Nếu tôi tính không
nhầm thì bây giờ mới là đầu tháng chín, thời tiết đã mát mẻ hơn lúc
chúng tôi ra khỏi hang động rất nhiều. Mà kể từ lần cuối rời khỏi đây,
nhóm Viên Hỷ Lạc không quay về nữa, từ đó họ hoàn toàn bặt vô âm tín.
Ban đầu, Khôn Lỏi còn âm thầm chăm chú giám sát bọn tôi nhưng bây giờ cậu
ta cũng đứng ngồi không yên, tuy cậu ta cố gắng không biểu hiện ra ngoài nhưng chẳng tác dụng gì. Hiển nhiên, thời gian chờ đợi đã vượt qua dự
kiến ban đầu của họ. Tâm trạng của chúng tôi cũng bắt đầu thay đổi,
Vương Tứ Xuyên càng lúc càng bình tĩnh, còn tôi thì càng lúc càng sốt
ruột.
Tôi biết suy đoán, hoặc có thể nói là dự cảm của mình đã linh nghiệm.
Tôi không biết họ đi đâu, cũng không có cách gì đi tìm họ được, đành nhẫn
nại chờ đợi. Thời gian trôi qua từng ngày, nhưng vẫn không thấy bóng
dáng họ quay lại, tình hình trở nên vô cùng căng thẳng.
Chúng tôi đều biết, bất luận hang động khó tìm đến đâu thì họ cũng phải trở về từ lâu rồi mới phải, vậy mà giờ vẫn biền biệt như chim trời cá bể. Về cơ
bản, tôi chỉ có thể phỏng đoán ba khả năng: họ đã xảy ra sự cố gì đó
hoặc bị lạc đường, hoặc họ bị mắc kẹt ở một nơi nào đó trong rừng.
Mấy ngày đầu, tôi và Khôn Lỏi chỉ tìm kiếm trong phạm vi tương đối hẹp, nên chẳng phát hiện ra điều gì. Khôn Lỏi không để chúng tôi cầm theo ba lô, vì vậy cả nhóm chẳng thể đi xa được. Cậu ta rất cố chấp, sự việc đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu tin tưởng chúng tôi.
Không còn
cách nào khác, chúng tôi đành thuận theo ý cậu ta, rồi một tuần trôi qua mà vẫn không thấy ai trở về. Chúng tôi chính thức xác định họ đã xảy ra sự cố. Lương thực họ mang theo chỉ đủ cầm cự trong hai tuần, mà khoảng
thời gian từ lúc họ ra đi đến giờ đã gần một tháng, nếu chúng tôi không
mau nghĩ cách thì họ chết chắc.
Ban đầu vốn có ba người giám sát
chúng tôi, trong đó lần lượt hai người lập thành một đội cứu hộ và bắt
đầu đi tìm kiếm, chỉ để lại một người canh chừng chúng tôi.
Tôi
lập tức phát hiện đây chính là cơ hội thay đổi tình thế. Tôi liền nói
với Khôn Lỏi rằng chúng tôi cũng muốn tham gia tìm kiếm. Như vậy chúng
ta có thể chia thành hai nhóm, xác suất tìm thấy cũng cao gấp đôi. Trong lúc này, thời gian chính là tính mạng.
Khôn Lỏi vẫn chần chừ,
tôi nhận thấy cậu ta đã rất nóng ruột nhưng rõ ràng nhiệm vụ mà đặc phái viên giao cho có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cậu ta. Cuối cùng nghĩ
ngợi một hồi, Khôn Lỏi quyết định: “Đặc phái viên đã nói rồi, mong các
anh hãy đợi ở đây!”
“Cậu nghĩ Tô Chấn Hoa cảm thấy canh chừng
chúng tôi quan trọng hơn tính mạng của anh ta ư? Chúng tôi đợi ở đây
khác gì đợi ngồi lượm xác anh ta?” - Tôi nói - “Nói thẳng ra, nếu cậu
không yên tâm về chúng tôi thì cứ việc cầm súng rồi đi cùng một nhóm với chúng tôi. Như vậy còn sợ gì chúng tôi bỏ chạy nữa?”
Cậu ta vẫn còn do dự, tôi thấy đúng là không còn gì để nói, đạo lý đơn giản thế mà sao đầu óc tên này không chịu hiểu nhỉ?
Tôi mặc kệ cậu ta, cứ thế cầm lấy một chiếc ba lô và bắt đầu nhét thịt hun
khói, trang thiết bị và làm các công tác chuẩn bị khác.
Vương Tứ
Xuyên bắt chước tôi cũng đeo ba lô lên vai, Khôn Lỏi nhìn thấy vậy, cậu
ta như chợt nghĩ thông suốt mọi chuyện, liền giẫm chân mấy cái gọi hai
người kia cùng chúng tôi chuẩn bị lên đường.
Vương Tứ Xuyên có ý
đồ riêng, cậu ta nhét tất cả thịt hun khói vào ba lô. Sau khi chuẩn bị
xong xuôi mọi việc, chúng tôi chia thành hai nhóm. Anh Điền, Vương Tứ
Xuyên, Khôn Lỏi và tôi cùng một nhóm, cả nhóm lập tức xuất phát.
Vừa vào rừng rậm, tôi liền phát hiện địa hình ở đây khó đi hơn chúng tôi
nghĩ rất nhiều, chưa được bao xa, chúng tôi đã không thể nhận ra con
đường mà trước đây vẫn có thể dễ dàng nhận ra, trong rừng già rậm rạp,
nơi nào cũng giống nhau y đúc.
Sau đó, Vương Tứ Xuyên phải dùng
rìu bổ ba nhát ngang và một nhát dọc ở chính giữa để làm kí hiệu, đề
phòng chúng tôi bị lạc đường.
Ban đầu tôi phân tích, căn cứ vào
tần suất cứ ba đến năm ngày, đội Hỷ Lạc lại về doanh trại bổ sung lương
thực một lần, thì khu vực họ đang hoạt động có lẽ chỉ cách doanh trại từ một đến hai ngày đường, thậm chí nếu may mắn thì có lẽ họ đang bị mắc
kẹt ở đâu đó và chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm thấy họ. Nhưng bây giờ xem
ra khả năng họ bị lạc trong rừng là rất lớn. Tôi không biết họ đã đi đến đâu, nếu đi quá xa thì đúng là xong đời.
Ngoài ra, tôi còn nghĩ
đến khả năng họ đã xuống động, có điều họ chưa bổ sung thêm lương thực
thì cho dù có phát hiện thấy điều gì quan trọng chăng nữa cũng không thể ôm bụng đói để đi thám hiểm được.
Chúng tôi tìm theo hướng đông
bắc trước, vừa gọi to vừa lên núi, tìm nơi có tầm nhìn tương đối cao để
quan sát bốn phía xung quanh.
Anh Điền nhìn thấy rừng cây ngút
ngàn thì lòng rất đỗi hoang mang, chúng tôi liền đốt khói tín hiệu, hy
vọng họ sẽ đáp lại, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Chúng tôi cứ đi như
vậy trong suốt năm ngày trời, nhưng bốn bề vẫn chỉ là một miền xanh đậm
trải ngút tầm mắt. Thực lòng tôi hiểu rõ, nếu tiếp tục tìm kiếm không
định hướng như thế này thì cơ hội có thể gặp được họ sẽ rất mong manh.
Trong đội thám trắc trước đây cũng từng xảy ra chuyện thành viên trong đội bị mất tích, nhưng những người mất tích thường không bao giờ trở lại, dẫu
dân bản địa vác đuốc đi tìm giúp cũng chẳng ích gì. Nhưng lúc ấy, trong
lòng tôi có một niềm tin mãnh liệt, đó là họ tuyệt đối sẽ không chết ở
nơi này.
Suốt dọc đường, Vương Tứ Xuyên liên tục ra hiệu cho tôi
chạy trốn, chỉ cần khống chế Khôn Lỏi thì với số thịt hun khói trong ba
lô, chúng tôi có thể sống sót thoát ra khỏi rừng, cùng lắm là dẫn theo
Khôn Lỏi chạy về phía nam. Trong khi đó những người này đều chắc chắn
không thể chết trong rừng, nên không chừng họ sẽ gặp được một đội cứu
nạn khác, hoặc tự mình tìm lối thoát ra ngoài nên chúng tôi không cần
phải quan tâm đến họ nữa.
Tuy cậu ta phân tích cũng có lý nhưng
tôi không đồng ý, tôi không nói nguyên nhân cho cậu ta biết nhưng trong
đầu vẫn lờ mờ nhớ rằng, xác chết được đậy dưới tấm vải bạt mà chúng tôi
phát hiện thấy trong nhà kho hình như chính là Khôn Lỏi.
Nếu tôi nhớ không lầm thì chứng tỏ sau đó Khôn Lỏi cũng xuống động, chứ tuyệt đối không bị chúng tôi bắt cóc ở đây.
Điều đó cũng có nghĩa rằng nếu bây giờ chúng tôi làm khó Khôn Lỏi thì rất có khả năng người thất bại sẽ là chính chúng tôi, thậm chí chúng tôi còn
bị cậu ta bắn chết ở đây.
Thân thủ của Khôn Lỏi rất tuyệt, tôi
cảm thấy Vương Tứ Xuyên chưa phải đối thủ của cậu ta, bởi vậy giờ chưa
phải thời cơ cho chúng tôi bỏ trốn, tốt nhất là cứ kiên nhẫn chờ cơ hội
thì hơn.
Vương Tứ Xuyên sốt ruột không thể chịu nổi, tôi phải
chuyển hướng tìm kiếm sang phía nam thì cậu ta mới thôi lèm bèm. Tôi
bảo: “Chúng ta cứ đi thẳng về hướng nam, nếu không tìm thấy thì chúng ta sẽ theo đà thực hiện luôn kế hoạch.”
Thế là cả nhóm liền chuyển
hướng, lần này chúng tôi cố tình thâm nhập sâu hơn, đi liền bảy ngày
đường, đến trưa ngày thứ tám thì đột nhiên Vương Tứ Xuyên bắt đầu kêu
toáng lên.
Chúng tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy ở ngọn núi xa xa có một cột khói đang vươn lên.
Nơi đây vẫn nằm trong rừng rậm nguyên sinh, nên không thể có chuyện nổi lửa nấu ăn giữa rừng, cây cối bình thường mà bén lửa thì cũng không thể có
khói đen rõ rệt như vậy, hỏa hoạn trong rừng quy mô lớn cũng không thế
này.
Đây rõ ràng là khói tín hiệu, chắc chắn Viên Hỷ Lạc đã tham khảo cách làm của chúng tôi.
Khôn Lỏi vui mừng tưởng phát điên, chúng tôi chạy thục mạng về phía đó, mãi
bảy tiếng đồng hồ sau mới tới nơi. Vừa nhìn đã biết đây là một sườn núi
khuất gió, lúc đầu còn nhìn chưa rõ, nhưng quan sát kĩ mới phát hiện ở
nơi bốc khói tín hiệu có sáu bảy lều trại. Tuy biết rõ nhóm Viên Hỷ Lạc
chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì nhưng tận lúc nhìn thấy cảnh tượng
này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc ấy, tôi đột nhiên phát
hiện nơi đó rất quen mắt, địa hình xung quanh khiến tôi nhớ đến một địa
điểm tương tự mà tôi từng đi qua.
Chạy theo Khôn Lỏi đến bãi cắm
trại, cậu ta lao thẳng vào lều gọi lớn, còn tôi nhìn môi trường bốn phía xung quanh, vừa nhìn kĩ thì mồ hôi lạnh liền túa ra như tắm, tôi dường
như có thể lập tức khẳng định rằng mình đã từng đến đây.
Không
còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là miệng hang thẳng đứng mà lần đầu tiên
chúng tôi xuống, bây giờ nó đã bị che phủ bởi lớp lá rụng.
Nhưng tôi nhớ miệng hang cách doanh trại bỏ hoang của quân Nhật không xa lắm, mà cũng không phải ở hướng này.
Lẽ nào chúng tôi cứ ngỡ mình đi về hướng nam nhưng trên thực tế chúng tôi
đã đi vòng lại sao? Tôi nhìn quanh quất bốn phía, rất nhiều đặc trưng
khiến tôi có thể khẳng định chắc chắn đúng là nơi đây.
Tôi cảm
thấy không ổn nhưng chẳng thể xác định cụ thể là không ổn ở chỗ nào. Nếu bảo chúng tôi đi vòng nhầm mà đến được đây thì vòng tròn đó đúng là
trùng hợp đến không tưởng tượng nổi.
Vừa đi vừa nghĩ miên man,
chúng tôi đã đến trước lều trại lúc nào không hay, Khôn Lỏi lập tức gọi
lớn: “Thủ trưởng đặc phái viên! Thủ trưởng đặc phái viên ơi!”
Không có ai trả lời, chúng tôi xông vào trong lều, tìm từng chiếc một nhưng đều chẳng phát hiện thấy người nào.
“Họ đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ bị sói quắp hết đi rồi?” - Vương Tứ Xuyên vẫn chưa hiểu ra được vấn đề.
Còn tôi thì biết rõ họ đang đi đâu, tôi liền quay người chạy thẳng lên sườn núi, lao đến phía sau một gốc cây lớn và lập tức nhìn thấy trên bãi đất đen phía sau thân cây có một miệng hang lớn.
Khôn Lỏi bám theo
sau, nhìn thấy cái hang, cậu ta lập tức đòi xuống, tôi chưa kịp giữ lại
thì nơi cậu ta vừa giẫm lên đã bị lún xuống.
Khi tôi kéo được cậu ta ra khỏi đó và dọn sạch đám lá khô đi thì một mảnh lưới ngụy trang hiện ra ngay trước mắt chúng tôi.
Sợi thừng kết lưới rất to, trông có vẻ chắc chắn nhưng thực tế lưới ngụy
trang đã rách nát kha khá rồi, chỉ cần chạm vào là rách.
Cạnh đó, chúng tôi nhìn thấy mấy sợi dây thừng được thắt lên cây đại thụ, một đầu dòng thẳng xuống động.
Tôi lạnh người, xem ra vào lần cuối cùng đi thăm dò, họ đã phát hiện thấy
miệng hang động, họ không hề bị lạc đường hay mắc kẹt ở đâu đó mà là đã
đi thẳng xuống động. Từ khi họ mất tích đến nay đã khá lâu, lương thực
chắc chắn đã cạn kiệt, vậy sao họ vẫn chưa ra? Lẽ nào họ xảy ra chuyện
thật sao?