Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 23:





Thuyền đánh cá tới gần bến tàu đảo Paula Karamian, trên bến tàu mấy tay buôn vai vác súng đạn lên nòng một tá, phát hiện đứng đầu thuyền là to con văn sâm dặc, liền cười, “Vincent, gần đây tình hình căng a? Làm ăn tốt sao, thường đến như vậy?”
Vincent cũng đùa giỡn với bọn họ, “Khủng hoảng kinh tế, có tiền buồn chán không có tiền vô vọng, tự nhiên không phải đều thích bạch phiến sao.’
Khải Khải cúi đầu, tận lực không để người chú ý.
“Thu tiểu đệ mới sao?” Mấy tay buôn này để ý thấy người cạnh Vincent đổi, thuận miệng hỏi.
Vincent cũng không nói thêm gì, cười cười, “Đầu năm nay anh em không ở lại a.”
Chờ thuyền tới gần bờ, Vincent mang theo mọi ngươi xuống thuyền, kêu hai người mang túi xách lớn ném cho một tay buôn, “Jeff có nhà không?”
Mấy tay buôn mở túi, thấy bên trong đầy đôla, cười nói: “Ở trong đó, muốn đi gặp đại ca trước, hay hóa đơn trước?”
Vincent nói, “Hóa đơn để sau, hiện tại sớm quá, đại ca còn chưa có tỉnh sao?”
Thủ hạ cười nói, “Tối qua bận……” Nói xong, liền đem ma túy chất lên thuyền Vincent.
“Được rồi, tìm cho tao một tên lái thuyền.” Vincent nói, “Tên trước bị tao giết rồi, đúng rồi, tốt nhất tìm thêm một tên dẫn đường.”
“Dẫn đường.”Taybuôn có chút khó hiểu, “Tìm dẫn đường làm gì?”
“Tao muốn đến Kalimantan, bắt rắn lớn.” Vincent tùy ý nói.
“Rắn lớn?”Tay buôn nghĩ một chút, “A, mày là nói trăn sao? Muốn xem biểu diễn sao?”
“Tao đã sớm muốn nuôi một con.” Vincent hỏi, “Có người quen không?”
“Mày muốn trăn, dân bản xứ bán có bán thì phải.” Tay buôn cười lắc đầu, “Tuy rằng nhỏ chút, bất quá máy cho nó ăn, là có thể nuôi béo, về phần dẫn đường, tao khuyên mày đừng nghĩ đến, cái chỗ quỷ quái đó vào được nhưng ra không được.”
Vincent gật đầu, cũng không nói gì nữa, thừa dịp tay buôn đang chuyển hàng, đưa mắt ra hiệu với Khải Khải, như là nói ——- tôi đã tận lực.
Khải Khải và Troy liếc mắt nhìn nhau, xem ra dẫn đường không thể làm gì hơn là nghĩ cách khác.
Lúcc này, từ đằng sau có có một người chạy tới, nói với Vincent: ” Lái thuyền đang giúp mày tìm, lão đại tỉnh rồi, gọi vào uống trà.”
Vincent gật đầu, bảo Mạc Ninh ở lại trông hàng, dẫn theo Lưu Dịch Tư, Khải Khải và Troy cũng mấy tay buôn , rời khỏi bến tàu, lên đảo.
Khải Khải và Troy theo phía sau, mấy người theo tay buôn đi tới trước một biệt thự rất xa hoa, thầm giật mình, tên buôn lậu này cũng rất biết hưởng thụ đấy chứ.
Đi vào biệt thự, bên trong bài trí khéo léo đến không thể ngờ được, đồ trang trí phong cách phương đông làm cho cả gian phòng cực kì có mùi vị.
“Đại ca ở phía sau.” Tay buôn mang theo bốn người đi qua hành lang dài tới sân sau biệt thự, chỉ thấy trước mặt môt cái sân rất lớn, ở giữa có một cái lồng sắt, trước lồng sắt có một người, quay lưng về phía mọi người, thân hình cao lớn, tóc nâu dài đến thắt lưng, dùng dây cột đen tùy tiện buộc đằng sau, mặc đồ thường màu đen.
Bất quá mọi người thoạt đầu cũng không chú ý người kia, bởi vì trong lồng sắt lớn, nhốt hai con báo tuyết, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mấy người.
Thân hình cường tráng, báo tuyết da lông bóng loáng, phi thườn có sinh lực. Người kia đứng trước lồng sắt ném thịt, xem ra là đang cho báo tuyết ăn sáng.
“Đại ca, bọn họ tới.”
Người kia ném miếng thịt cuối cùng vào lồng sắt, từ từ quay lại.
Khải Khải và Troy lưu tâm quan sát một chút, chỉ thấy đó là một mỹ nam có huyết thống người da trắng, ngũ quan giông như khảm đao tước phủ khảm (dao gọt búa chém, nôm na coi như là đẹp trai đi), thâm trầm lại có vẻ hung ác độc địa, mũi ưng cùng hai mắt nâu hãm sâu, ánh mắt cực kì lợi hại. Môi rộng mà mỏng, nhếch lên……Thoạt nhìn có chút tàn nhẫn, cằm cương nghị, nói lên người này tính cách rất cứng rắn.
“……Jeff.” Vincent trên mặt niềm nở, người kia là trùm buôn ma túy Jeff cũng tiến đến, ôm Vincent nói, “Hoan nghênh.”
Khải Khải giật mình, nghĩ, đầu năm nay trùm buôn ma túy phẩm vị đều có tu dưỡng như vậy?
“Cám ơn cậu tặng ta báo tuyết, ta rất thích.” Jeff chỉ hai con báo trong lồng, nói, “Thật sự rất đẹp.”
Vincent cười, “Em ở đông bắc Trung Quốc một thời gian, lần đầu nhìn thấy đã biết anh thích, bất quá anh nuôi cũng không tệ, đã lớn như vậy.”
Jeff gật đầu, kêu người pha trà, bảo Vincent ngồi xuống. Khải Khải không nghĩ tới Vincent và trùm buôn ma túy lại quen biết như vậy, đầu nghĩ, không phải sẽ muốn ăn bữa cơm ôn chuyện sau đó tẩy trần nữa đi? Cái này phải đợi tới khi nào. Anh có chút không yên lòng theo sát Vincent đằng trước, không đề phòng Lưu Dịch Tư bên cạnh đột nhiên ngáng mình.
Khải Khải lảo đảo, may mà thân thủ tốt, nghiêng ngả một chút đã đứng vững lại, quay đầu lại, khó hiểu nhìn Lưu Dịch Tư trừng mắt.
Lưu Dịch Tư ý nghĩ bất mình cười cười với anh, Khải Khải nhíu, cũng không nghĩ tính toán với hắn, quay đầu lại……Đã thấy Jeff chẳng biết từ lúc nào, đang nhìn mình.
Khải Khải phản ứng đầu tiên là tự làm xấu mặt mình, có chút xấu hổ lui đến một bên, nhưng Jeff chính là vẫn đang nhìn anh. Troy chau màu, nghĩ có chút không thích hợp, quay liếc mắt với Lưu Dịch Tư. Chỉ thấy tóc vàng chết tiệt nhếch miệng cười, cười có chút thâm độc…….Liên tưởng đến trang trí đậm chất phương đông trong nhà Jeff, còn có hắn thích hai con báo tuyết, Troy lông dựng đứng —– Khải Khải làm cho có cảm giác, thực sự rất giống một con báo nhỏ vừa đẹp lại vừa có sinh lực.
Jeff thu hồi ánh mắt, nói với Vincent bên cạnh, “Thiết quan âm hảo hạng.”
Vincent có chút bất đắc dĩ, nhìn nước trà không vàng cũng không xanh trong chén, hắn không uống quen nước loại lá cây này.
“A…..” Jeff lắc đầu, có thâm ý, “Vẻ đẹp phương đông, rất huyền bí, cần từ từ……Bất quá, nếu như người biết thưởng thức, sẽ bị nó làm cho mê hoặc, có đúng hay không?” Nói xong, quay nhìn Khải Khải gõ gõ cái chén.
Khải Khải làm bộ không phát hiện, nghĩ, lão tử tuy rất đẹp trai, cũng không đến mức gọi biến thái đến thích chứ? Trước hai tên hiện tại lại thêm một tên.
Troy tuy rằng rất khó chịu khi một đàn biến thái cùng một con ruồi vây loạn lấy Khải Khải, nhưng Jeff nói rất đúng, Khải Khải là rất có vị.
Uống một hồi nước trà, chợt nghe trong phòng có tiếng bước chân, sau đó, truyền đến tiếng gọi hớn hở một người, “Jeff, Jeff…..”
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo ngủ trắng chạy nhanh đến, vừa thấy có người, thiếu niên liền lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, nhìn Jeff một chút.
Jeff gật đầu với cậu, nói, “Tới đây.”
Thiếu niên lập tức vui vẻ chạy tới, Jeff kéo cậu ngồi bên cạnh.
Khải Khải và Troy để ý nhìn thóang qua, chỉ thấy đó là một cậu nhóc tóc đen người châu Á, trông như mới mười bẩy mười tám, vẻ ngoài đáng yêu, so với búp bê gốm không khác là bao, cậu nhóc mặc áo ngủ rộng thùng thình, có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu tích tối qua, còn thân mật với Jeff đến trình độ ấy, có thể thấy được quan hệ hai người.
Khải Khải thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ, may mắn tiểu tử này có người tình bên cạnh, hẳn là không đến mức đã lại chú ý mình đi, bất quá gọi Jeff và gọi tỷ phu cũng không khác lắm, nghe thực sự không được tự nhiên lắm.
(Jeff: jié fū, tỷ phu: jiě fū)
Vincent thấy thời gian đã gần đến, nói với Jeff, “Em đi trước, còn lái thuyền, cho một tên đi.”
Jeff gật đầu, nói với thủ hạ, “Sắp xếp một lái thuyền cho cậu ấy.”
Khải Khải và Troy hạ được tảng đá lớn trong lòng, đang chuẩn bị cùng Vincent rời đi. Thời điểm đi qua Jeff, Khải Khải liền cảm thấy tay mình, bị giữ lại.
Quay đầu lại, chỉ thấy Jeff kéo tay mình, rất nhanh, vén tóc mái che khuất mắt trước trán…….Trong mắt hiện lên kinh diễm, khiến Troy nhăn mày.
Khải Khải hơi nghiêng đầu, tránh tay hắn, né sang một bên.
Jeff khóe miệng hiện lên ý cười, hỏi, “Cậu là người trung quốc?”
Khải Khải gật đầu, xoay ngươi chuẩn bị rời đi, bị Jeff ngăn cản.
“Jeff…..” Cậu nhóc bên cạnh có chút lo lắng kéo kéo Jeff, chỉ thấy Jeff tay vuốt ve cằm cậu, nói, “An, ngoan, ta bảo người đưa em về nhà.
“Em……..em không muốn đi…..” Thiếu niên kia vừa định cãi lại hai câu, đã thấy Jeff mắt tối sầm lại, cả kinh nhanh ngẫm miệng lại, mắt đọng nước gật đầu, xoay người chạy.
Khải Khải có chút không thể hiểu được, là thế nào, vợ chồng son cãi nhau sao?
Jeff cười cười, nhìn Vincent, nói, “Ta dùng 500 kg ma túy, đổi lấy người này.” Nói xong, chỉ Khải Khải.
Tất cả mọi người kinh ngạc, Khải Khải phản ứng đầu tiên là trong đầu tính toán, 500 kg ma túy dựa trên giá cả thị trường hiện giờ là bao nhiêu tiền? Năm nghìn vạn có hơn? Mẹ ôi, thật có tiền!(giờ này còn khen người ta có tiền được, thiệt phục anh)
Vincent trong lòng khẽ động, nhìn Khải Khải liếc mắt.
“Lái thuyền ta đã giúp các cậu sắp xếp.” Jeff chậm rãi nói, “Hàng hóa ta sẽ bảo người đem lên thuyền.” Nói xong, sai người tiễn khách, kiểu như vậy, là không cho cự tuyệt rồi.
Troy nheo mắt, đã thấy Khải Khải trừng mắt với mình……Ý tứ là nói, “Dẫn người về trước.”
Troy có chút lo lắng, đã thấy Khải Khải mỉm cười, nhướn nhướn mày —— yên tâm!
Vincent hiểu, nếu ở lại, bọn họ khả năng sẽ không đi được, 500 kg ma túy đổi một người, Jeff xem ra đã rất khách khí rồi, bởi vì hắn thừa khả năng làm thịt bọn họ, cưỡng chế giữ Khải Khải lại, dù sao trên đảo này, hắn chính là vương pháp.
Troy theo hai người đi ra ngoài, thấy tóc vàng trong mắt hiện lên châm biếm, trong lòng tức giận, nghĩ, chờ lái thuyền đến, lão đây đem ngươi xé xác!
Chờ khi ba người rời khỏi biệt thự, Jeff đem trà Vincent đã uống đổ đi, pha trà mới, bắt Khải Khải ngồi xuống nói chuyện, “Uống cùng người không biết thưởng trà, thật đúng là uống không ra vị ngọt.”
Khải Khải tới chỗ ngồi xuống, lưu ý quan sát sắp xếp xung quanh, trong đầu tính toán chạy thế nào.
“Muốn tham quan một chút không?” Jeff thấy Khải Khải hình như có hứng thú với phòng, cười hỏi.
Khải Khải quay lại nhìn một chút, gật đầu.
Jeff đi tới gần, tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt Khải Khải, “Ta rất thích ánh mắt cậu…….mắt đen.”
Khải Khải trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong đầu nghĩ, “Mù màu a, đây gọi là màu nâu.”
Đứng lên, theo Jeff dạo chung quanh, Khải Khải hảo hảo mà tham quan biệt thự xa hoa, người này xem ra cực kì mê mẩn văn hóa phương đông, bài trí hiếm lạ cổ quái, cũng không biết hắn từ đầu đào ra nhiều đồ hiếm như vậy.
“Cậu tên gì?” Jeff đưa Khải Khải đến phòng ngủ, dẫn anh vào trong, “Thế nào lại theo Vincent?”
Khải Khải tiếp tục thưởng thức tàng phẩm của hắn, thản nhiên nói, “Khải Khải……Theo hắn kiếm tiền.” Nói còn chưa dứt, đã cảm thấy đằng sau nóng lên, Jeff đã bắt đầu, Khải Khải có thể cảm giác được ngực hắn dán vào lưng mình, tay đặt lên thắt lưng mình…..Jeff bắt đầu nói, “Có biết vẻ mặt này, làm ta hiện tại muốn ăn cậu.”
Khải Khải nhìn thoáng qua dấu tích trên giường tối qua, nói vậy Jeff tối hôm qua cùng cậu nhóc kia đã làm, hiện tại lại đã hăng hái thế, không sợ yếu a.
Khải Khải quay đầu lại nhìn Jeff, nói, “Ông lưu tôi lại làm chi?”(xưng hô thôi, xưng hô thôi chứ bạn Jeff còn trẻ a) Nguồn :
Jeff như muốn cười, tay vuốt tóc đen mềm của Khải Khải, “Ta mua cậu, cậu của ta, đương nhiên là muốn làm gì, thì làm cái đó.”
Khải Khải quay đầu lại, ánh mắt thoáng lướt qua bệ cửa sổ, đại viện đối diện phía dưới…….Nơi nào cũng không có người gác, thỏ khôn có ba hang (nhiều nơi ẩn nấp), vị trí này, xuống phía dưới bắt đầu khó khăn rồi, Jeff nhất định là để cho chính mình đường lui.
Khải Khải mặt không biến sắc, tiếp tục đi về phía giường, nhìn tượng phật vàng chạm đầu giường, tượng phật này nhìn rất đặc biệt, không nói vẻ mặt dữ tợn, chỗ đó còn đặc biệt cường điệu lên, Khải Khải đầu nghĩ —— tên này thật đúng là buồn nôn, đầu giường lại khắc cái loại hình này.
“Thích?” Jeff bắt đầu sát lại, vuốt cổ Khải Khải, cúi đầu ngậm dái tai anh, đầu lưỡi từ từ vói vào.
Khải Khải cũng không phải cố tình mà là vô ý, thở dốc một tiếng, trái phải né một cái. Tiếng thở dốc này so với rên rỉ hẳn là có mê lực hơn, Jeff hô hấp lập tức gấp lên, ngực kích động phập phồng, một tay đem Khải Khải đặt lên giường.
Khải Khải cười nhạt, quan sát tình huống xung quanh, đẩy tay Jeff ra, lạnh lùng nói, “Tôi thích ở trên.”
Jeff hơi bất ngờ, cười đến mê hoặc, “Cậu là muốn nói cho ta biết, đây không có người vào?”
Khải Khải không nói gì, nhưng đã muốn nôn……Biến thái đúng là biến thái, tư duy logic có vấn đề(chả phải thế, em cũng không hiểu bạn ý nói gì, biến thái).Tayđẩy, đem Jeff đẩy ra, Khải Khải đứng lên, lạnh lùng nói……”Tôi không hứng thú .”
Jeff bị Khải Khải đẩy ra, có chút giật mình, mắt đồng lập tức biến đen, cười, “Hóa ra vẫn còn hoang dã lắm……ta thích trò chơi phục tùng!”
Khải Khải nhìn trời ——- đầu nghĩ, vậy ngươi đi tìm tinh tinh mà thử.
Thấy Khải Khải trên mặt có vẻ xem thường, Jeff lại càng nổi hứng chinh phục, bổ nhào đến, nghĩ muốn đem Khải Khải đặt lên giường.
Khải Khải nhanh nhẹn tránh được, một người bắt một người né, sau đó, hai người nổi hứng vật lộn.
Khải Khải có chút giật mình không thể xem thường Jeff, đánh nhau kịch liệt rất lợi hại, sức lức cũng kinh người. Jeff lại càng thêm giật mình, Khải Khải thân thủ cường lực, như một con báo con bạo phát, không khỏi có chút sôi máu.
Khải Khải cũng không định dùng toàn lực đánh với Jeff, thế nhưng tình hình lại giả bộ không chống đỡ nổi, trán đầy mồ hôi, cùng bắt đầu thở dốc……Đến cuối cùng, chỉ có thể dùng thân thể linh hoạt, phản kích tránh né.
Jeff thấy Khải Khải giống như sức lức đã bắt đầu yếu đi, mỉm cười, cũng làm bộ có chút mệt, dừng lại nghỉ một chút. Thấy Jeff ngừng lại, Khải Khải cũng lập tức ngưng lại, chỉ là còn chưa có thở được một hơi, đã thấy Jeff đột nhiên lao lên, tay mắt lanh lẹ bắt được tay Khải Khải, kéo mạnh, một tay ném Khải Khải lên giường, sau đó nhào lên, dùng cả người giữ lấy Khải Khải.
Khỉa khải phản kháng vài cái, dần dần tay chân buông lỏng, ngửa mặt, lộ ra cần cổ thon nhỏ, thở dốc.
“Thế nào?” Jeff cười, ” Chịu thua?” Khải Khải liếc mắt nhìn Jeff, nhíu, “Đứng lên, nặng chết.” Vừa nói vừa giãy dụa, hai chân vô ý tách ra, khiến Jeff vốn là đang đè nặng anh, có cơ hội để cả người lọt vào giữa hai chân, đè lại thắt lưng anh, xé mở áo khoác quân dụng……
Hiện tại trước mắt da thịt màu mật ong khiến Jeff nhìn đến rớt tròng, da thịt tinh tế ấn chứa sức lực…….Khiến cho kẻ khác không nhịn được muốn giữ lấy, chinh phục.
Jeff hai tay nâng xương hông Khải Khải lên, chậm rãi lần mò ra sau, đầu ngón tay cách lớp vải thăm dò tiến vào trong mông…….Cúi đầu, hôn lên bụng dưới Khải Khải, đầu lưỡi tại rốn lưu luyến liếm láp.
“A…”Khải Khải rên rỉ một tiếng không thể là giả vờ được, tên ngoại quốc chết tiệt này đụng phải chỗ mẫn cảm nhất của anh.
Jeff bị tiếng kêu của Khải Khải khiến cho cả đầu phát nhiệt, tay dùng sức, mà bắt đầu đi xuống kéo quần Khải Khải, cúi đầu hôn xuống, di chuyển dần xuống dưới.
Khải Khải thấy tình huống sắp có vấn đề, tiếp tục xuống dưới lão tử bị tổn thất rồi, liền ngắm thời cơ, hai nắm lại, dùng toàn bộ sức lực nhằm vào hai thái dương Jeff, hung hăng tấn công……
“Á……” Jeff kêu lên một tiếng, gục trên người Khải Khải, hôn mê bất tỉnh.
Khải Khải đứng lên, nhấc chân đem kẻ trên người mình đá văng, lần này Jeff tối đa cũng phải nửa giờ, Khải Khải mặc áo cài khuy chuẩn bị đào tẩu……Nhưng liếc mắt thấy trên tường một cái kéo.
Mày hơi nhướn lên, Khải Khải nghĩ —— có mà lại để lãng phí sao, đúng không?
………
Troy mang lái thuyền về tới thuyền, đang chuẩn bị trở lại cứu Khải Khải, tóc vàng đã cười nhạt, “Đừng kích động, ở đây buôn lậu không có trăm cũng có hơn nghìn, không phải có thể tùy tiện giết, cho dù anh không phải người, còn bạn bè anh?”
Troy nheo mắt, đã muốn giết chết tiểu tử này, bị Mạc Ninh ngăn cản, thấp giọng nói, “Đại cục làm trọng, yên tâm, Khải Khải hẳn là có biện pháp.”
Troy thực hối hận đã nghe theo Khải Khải,…….Không biết hiện tại……Còn đang lo lắng, đã thấy Khải Khải hai tay đút túi nhàn nhã như đi chơi về.
Thủ hạ Jeff chỉ biết lão đại nói đưa 500 kg ma túy cho Vincent, cũng không biêt chuyện đổi Khải Khải, cũng không hỏi nhiều. Ma túy đã chuyển đủ, Khải Khải nhẹ nhàng lên thuyền, nói với tay buôn lậy đi đầu, “Tôi vừa xoa bóp cho lão đại các người, hắn nói muốn ngủ một chút, tối qua quá tốn sức.”
Thủ hạ hiểu ý cười cười, thấy hàng đã chất đủ, xuống thuyền, Vincent hạ lệnh……. Thuyền chạy.
Chờ thuyền nhanh chóng rời đi, tóc vàng và Vincent đặc biệt khẩn trương, bọn họ không biết vì sao Khải Khải toàn thân trở về, cái này gần như là không có khả năng……
Sam và Safi mang theo người từ trong khoang thuyền đi ra, mọi người biết mình đã được cứu, đều không thể tin nổi, chúc mừng một trận, Mạc Ninh chỉ huy mọi người đem bạch phiến và vũ khí ném xuống biển, còn Vincent và tóc vàng bị trói lại, ném vào buống nhỏ trên tàu.
Khải Khải một mình đừng đầu thuyền hưởng gió, Troy do dự một hồi, mới đi đến, hỏi, “Khải……em không sao chứ?”
Khải Khải quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên cười, rút tay từ túi trước ra, thuận tiện ném cho hắn thứ gì đó.
Troy nhanh tay bắt lấy nhìn —— chỉ thấy một đoạn tóc nâu dài, buộc dây cột tóc đen.
Khải Khải ngồi lên boong tàu, gió biển thổi bay tóc ngắn của anh, chỉ thấy anh mỉm cười, có chút hả hê, “Tên biến thái kia, vẻ mặt hiện giờ, nhất định rất đặc sắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.