Đại Mạc Thương Lang

Chương 50: Cuộn phim




Ba chúng tôi ngẩn người suốt hồi lâu, ai nấy đều cảm thấy sự việc có điều bất thường, tôi ngồi xuống, cố ép bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ, mọi lời giải đáp có lẽ đều nằm trong hộp sắt này, dần dần tôi hiểu ra vấn đề.
Lẽ nào sự tình lại như vậy?
Những sự việc khó hiểu trước đây bỗng chốc trở nên thật rõ ràng, mục đính quân Nhật xây dựng khu vực dưới lòng đất này, đồng thời vận chuyển máy bay ném bom hạng nặng xuống đây chính là vì lòng vực sâu thẳm và rộng mênh mông như hư vô kia.
Chúng tôi cũng không biết vì sao họ lại tìm được nơi này, có lẽ là khi tìm kiếm nguồn dầu lửa và các mỏ than, họ đã vô tình phát hiện ra không gian rộng lớn nơi đây, cũng có thể do hiếu kì đi khảo sát dòng sông ngầm, thì phát hiện điểm cuối của dòng sông là một khoảng hư không hùng vĩ. Song động cơ nào không quan trọng, rõ ràng họ rất kiên quyết muốn biết rõ, bên dưới vùng đất Trung Hoa, trong khoảng không tối tăm giống như vũ trụ bao la kia có chứa đựng điều gì?
Và để thực hiện mục đích đó, họ đã chọn sử dụng máy bay Shinzan, nhưng đương nhiên họ không thể dùng mắt thường để ghi lại toàn bộ những kết quả đã quan sát được, chắc chắn trong máy bay có cài đặt thiết bị giám sát, ví dụ như loại máy camera tân tiến chuyên biệt dành cho máy bay chẳng hạn.
Thế nhưng, sau khi máy bay cất cánh, toàn bộ cơ sở bên dưới mặt đất lại bị vứt bỏ vì một lí do nào đó. Không còn người điều hành, đồng nghĩa với việc không có hoa tiêu chỉ đường nên lúc máy bay quay vòng trở lại, đã bị rơi xuống dòng sông ngầm. Nhưng do dưới lòng sông chất đầy xác công nhân Trung Quốc, cho nên chiếc máy bay đã không bị phá hủy hoàn toàn, có khả năng có người trong tổ bay đã bị thương, nhưng chỉ một mình cơ trưởng bị chết, đó chính là cái xác chết có tư thế kì quái mà chúng tôi đã nhìn thấy ở bên trong máy bay. Những thành viên khác có thể vẫn sống sót.
Hộp đựng cuộn phim chúng tôi lấy từ cái xác vùi dưới lớp băng, nếu nói vậy thì cái xác đó khả năng chính là xác của một thành viên đội bay. Sau khi máy bay hạ cánh, cô ta may mắn sống sót, lấy cuộn phim mang theo, nhưng sau đó không biết tại sao lại chết cóng bên dưới hầm lạnh này?
Phải chăng sau khi chiếc máy bay bị phá hủy, ở đó đã xảy ra sự cố gì đó. Nhóm phi công không rời đi mà lại xuống dưới con đập để chôn dấu chỗ đầu đạn gần máy ra-đa. Sau đó vì một lí do nào đó nên đã bị lạnh cóng đến chết ở nơi này.
Thế nhưng, cách người ta sắp xếp máy ra-đa và chỗ đầu đạn thật giống như cách lý giải của Vương Tứ Xuyên, đúng là chẳng khác nào một hệ thống bẫy.
Nguyên nhân là gì? Lẽ nào họ đã nhìn thấy thứ gì đó dưới vực sâu, hay họ cho rằng, máy bay Shinzan đã thu hút được thứ gì đó đang ẩn mình dưới vực sâu?
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng, khắp người chợt nổi gai ốc.
Những việc sau đó rất đơn giản, toàn bộ thành viên may mắn sống sót của phi hành đoàn đều bị đông cứng. Mấy chục năm sau, nhóm khảo sát địa chất chúng tôi đã phát hiện ra hang động này, cho nên chúng tôi bắt đầu công cuộc khảo sát.
Chúng tôi không biết điều gì đã xảy ra với nhóm khảo sát thứ nhất, giả thiết rằng nhóm này bị nội gián địch đánh lén, thì rõ ràng tên giặc đó phải là lính Nhật, chỉ hắn ta mới biết được tất cả cấu kết bên dưới này, cũng biết được nơi này đã bị người Trung Quốc phát hiện ra, thế nên hắn mới trà trộn vào đội khảo sát thứ nhất, giết chết các thành viên trong đội, đồng thời phá luôn kế hoạch khảo sát nơi này của họ.
Nhìn những dấu vết còn sót lại nơi đây, có thể thấy hắn đang tìm kiếm thứ gì đó, khả năng chính là cuộn phim này. Có điều hắn không hề biết, thực ra cuộn phim đã bị đông cứng dưới lớp băng, cho nên mặc dầu đã cất công tìm kiếm bao lâu nay, nhưng vẫn chưa tìm ra được. Để có thêm thời gian hành động, hắn đã đẩy chúng tôi xuống dưới hầm băng này, chắc muốn chúng tôi chết cóng, nhưng hắn đã không ngờ rằng người trong đội khảo sát thứ nhất vẫn còn sống, người đó đã dùng máy điện báo phát ra tín hiệu cấp cứu, khiến nhóm anh Đường đã tìm ra được vị trí của hầm băng nhờ tấm bản đồ.
Sự việc cứ như thế mà diễn tiến. Tôi nói những suy đoán của mình cho hội Vương Tứ Xuyên nghe, ba người có suy nghĩ đều khá giống nhau.
“Nếu như vậy thì tên đánh lén này quả thực rất lợi hại, tâm địa hung hiểm khôn lường. Hắn quay chúng ta như quay dế.” – Vương Tứ Xuyên nói – “Sau khi hắn đẩy chúng ta xuống hầm băng, hắn lại còn muốn ra tay giết kẻ bị rớt khỏi đội là cậu dưới cái hố băng. Có điều, rõ ràng người bị lạc của nhóm trước là một phụ nữ, tại sao cậu lại có cảm giác kẻ muốn giết cậu lại là đàn ông nhỉ?”
Tôi cắn môi suy nghĩ rồi đáp: “Rất rõ ràng, có hai khả năng, thứ nhất là do chúng ta nhận lầm người, thứ hai do người đó cải trang, vóc dáng người Nhật khá thấp bé, cho nên ngay từ ban đầu chúng ta đã lầm tưởng hắn là phụ nữ, kẻ này trà trộn vào đội ngũ của chúng ta ngay từ lúc mới đến đây.” Nói đến đây, tôi chợt nhớ tới mẩu giấy ai đó đã nhét vào túi mình khi ấy.
Người này, chính là người muốn chôn vùi tôi dưới hố băng, và cũng chính hắn là người đã dập cầu dao để đẩy chúng tôi đi xuống đáy đập, định dìm chết chúng tôi dưới đó.
“Theo cậu thì đó là ai?”, tôi hỏi Vương Tứ Xuyên.
Cậu ta lắc đầu, chúng tôi đều không nắm rõ về những người lính ở đây, nên nói thực với tôi ai cũng có khả năng đó.
“Theo tôi, nếu không phải Trần Lạc Hộ thì là Bùi Thanh, hai người này đáng nghi nhất.” Vương Tứ Xuyên đưa ra phỏng đoán, “Mà xem ra, Bùi Thanh vẫn đáng nghi hơn cả.”
Vương Tứ Xuyên vốn ác cảm sẵn với Bùi Thanh, nhưng bản thân tôi, tôi cũng thấy hơi nghi ngờ Bùi Thanh, chỉ có điều không dám nói ra thôi.
Mã Tại Hải trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bây giờ biết làm thế nào đây? Địch ở trong bóng tối, còn chúng ta lại ở ngoài sáng.”
“Chúng ta lại không có kinh nghiệm đối phó phản gián, nhưng cả ba người đều từng bị đánh lén, rõ ràng ba người chúng ta đều không nằm trong danh sách tình nghi”- Tôi đáp – “Nếu lúc này chúng ta cứ ở đây giằng co với hắn thì chưa chắc đã thắng, giờ đã biết cuộn phim chính là mục đính tìm kiếm của hắn, vì vậy chúng ta nên đi tìm cuộn phim trước, sau đó rời khỏi chỗ này, lên mặt đất để tổ chức quyết định nên triển khai hành động gì tiếp theo.”
Đề nghị này của tôi lúc đó chính là sự thống nhất giữa lợi ích cá nhân, lợi ích tổ chức với lợi ích quốc gia, cho nên nó được thông qua rất nhanh.
Vương Tứ Xuyên hơi lo ngại: “Có điều, nếu đúng như chúng ta nghĩ thì với số người trong nhà kho ít ỏi như thế, biết đâu cuộn phim đã bị kẻ địch cướp trước một bước rồi?”
Tôi cũng nghĩ hoàn toàn có thể xảy ra khả năng này, nhưng sự thực thế nào thì không thể ngồi đây mà đoán được, chúng tôi phải nghĩ cách để quay trở lại chỗ nhà kho.
Ngoài ra, hội anh Đường chắc cũng đang tìm đường quay trở lại nhà kho, mà chúng tôi còn có nhiệm vụ phải ở đây để truyền báo thông tin, báo cáo cho các anh về các lối đi và cả chuyện bị đánh lén nữa, nếu không có thể các anh lại sẽ đi tìm chúng tôi, rồi nảy sinh bao nhiêu rắc rối khác, từ đó có thể dẫn tới việc khiến càng nhiều người bị thương vong, thế thì tội của chúng tôi càng nặng thêm.
Biện pháp tốt nhất là nên để lại một người ở nơi này, còn hai người sẽ mang cuộn phim đi, người ở lại chịu trách nhiệm báo cáo lại tình hình. Song, lúc này ai ở lại, quả thực là một vấn đề rất nhạy cảm, nên nhất thời tôi cũng chẳng biết phải nói gì.
Tóm lại, nhiệm vụ thứ nhất là phải về nhà kho trước đã.
Tất cả có ba con đường, hai con đường đã đi thử, đã biết là sai, vậy chắc chắn đường ra sẽ là con đường còn lại.
Quá trình tiếp theo diễn ra khá khô khan. Khu vực này có lẽ là khu vực trung tâm của con đập, khu ở của công nhân, quân lính, nhà ăn, kho vũ khí đều tập trung tất ở chỗ này, ngoài ra còn có phòng điều khiển, các văn phòng làm việc, khu vệ sinh, chúng tôi phải đi mất gần hai tiếng đồng hồ qua khu vực đó, phải rẽ, ngoặt qua rất nhiều con đường cuối cùng mới thấy một cầu thang.
Đó là cầu thang thoát hiểm, chắc được dùng để thoát lên khi thang máy không sử dụng được, cái thang này rất hẹp, chúng tôi leo lên chừng hai chục bật thì đã nghe có tiếng gió thổi, leo thêm chừng chục bật nữa thì đến cánh cửa, đẩy cánh cửa làm bằng lưới sắt ra cuối cùng chúng tôi đã đến được tầng trên của con đập.
Vừa leo lên trên, một trận gió mạnh lập tức táp vào mặt, ngọn đèn pha trơ trọi vẫn làm nhiệm vụ của mình trên đó, còn một phía nữa chỉ thấy tối om và rất yên tĩnh. Chúng tôi đã trải qua từng ấy sự kiện, bây giờ lại một lần nữa nhìn lại không gian sâu thẳm và rộng mênh mông này, cảm giác hỗn độn, phức tạp lại ùa về.
Hơn nữa, mực nước lúc này đã hạ, những vật vốn bị chìm hoàn toàn dưới mực nước nay đã nổi cả lên. Chúng tôi nhìn thấy cả đống bao tải chứa xác người chất cao như những ngọn núi nhỏ, chiếc Shinzan bị gãy gập nằm im lìm giữa đám xác, tôi có thể nhìn rất rõ dấu vết va quệt của máy bay khi nó rơi xuống. Bên cạnh đó rất nhiều các kiến trúc ở dưới nước cũng nổi lên, thậm chí vài chỗ còn sáng ánh đèn. Chắc Mã Tại Hải đã bật tất cả những công tắc này cùng lúc bật công tắc đèn pha.
Dòng sông ngầm đôi chỗ đã cạn khô, mực nước hạ xuống rất thấp, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy, cửa xả lũ của con đập đóng lại, chỗ này bắt đầu úng nước, không bao lâu sau, nước sẽ lại dâng lên.
Mã Tại Hải chỉ về một hướng, nơi đó tối đen như mực: “Đó chính là khu lọc nước của con đập, thuyền của chúng ta ở chỗ đó, chắc giờ này vẫn còn.”
“Nếu chúng ta có thể thoát ra ngoài nhờ con thuyền này, thì cơ hội thăng chức của cậu chắc chắn sẽ thành hiện thực đấy!”, tôi nói, rồi nghĩ thầm giả sử không có thuyền tôi cũng sẵn sàng lội nước để đi, cho dù có đi vào chỗ chết.
Chúng tôi không còn thời gian để chú ý đến những điều này nữa, chúng tôi tính toán làm thế nào để tìm ra nhà kho, định sẽ men theo mép ngoài của thành đập để trèo xuống. Nhưng trước hết, chúng tôi phải tìm thấy chỗ lúc trước chúng tôi đã rẽ cái đã. Đang chuẩn bị tiến hành, thì Mã Tại Hải bỗng hốt hoảng kêu lên: “Các anh mau nhìn xem!”
Tôi quay lại, thấy cậu ta đang nhìn về phía bên trong con đập, tôi lập tức dõi mắt theo: “Gì đó?”
“Có người!”
Nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ về nơi bóng tối trong con đập, tôi thấy một chiếc đèn pin đang di chuyển rất nhanh, có người đang đi trên tấm lưới sắt.
“Ai đó?”, Vương Tứ Xuyên hỏi.
Mã Tại Hải vẫn dõi theo, sắc mặt căng thẳng: “Không biết, nhưng hắn đang đi về phía chiếc xuồng của mình.”
“Chết rồi!”
Ba người chúng tôi đều ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ có một chiếc đèn, lại đi một người, lẽ nào chỉ có một tên địch? Hắn đang chạy về phía chiếc xuồng, lẽ nào hắn đã trộm được cuộn phim và giờ chuẩn bị trốn đi?
Lúc đó chúng tôi không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận, bất kể là bạn hay thù, lúc này chúng tôi phải bắt sống hắn. Không đợi tôi nói ra lời, Mã Tại Hải và Vương Tứ Xuyên đã vội lao đi, chuẩn bị trèo xuống chiếc cầu thang sắt.
Gió ở mép trong của con đập không mạnh lắm, vả lại bên dưới cũng không sâu, chúng tôi ba chân bốn cẳng trèo xuống, nếu không chặn được tên kia thì rất có thể chúng tôi sẽ mất cơ hội trở về.
Cũng may, chúng tôi trèo xuống con đập rất nhanh, con đường được làm bằng các tấm lưới sắt rất rộng. Nhưng vì tầm nhìn hạn chế nên chỉ trong phút chốc tôi đã không còn nhìn thấy bóng người kia đâu nữa.
Mấy anh em đang do dự, bỗng Vương Tứ Xuyên nhìn thấy ánh đèn pin nhấp nháy cách chúng tôi chừng năm sáu trăm mét.
“Đuổi theo!”, tôi hét to, nhưng cậu ta vội ngăn tôi lại: “Chúng ta không có súng, ngộ nhỡ kinh động đến tên đó, hắn mà giơ súng bắn mình, thì mình không phải đối thủ của hắn đâu!”
“Thế phải làm sao?”, tôi sốt ruột.
“Chúng ta phải tấn công thôi”, giọng Vương Tứ Xuyên bỗng trầm xuống, “Đây không phải chuyện đùa, đối phương có thể là kẻ giết người trong chớp mắt. Trong nhóm chúng ta, cậu là cán bộ kĩ thuật, Tiểu Mã là lính công trình, chưa ai từng ra trận, tuyệt đối không được liều lĩnh!”
Tôi tức giận: “Nói thế thì khác gì cậu phải xung trận!”
“Tuy tôi chưa từng đi đánh giặt, nhưng đã theo cha cưỡi ngựa từ năm lên năm tuổi, mười lăm tuổi đã cùng bạn đi bẫy sói, bọn trẻ con Mông Cổ chúng tôi chơi trò gì cũng nguy hiểm, chắc chắn giỏi hơn các cậu”, cậu ta nhìn theo ánh đèn pin, rồi nói tiếp: “Bây giờ chúng ta chẳng khác gì đi săn, ưu thế duy nhất là quân số nhiều hơn phe địch, ba chúng ta phải phân công nhiệm vụ rõ ràng, một người chịu trách nhiệm lôi kéo sự chú ý của hắn, một người chịu trách nhiệm tước lấy khẩu súng, còn người cuối cùng trốn trong khe đánh úp hắn. Tôi phụ trách đánh hạ khẩu súng. Ngô, trông cậu gầy còm thế kia, chắc chỉ phù hợp với việc lôi kéo sự chú ý, còn Tiểu Mã sẽ nhân lúc đó xông vào đánh úp.”
Tôi hỏi: “Trong tay cậu không có súng, lấy gì đòi hạ súng của hắn?”
Vương Tứ Xuyên đưa mắt nhìn quanh, định tìm một cây gậy nào đó, nhưng đây lại là con đường làm bằng các tấm lưới mắt cáo, rác còn không có thì lấy đâu ra vật gì để làm vũ khí. Cuối cùng, cậu ta móc trong bao tải giảm xóc ra một đoạn xương đùi người chết, cậu ta giơ lên nói: “Trước đây trên thảo nguyên ở Mông Cổ cũng không có vũ khí gì, nhưng vật gì rơi vào tay chúng tôi cũng đều trở thành vũ khí hết.”
Tôi nhìn tư thế Vương Tứ Xuyên cầm khúc xương đùi liền hiểu ra cậu ta đang chuẩn bị ngón nghề quăng vũ khí, tôi liền hỏi: “Sao cậu không cầm khúc xương phang phẳng một phát vào đầu cho hắn gục luôn?”
Vương Tứ Xuyên trả lời: “Không thể làm vậy được, cậu tự nhìn sẽ hiểu ngay.”
Tôi nhìn về phía tên địch, liền hiểu ra ý định của cậu ta, nơi này ánh sáng không đủ, chỉ có cánh tay cầm đèn pin của hắn là nhìn thấy rõ, còn tất cả những bộ phận khác trên người đều chìm lấp trong bóng tối, lúc ẩn lúc hiện.
“Nếu hắn bỏ đèn lên thuyền, thì đến người hắn ở chỗ nào mình cũng không thể nhìn rõ, vì thế cậu nhất định buộc hắn phải khai hỏa thì mới biết vị trí của khẩu súng.”
Bình thường tôi khá tin tưởng vào năng lực của Vương Tứ Xuyên, thế nhưng vào thời khắc quan trọng thế này thì tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì, tôi thắc mắc: “Không được, chỉ mỗi một ‘cây gậy’ đó liệu có đánh trúng hắn không, nếu không đập trúng thì sẽ thế nào?”
Vương Tứ Xuyên vặc lại, trách sao mà tôi lắm lời thế, cứ ngồi đó mà do dự rồi để tên địch kia chạy mất, lúc đó chúng tôi cứ ngồi đây mà đợi cả đời.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ánh đèn đã dừng lại, không biết hắn ta đang làm gì, những lời Vương Tứ Xuyên vừa nó khiến chúng tôi gai lạnh hết cả người, rõ ràng bọn tôi phải đánh cược tính mạng vào ván bài này, vậy là tôi đành gật đầu.
Ba người chúng tôi tắt đèn pin, mò mẫm đi trong bóng tối tiến về phía trước, lợi dụng rất nhiều thứ bên đường yểm trợ, rồi nhanh chóng đến gần chỗ phát ra ánh đèn. Bóng dáng kẻ địch càng lúc càng hiện rõ trước mắt.
Cuối cùng, khi cách tên địch khoảng chừng trên mười mét, tôi nhìn thấy một người mặc quân phục lính Nhật, đang rướn người lên chiếc xuồng để chuyển đồ, hai mắt láo liên nhìn xung quanh. Tiếp đó, tôi nhìn thấy cuộn phim đã bị mang đặt lên trên xuồng.
Tôi trốn đằng sau mấy cái bao tải giảm xóc, chỉ để lộ nửa đầu lên để quan sát, tên địch kia đeo mặt nạ chống độc.
Mẹ kiếp, đến lúc nào rồi mà không thèm lộ rõ gương mặt thật của mày ra?
Vương Tứ Xuyên đánh mắt nhìn tôi, khẽ đưa ngón tay ra hiệu, ý bảo tôi hãy thu hút sự chú ý của đối phương. Mã Tại Hải thì lặn xuống dưới nước phục sẵn, chuẩn bị phóng lao bắt mồi.
Một khi tôi phát ra tín hiệu, đối phương sẽ cảnh giác và lập tức bắn ngay, nhân lúc đối phương đang tập trung vào tôi, Vương Tứ Xuyên sẽ thò gậy ra đập rơi khẩu súng của đối phương. Sau đó Mã Tại Hải sẽ nổi lên dìm hắn xuống nước ngay lập tức, ba chúng tôi vạch kế hoạch hành động như thế để bắt hắn.
Tôi xem xét lại, thấy không có vấn đề gì liền gật đầu. Vương Tứ Xuyên đang định động thủ, bỗng nhiên tên địch bỗng dừng lại, cảnh giác nhìn khắp xung quanh, dường như hắn phát hiện thấy điều gì bất thường.
Tôi và Vương Tứ Xuyên rụt cổ lại, nghĩ bụng thằng cha này đúng là nghiệp vụ lâu năm. Đợi một lúc sau, đối phương tiếp tục thò đầu ra, rồi thò tay ra mò mẫm rất nhanh, quả nhiên thằng cha này đang sợ hãi.
Vương Tứ Xuyên không bàn thêm gì nữa, cậu ta nháy mắt ra hiệu, Mã Tại Hải đã lặn xuống dưới nước, lập tức nổi lên. Chúng tôi hết sức tập trung để phán đoán động thái của địch, mắt không ngừng dõi theo bóng hắn đang di chuyển về phía chiếc xuồng.
Vương Tứ Xuyên liếc mắt sang tôi, tôi hít một hơi dài, miệng lẩm bẩm thầm cầu khấn “A di đà Phật”, rồi bất ngờ lao lên hét lớn: “Cấm cử động!”
Ánh đèn lập tức xoay về phía tôi, chạy được chừng hai bước, đối phương lập tức khai hỏa, viên đạn bay vèo vèo sượt qua đầu tôi.
Tôi cảm giác mình chắc toi rồi, viên đạn vèo đi sau đầu tôi rất gần, thằng cha này bắn súng thành thục thật, có thể hắn không nhìn thấy tôi, chỉ nghe tiếng mà vẫn phán đoán được vị trí của tôi, hơn nữa tốc độ bắn của nó rất nhanh. Dường như đó là bản năng, chỉ trong tích tắc là nổ súng. Tôi quay lại nhìn hai vệt lửa đỏ ngầu xệt qua vị trí đứng lúc nãy của mình, tí nữa thì đi điểm danh với Diêm Vương.
Cũng may, Vương Tứ Xuyên đứng bên cạnh hành động nhanh như cắt, tôi vừa ngã xuống thì nghe thấy tiếng hộc lên như con thú bị đánh chết giữa không gian, đó chắc chắn là thế võ tàn bạo mà Vương Tứ Xuyên vẫn dùng khi bắt bò rừng ở quê nhà, sau đó là một loạt tiếng lõm bõm của đồ vật rơi xuống nước.
Tôi biết chúng tôi đã thành công, nên vội đứng dậy, chạy về phía âm thanh vừa phát ra.
Vương Tứ Xuyên chay nhanh hơn tôi, tôi nhìn thấy những vòng tròn sóng nổi trên mặt nước, đang định nhảy xuống, bỗng tôi nhìn thấy trên xuồng có hộp đựng cuộn phim bọc vỏ da màu đen.
Tôi vội trèo lên tóm lấy nó, rồi nhặt một khẩu súng trường lên nhắm xuống mặt nước.
Hai đánh một, hơn nữa lại là Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải, cho nên tôi không phải tham gia, tôi chú tâm vào việc bảo vệ an toàn cho những tư liệu quan trọng này.
Mặt nước ùng ục một hồi, tôi thấy Mã Tại Hải nổi lên một tí rồi lại ngụp xuống, tôi chĩa súng xuống nước, hai người cuốn lấy nhau, vật lộn dưới đó, không phân biệt được ai với ai, nên tôi không dám bóp cò.
Không biết cả hai vật lộn bao lâu, bỗng nhiên tôi thấy im ắng, sau đó Mã Tại Hải nổi lên, bám lấy xuồng leo vào, miệng thở hổn hển.
Tôi giật mình tí nữa thì thúc khẩu súng xuống, định thần lại thấy đó là cậu ta mới dừng tay, tôi hỏi thế nào, nhưng câu ta không trả lời, chỉ há mồm thở hổn hển, tôi nắm lấy tay cậu ta nhưng cánh tay cứ rũ ra.
Mấy giây sau, Vương Tứ Xuyên cũng trồi lên, cậu ta vốn là người khỏe mạnh nên không mất sức nhiều lắm, dù dưới nước nhưng mắt vẫn có thể nhìn khắp bốn phía.
Bốn bề tĩnh mịch yên bình, tôi cầm đèn pin quét qua một lượt nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Me kiếp, nó chạy mất rồi!”, cuối cùng Vương Tứ Xuyên bật ra tiếng chửi, “Đã lấy được cái hộp chưa?”
Tôi cầm cái hộp đựng phim giơ lên vẫy vẫy, cậu ta gật đầu rồi trèo lên xuồng. Vương Tứ Xuyên kéo Mã Tại Hải: “Thành công đến phút chót rồi còn để tuột mất, nhưng chúng ta góp công ngang nhau”. Nói rồi, Vương Tứ Xuyên kéo Mã Tại Hải đứng lên.
Tôi nhìn ra phía mặt nước sông đen ngòm, biết chắc có một đôi mắt ở đâu đang theo dõi chúng tôi, tôi quay sang xem thái độ Mã Tại Hải thế nào, rõ ràng là cậu ta muốn rời khỏi chỗ này lắm rồi, cậu ta nói: “Bây giờ định thế nào? Hay mình đi luôn?”
Nói thật sau khi nhìn thấy cái xuồng ở đây, trong đầu tôi chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ là rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, cho nên không cần suy nghĩ, tôi lập tức gật đầu: “Thôi bỏ đi, vì sự an toàn của cuộn phim, tôi nghĩ mình nên nghe lời Mã Tại Hải, rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.”
Mã Tại Hải hớn hở, bắt đầu thả sợi dây cáp ra, tôi nhìn sang Vương Tứ Xuyên, cứ tưởng cậu ta sẽ đồng ý với quan điểm của chúng tôi.
Nhưng không thấy cậu ấy động đậy gì.
Tự nhiên thấy hồi hộp, tôi liếc nhìn, định hỏi cậu ta nghĩ gì? Lẽ nào Vương Tứ Xuyên muốn đợi nhóm anh Đường? Bây giờ tình thế có biến, phải tùy cơ ứng biến chứ!
Lúc đó, tôi cũng hiểu nếu bỏ đi thế này thì đúng là hơi vô trách nhiệm với nhóm anh Đường, thế nhưng vì một cái cớ to đùng có trong tay đây, tôi hoàn toàn không thể kham nổi nhiều việc một lúc được. Vương Tứ Xuyên là con người rất trượng nghĩa, tôi chỉ sợ lúc này cậu ta lại bị nhấn chìm trong chủ nghĩa anh hùng thì chết.
Vương Tứ Xuyên nhìn tôi, cảm giác có điều gì bất ổn, cậu ta do dự hồi lâu rồi đáp: “Không, tôi đang nghĩ, hay là chúng ta về phòng chiếu phim trước?”
“Phòng chiếu?”, Mã Tại Hải kinh ngạc, “Về đó để làm gì?”
Vương Tứ Xuyên gõ gõ vào cái hộp: “Nếu bây giờ chúng ta giao nộp cuộn phim cho cấp trên thì khả năng cả đời này chúng ta sẽ không thể biết nội dung của nó là gì.”
Cậu ta nhìn tôi, tôi nhìn lại cậu ta, rồi lập tức hiểu ra vấn đề.
“Cậu xem, liệu ba bốn mươi năm sau, chúng mình có hối hận sao lúc đó chẳng ở lại đây thêm vài tiếng không? Biết đâu, chỉ vài tiếng thôi, nhưng chúng ta sẽ biết được một điều ý nghĩa nhất của nhân loại thì sao?”
Phần kết
Vào giây phút đó, tôi gật đầu đồng tình với ý kiến của Vương Tứ Xuyên.
Hai tiếng sau, chúng tôi đến được phòng chiếu phim. Dưới sự giúp đỡ của Mã Tại Hải, chúng tôi khởi động được máy chiếu phim. Cùng với sự chuyển động của cuộn phim, trên màn hình bắt đầu hiện ra các hình ảnh.
Kì thực, đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết rằng quyết định lúc đó của mình có đúng hay không nữa. Tôi chỉ biết rằng, rất nhiều năm sau, hễ nghĩ đến những gì chúng tôi đã được xem lúc đó, tôi vẫn còn lạnh sống lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.