Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 27:




"Anh một vừa hai phải thôi!" Khải Khải sắp chịu không nổi đùa giỡn của Troy , thế nhưng vừa mắng người, đã lại thở đốc, phô trương thanh thế nhưng lại có chút chột dạ, đáng yêu đến không thể tả.
"Bảo bối." Trong miệng Troy ngậm dục vọng Khải Khải, vừa gọi một tiếng bảo bối, Khải Khải cau mày thật muốn một cước đá bay cái tên quỷ hút máu kia, cảm giác bị người ngậm của mình thật sự là muốn chết nói không nên lời.
Thấy Khải Khải vẻ mặt tức giận đùng đùng, ngón tay Troy di chuyển, chậm rãi đẩy vào trong cơ thể Khải Khải.
"A, không, rút ra......" Khải Khải cắn răng mắng, "Khốn nạn."
Troy có chút không nỡ, nâng cằm Khải Khải, nhẹ nhàng hôn từng chút, dỗ dành, "Tôi trước sau cũng chỉ muốn, người đầu tiên tiến vào là mình.......Có thể tiến vào cũng chỉ có mình tôi."
"Nói bậy." Khải Khải dãy dụa, "Tháo còng ra......A...." Nhưng chưa nói dứt lời, đã kinh hoảng hét to một tiếng, ngón tay không an phận của Troy ở bên trong yếu ớt lộng hành, đột nhiên chạm đến một nơi đặc biệt mềm mại. Ấn một cái, Khải Khải ngưởi giật nẩy, đầu gối run run, dục vọng trong miệng Troy , tràn ra dịch thể nóng hổi, Troy biết Khải Khải đã có cảm giác.
"Dễ chịu?" Troy hỏi, Khải Khải lắc đầu, nói, "Ra......Xuất ra trước......A."
Troy chỉ thấy Khải Khải trong mắt đã phủ một tầng mơ màng, hơi thở gấp gáp, biết thời điểm đã đến. Ngón tay ấn vào nơi mẫn cảm trong cơ thể Khải Khải đột nhiên có chấn động, móng tay đột nhiên dài ra, chọc vào vị trí yếu ớt nhất trong cơ thể. Mặc dù chỉ là chọc nhẹ, nhưng loại đau đớn cùng kích thích này khiến cho Khải Khải cảm thấy như điện giật.
"A...." Khải Khải cắn răng nhịn xuống tiếng hét mang theo thê thảm, nhưng tiếng hét vừa được nửa tiếng, đã bị anh cắn răng nuốt trở vào.
"Nhịn một chút." Troy ôm lấy Khải Khải, "Sẽ rất lâu."
"A......" Khải Khải mắt mở to, cảm giác như có dòng điện chạy toàn thân không có mất đi, mà là ngày càng mãnh liệt, Khải Khải cảm thấy bụng dưới khô nóng, Troy thấy đã đến lúc, dùng sức hút.
"A a....." Khải Khải cảm thấy tai ong lê, đầu mơ hồ, dục vọng phóng thích, cảm giác điện giật cũng mất hết không còn, mà trong miệng lại có vị tanh tanh, cổ tay Troy đặt trên miệng anh, đã bị cắn ra một cái dấu răng.
Troy ngẩng đầu, nuốt hết toàn bộ ái dịch Khải Khải mới bắn vào miệng hắn, đầu lưỡi còn vươn ra liếm liếm khóe miệng, rồi lại liếm liếm chỗ bị cắn......Vết thương trong nháy mắt biến thành màu xanh lam.
Khải Khải có chút không hiểu được cúi đầu nhìn, kinh ngạc hít một hơi lạnh, chỉ thấy trên dục vọng mình, lại có một vòng hoa văn xanh lam quấn quanh.
"Cái này, là cái gì?" Khải Khải hổn hển thở hỏi Troy .
Troy rút ngón tay trong người Khải Khải ra, chỉ thấy đầu ngón tay có chút máu.
Lại vươn đầu lưỡi, liếm liếm vết máu, Troy cắn ngón tay, chảy ra một ít máu, sau đó duỗi ngón tay, ở huyệt khẩu Khải Khải quét một vòng xung quanh, khiến Khải Khải thở gấp không dừng, hung hăng nhìn Troy , "Anh rốt cuộc đang làm cái gì?"
"Là khế ước tình nhân của tôi và em." Troy chỉ chỉ dấu răng xanh lam trên cổ tay mình, nói khẽ với Khải Khải, "Cái này cũng không phải lời chú có hại gì, chỉ là tôi định ra một khế ước tình nhân mà thôi, tiện cho tôi có thể dễ dàng tìm được em."
"Có ý gì?" Khải Khải không hiểu.
"Nói đơn giản là, nếu có người chạm đến em, cái khế ước xanh lam này sẽ chuyển sang màu hồng, nếu như em có nguy hiểm, nó sẽ chuyển sang trắng."
Khải Khải có chút hồ nghi, hỏi, "Vậy có ích lợi gì?"
Troy nở nụ cười, nói, "Nếu như em bị thương, mạng của tôi có thể tiếp viện em, đau đớn tôi có thể giúp em chịu một nửa.
Khải Khải sửng sốt, nhìn Troy .
"Nếu như em chết, tôi cùng em chết." Troy cười hôn lên trán Khải Khải, "Không rời ly không bỏ lại, đây là khế ước của quỷ hút máu và tình nhân......Tôi sẽ không để em một mình bỏ đi."
Khải Khải sắc mặt hơi trắng, nhìn Troy , "Anh đều đã xong rồi? Có thể thả ra không?"
Troy mỉm cười, xuống giường, cho người nằm trên đất, là Jeff đang từ từ tỉnh lại một đá. Jeff đau đớn kêu lên một tiếng, lại gục xuống, ngất càng thêm triệt để.
Từ ngăn kéo lấy ra chìa khóa, Troy mở còng tay cho Khải Khải, Khải Khải có được tự do việc đầu tiên làm là hung hăng đá Troy , thế nhưng vừa vung chân thì cảm thấy trong nháy mắt lực bất tòng tâm......Bởi vì bất động lâu lại vừa bị kích thích, chân tê tê.
"Ngoan, đừng cử động." Troy nâng chân Khải Khải lên, hôn nhẹ, đồng thời xoa bóp, để chân Khải Khải phục hổi khả năng hoạt động.
Chờ chân Khải Khải đã có thể cử động, Troy đưa mặt tới, "Đá đi."
Khải Khải vẻ mặt phức tạp nhìn Troy một lúc, cuối cùng lắc đầu, mặc quần, vừa nhìn quần trong không thể mặc được, cũng lười tính toán, mặc quần tiếp, xoay người xuống giường, xoay người nhìn qua ngoài cửa sổ một chút.
"Canh cửa đã bị tôi và Safi giải quyết." Troy trả lời.
Khải Khải cũng lười nói thêm, xoay người nhảy xuống cửa sổ, cùng Troy chạy tới bến tàu.
hai người vừa tới thuyền, Safi nghe được tiếng, từ trong khoang thuyền nhô đầu ra, vẫy tay với hai người. Khải Khải và Troy lên thuyền, phát hiện Safi dẫn theo một người lái thuyền. Safi nhìn thần sắc Khải Khải, có chút không hiểu được nhìn Troy , hình, vẻ mặt hình như là hỏi ----- không có làm sao?
Troy cười mỉm với anh, ý bảo lái thuyền đi.
Safi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kêu người lái thuyền, chỉ là, trong nháy mắt Troy xoay người, Safi nhìn thấy trên cổ tay hắn có vết răng xanh lam.........Khế ước? Hơi nhăn mày, Safi lắc đầu, nghĩ, Troy thực muốn chịu thiệt, thà vạn kiếp bất phục, cũng không muốn đau khố mất đi tình yêu
Thuyền lại một lần nữa hướng tới kalimantan, Khải Khải một mình ngồi trên nóc cabin, mặc cho gió biển đêm thổi rối tóc mình, nơi phía sau thật khó nói, mới bị Troy nhét ngón tay vào, giờ như còn tồn tại cảm giác, phảng phấng như ngón tay người kia còn bên trong, khó chịu nói không nên lời. Lại nghĩ mình trong miệng Troy bắn ra, càng nghĩ càng uất ức......Khải Khải hung hăng mắng, "Khốn nạn."
Ngẩng đầu....... Troy đã xuất hiện bên cạnh.
Nguồn :
"Khải." Troy gọi anh.
Khải Khải nhìn hắn một cái, cũng không trả lời.
Troy đi tới trước mặt, cầm tay Khải Khải.
"Làm cái gì?" Khải khỉa không hiểu được nhìn hắn, nghĩ, tên quỷ hút máu này lại muốn làm trò bịp gì đây?
Chỉ thấy Troy nâng tay mình lên, đột nhiên cúi đầu cắn cổ tay Khải Khải một cái.
"A...." Khải Khải đau đến kêu lên, cúi đầu nhìn, trên cổ tay đã có môt vết cắn đến chảy máu, một cái dấu răng rõ ràng.
"Chúng ta giống nhau." Troy đưa cổ tay mình ra, để cạnh tay Khải Khải, hai người vết cắn, đều là màu xanh lam.
"Không có gì đặc biệt đâu." Troy cười ha hả nói với Khải Khải, "Nếu như tôi chết, ấn kí này sẽ mất."
Khải Khải có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, "Vì sao?"
"Không vì sao cả, tôi nghĩ, chí ít ngày tôi chết có thể để em biết." Troy ngồi xuống cạnh Khải Khải, lẩm bẩm nói.
"Anh không phải quỷ hút máu sao." Khải Khải hạ tay xuống, "Mạng hẳn là dài hơn tôi chứ."
Troy quay lại nhìn Khải Khải, cười, "Tôi ngược lại chỉ muốn cùng em làm người, như vậy, có thể cùng nhau đầu bạc đến già."
Khải Khải thở dài, xoay mặt nhìn Troy , bóp cằm hắn, "Anh thật đúng là một tên quỷ hút máu văn vẻ."
Troy có chút dở khóc dở cười, nói, "Em thô lỗ chính lại đáng yêu."
Khải Khải lập tức cho hắn một quyền, đánh cũng không nhẹ, Troy xoa xoa mặt, có chút ủy khuất.
"Tôi nói lại." Khải Khải đứng lên, nhìn Troy , "Trò chơi thâm tình của anh cùng nên dừng đi......Anh xác định coi trọng chính là tôi? Chúng ta quen biết không đến một tháng, mà người anh yêu đã rời đi bốn trăm năm." Nói xong, hai tay đút túi đi về phía mũi thuyền, thản nhiên để lại một câu, "Tôi lại càng thích sinh hoạt thám hiểm tự do tự tại, không phải là vương tử kia muốn đồng sinh cộng tử với anh."
Troy nhìn theo bóng lưng Khải Khải, một lúc lâu bỗng tự nói, "Hóa ra em còn nhớ rõ......."
Khải Khải quay đầu lại nhìn Troy , khóe miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt cười, "Tôi chỉ biết đời này đại khải chỉ cùng người mình thích đồng sinh cộng tử.......Anh nghĩ nói, dùng tâm để tôi thích, bất quá hiện tại tôi với anh, cơ bản......chán ghét." Nói xong, Khải Khải nhảy xuống mũi thuyền, vào cabin trên tàu.
Troy vẫn ngồi trên đầu thuyền, nhắm mắt lại, trước mắt chính là Khải Khải vừa quay đầu lại mỉm cười.....Nụ cười rực rỡ như năm đó, tâm địa thiện lương khoan dung ôn nhu, mọi điều tốt đẹp, tựa như vĩnh viễn cũng không mất đi.
Thuyền chậm rãi chạy tới bờ bên kia, để an toàn, mọi người đem người lại thuyền giam lại, để hắn không thể quay lại báo cáo, Khải Khải gõ cửa đánh thức Sebuah Luman. Thấy tấm bia đá Sebuah Luman kích động gần như không thể không chế cảm xúc, lúc này liền đáp ứng cùng Khải Khải vào rừng rậm tìm hai khối đá còn lại. Diệp và Sử Diễm Phỉ cẩn thận tỉ mỉ chụp lại tấm bia, vẽ lại đồ hình, Mạc Ninh đem sao đưu mỗi người một bản.
Để phòng ngừa Jeff tỉnh lại phái người truy sát đến lúc đó sẽ rất phiền phức, Khải Khải quyết định việc này không nên chậm trễ, thừa dịp trời mới tảng sáng, tiến vào rừng rậm.
. . .
Lại nói Jeff, từ từ tỉnh lại thì cả người đau nhức, ngẩng mặt nhìn.......Quả nhiên, Khải Khải không thấy đâu.
Jeff giận đến không nói được lời nà ngồi lên giường, cũng lười gọi thủ hạ, dù sao cũng có chút mất mặt. Suy nghĩ một chút lại cười, dựa vào giường, ngoài ý muốn phát hiện một thứ.......nội y bị xé rách của Khải Khải.
"Còn để lại vật kỉ niệm cho ta sao?" Jeff cất cái quần trong đi, "Một ngày nào đó sẽ bắt được cậu!"
Trước khi đọc mn thông cảm đọc vài dòng này giúp ta một chút
Bắt đầu từ những chương này khu rừng nơi bốn bộ lạc sống là “rừng rậm hắc ám” sẽ được gọi làHutan Gelap. Ta sẽ tiến hành chỉnh sửa toàn diện các chương trước, mong mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.