ha ha.........” (^_^)
Chỉ thấy người dưới sân khấu nhìn nhau vài cái, lập tức hồng quang đại hiển, Khải Khải còn ngẩn người, Hạng Vấn Đông kéo hắn, mắng to: “Thất thần cái gì! Chạy mau a!” Nói xong, đá tên đệm nhạc bên cạnh, phi người nhảy xuống, muốn chạy cửa sau. Bảo vệ thấy hai người chạy chuẩn bị chặn lại, liền bị Khải Khải vừa nhảy xuống đá một cước, kéo Hạng Vấn Đông đằng sau xông ra ngoài, người phía sau đuổi theo.
Khải Khải ngại Hạng Vấn Đông chạy chậm, liền khiêng lên vọt vào ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải chạy tới ngã tư đường.
Hạng Vấn Đông bị vác đến dịch vị cũng nôn ra, ngẫm lại nếu Khải Khải không lỡ miệng, cũng sẽ không thành như vậy, tức giận mắng to: “Anh là thằng ngốc, yêu tinh hại người, đều tại anh.....Tôi với anh có thù sao........%&[email protected]/* */
Khải Khải tức giận, nghĩ mình hảo tâm cứu nó, nó còn khóc lóc om sòm, tay giơ lên hung hăng đánh xuống mông Hạng Vấn Đông một cái.
.......Hạng Vấn Đông im lặng một lát, “Oa!” một tiếng khóc rống lên, đánh mạnh vào lưng Khải Khải, vừa khóc vừa mắng, Khải Khải chợt nghe đám yêu quái vốn đã thoát được kêu lên: “Ở đây.....”
“Còn khóc, anh đem mày để lại!” Khải Khải hung tợn uy hiếp, Đông Đông sợ, ngậm miệng cắn răng, thầm mắng trong lòng.
Hai người thật vất cả chạy khỏi ngõ nhỏ, trở lại đường cái nhảy vào xe, Khải Khải đạp chân ga, phi xe đào tẩu.
Ô tô một đường chạy thẳng đến nhà Khải Khải mới dừng lại, Khải Khải mở cửa xuống xe, ngồi ở bồn hoa ven đường, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ – nguy hiểm thật a nguy hiểm thật a!!
May mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, lại thấy Hạng Vấn Đông hùng hổ từ xe lao ra, nhấc chân chiếu mặt Khải Khải một cước đạp xuống...
Tục ngữ nói, được hai lần không có nghĩa là luôn được mãi, Khải Khải là loại người nào? Đạp một cước lại một cước, lần này còn bị đạp nữa, hắn đi bán đậu hũ cho rồi! Không chút suy nghĩ, ngẩng đầu lên, nâng chân đạp thẳng vào bụng Hạng Vấn Đông......
“Nha!” Đông Đông một trận đau đớn, cảm nhận rõ ràng từ bắp chân vẫn truyền khắp nửa người, nháy mắt chết lặng.
“Rầm” Mông an vị mặt đất.
Khải Khải nhìn tiểu quỷ ngồi dưới đất, trợn mắt, “Lão hổ không phát uy lại cho là mèo bệnh a!”
Đông Đông nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Khải Khải chốc lát, ngẩng mặt, dùng thanh âm kinh người khóc lớn: “Oa.....Anh khi dễ người ta,xấu xa@*#$@#@$%$............”
Tiếng khóc vang lên, tất cả thủy tinh đều “Rắc.......” Một tiếng vỡ tan.
Khải Khải hoảng sợ nhìn thủy tinh vỡ.....Một lát sau, nguyên là cửa sổ tối om đều sáng đèn, người nhìn ra cửa sổ có đủ loại, nhưng trong tay nhất loạt đều cầm “vũ khí”, nhìn Khải Khải dưới lầu, đều ném đồ chửi ầm lên.
Cùng một lúc, tiếng khóc tiếng mắng cùng vang lên........Cả hai cùng rót vào tai, khiến Khải Khải đầu tưởng nổ tung, thở dài một cái, trong lòng hối hận a, anh lúc ấy vì cái gì không nghe lời tiểu Ấn Độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.