Đại Ma Vương

Chương 824: Con còn có thể luyện khí




Hàn Hạo sở dĩ lập tức rời đi là không muốn gặp Baum lúc này. Tuy rằng tu luyện Thời Không pháp tắc, nhưng nếu lão không thể nắm được phương vị của mục tiêu thì cũng rất khó tìm được người.
Rời đó đi, Hàn Hạo rụt người lại biến thành một cái bóng đen, ẩn giấu hết khí tức khủng bố vào bên trong cơ thể. Hắn chuyên chọn những khu cư trú trập trung nhiều người, hòa khí tức trên người mình lẫn vào các thần đang tu luyện trong tu luyện tràng. Điều đó làm cho sự cảm ứng của Baum bị lẫn lộn, không thể xác định vị trí chính xác của hắn.
Baum không ngừng cảm thụ cẩn thận. Ở bên trong thành trì, lão nhờ vào không gian lực thuấn di, khi hắn cảm giác được vị trí của Hàn Hạo, tìm đến thì lại phát hiện mình nhận nhầm người.
Liên tục nhiều lần sau đó, Baum phát hiện mình cách Thiên Cơ dược tề ngày càng gần. Vì sợ Hàn Thạc phát hiện ra gì đó, lão không dám tiếp tục tìm kiếm, quyết định quay về thật nhanh.
Thiên Cơ dược tề.
Sau khi Hàn Thạc trở về, phát hiện trong cửa hàng đặt vài cỗ thi thể. Hai người Hàn Hỏa, Hàn Thổ đang vây quanh kiểm tra, cẩn thận nói thầm cái gì đó. Trong đó có một thi thể Thượng vị thần bị Tiểu Khô Lâu đâm xuyên qua đầu khiến cho Hàn Thạc chú ý. Thầm kinh hãi, bóng dáng hắn như loài quỷ mị đáp xuống giữa hai người họ.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tối nay lại có Thượng vị thần tới? - Cúi xuống xem kỹ mấy cỗ thi thể, Hần Thạc trầm giọng hỏi.
- Kỳ thực ngay cả Rosie cũng không ngăn được hắn! - Hàn Thổ giải thích.
Biến sắc, Hàn Thạc liếc mắt kinh ngạc nhìn Hàn Thổ, Hàn Hỏa bên cạnh, hoài nghi hỏi:
- Người này chết như thế nào? Một người cuốn lấy Rosie. Tên còn lại không phải hai ngươi có thể đối phó được?
Không có ai có thể hiểu rõ thực lực của Hàn Thổ, Hàn Hỏa như Hàn Thạc. Mặc dù chúng lĩnh ngộ rất sâu đối với Đại Địa, Hỏa hệ lực lượng áo nghĩa, nhưng do cảnh giới hạn chế, thực lực hai người ngưng tụ theo lý hẳn là không ứng phó nổi với một Thượng vị thần.
- Là đại ca giết!
Hàn Hỏa vẻ mặt hưng phấn reo lên:
- Thật lâu không gặp, đại ca càng ngày càng lợi hại, người kia đối mặt với đại ca căn bản không có lực đánh trả, chỉ một chiêu đã toi đời! A ha, phụ thân, đại ca hiện tại đang đuổi theo một tên khác. Chắc lát nữa là trở lại!
- Cái gì? Hắn, hắn vừa đối một đã giết chết tên này? - Hàn Thạc ngẩn ngơ, bật thốt.
Trong lòng hắn, Tiểu Khô Lâu vẫn là một đứa trẻ gầy nhỏ như xưa. Căn bản không ngờ được chỉ vẻn vẹn vài chục năm, tốc độ trưởng thành của Tiểu Khô Lâu lại nhanh như vậy. Có thể dễ dàng giết chết một Thượng vị thần sơ kỳ, điều đó chứng minh thực lực Tiểu Khô Lâu ít nhất cao hơn một cảnh giới.
Lúc trước khi rời đi, Tiểu Khô Lâu chỉ có thực lực Hạ vị thần. Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi hắn có thể đạt tới cảnh giới này. Tốc độ tiến bộ so với Hàn Thạc không kém bao nhiêu.
Cho tới nay, Hàn Thạc đều cho rằng thành tựu đạt được của Ngũ Hành Giáp thi so với Tiểu Khô Lâu có thể sẽ lớn hơn, bởi vì Ngũ hành giáp thi là do thai nghén từ ngũ hành tuyệt địa mà ra, chúng lại được trời ưu đãi với ngũ hệ chí bảo duy nhất. Lực lượng bọn chúng tu luyện trong vũ trụ này hẳn phải nhanh hơn Tiểu Khô Lâu mới đúng.
Không ngờ, Tiểu Khô Lâu chẳng những không yếu hơn Ngũ Hành Giáp thi, ngược lại từ đầu đến cuối đều vượt trên mấy người. Mà chênh lệch này dường như xu hướng càng ngày càng lớn.
- Phụ thân, người vừa đi thì những tên kia đến. Con thấy việc người tới phủ thành chủ của tên kia trước đó chắc có vấn đề? - Hàn Thổ thấy Hàn Thạc trầm lặng không nói gì, biết cha mình đang cực kỳ kinh ngạc, nhưng hắn vẫn nói ra những nghi hoặc trong lòng.
- Kể lại chi tiết sự việc cho ta. - Hít sâu một hơi, Hàn Thạc tạm thời gác lại nỗi ngạc nhiên sửng sốt về Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo, bắt đầu suy nghĩ đến chính sự.
Sau khi hai người Hàn Thổ, Hàn Hỏa mồm năm miệng mười miêu tả lại câu chuyện một lượt, Hàn Thạc thấy lòng hơi trầm xuống, nảy sinh hoài nghi với Baum. Mà lúc này, Linh ma đang quan sát tu luyện trường Baum tĩnh tu cảm nhận được không gian chấn động mãnh liệt..
Hàn Thạc nhất thời kinh hãi, truyền lệnh ma đầu lại gần tu luyện tràng kia, cẩn thận cảm thụ. Thông qua ma đầu, hắn phát hiện Baum đã lặng lẽ biến mất khỏi phủ thành chủ. Ma đầu không thể xé rách không gian truy đuổi theo cho nên Hàn Thạc cũng không biết lão đã tới địa phương nào, gặp ai?
Kể lại cho hai ngươi Hàn Thổ, lại liên tưởng tới hành động dị thường của Baum, lập tức Hàn Thạc sinh nghi lão già này. Có điều Baum tạm thời mất tích, hắn cũng không làm rõ được chuyện này.
Mà lúc này, nghe được âm thanh của Hàn Thạc, Rosie từ bên trong tu luyện tràng của nàng cũng đi tới trước mặt Hàn Thạc, nói luôn với hắn:
- Đứa con kia của ngươi rất lợi hại. Hắn đã truy đuổi ra ngoài. Ta nghĩ hắn chắc sẽ tìm ra được gì đó. Những tên này đều chết hết rồi, hình dạng cũng rất lạ lẫm, trước giờ cũng chưa thấy, không biết rốt cuộc là đến từ thế lực nào.
- Ta rất cảm kích.
- Ngươi là chủ nhân của ta, lời ngươi dặn dò ta nhất định nghe theo! - Thấy Hàn Thạc cảm ơn chân thành, trong lòng Rosie có phần mừng thầm. Tuy nhiên bề ngoài nàng vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào.
- Phụ thân. Thực lực nữ nhân này không tệ, còn lợi hại hơn nhiều so với những nữ nhân khác của người. Ừm. Người nói gì nàng ta nghe nấy. Hắc hắc. Hay là người… - Hàn Hỏa cười xấu xa, trộm liếc Rosie, rồi khuyên nhỏ Hàn Thạc.
Cái vẻ lén lút của Hàn Hỏa cộng thêm giọng nói chuyện mặc dù đã tận lực đè thấp nhưng Rosie cách bọn họ không xa, mà nàng còn là một Thượng vị thần, làm sao lại không nghe thấy.
Chỉ thấy Rosie ánh mắt chợt lóe lên khi nghe được những lời này nhưng lại làm bộ không thèm để ý. Coi như không nghe được lời nói lén lút kia của Hàn Hỏa, tuy nhiên hai tay nàng lại cố sức nắm chặt, rõ ràng khá khẩn trương.
- Đừng nói lung tung!
Hàn Thạc trừng mắt với Hàn Hỏa, quát khẽ:
- Quan hệ của chúng ta không phải như ngươi tưởng tượng. Ta và nàng là bằng hữu. Sau một trăm năm, nàng sẽ hoàn toàn tự do, đến lúc đó đi hay ở tùy ý. Bận sau ít nói bậy cho ta!
Hàn Thạc trả lời nghiêm trang như vậy nhưng không dọa được Hàn Hỏa. Hắn cười hắc hắc quái dị, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người Hàn Thạc cùng Rosie, không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe hắn nói như vậy, Rosie thấy trong lòng vô cùng phức tạp, vừa vui mừng lại vừa thất vọng với lời giải thích của Hàn Thạc. Vui mừng là hắn không xem nàng như nô bộc mà đối đãi như với bằng hữu. Mà thất vọng cũng là Hàn Thạc coi nàng như bằng hữu, điều này làm cho Rosie thấy mất mát, không biết nên cao hứng hay là khổ sở.
Hàn huyên tao ngộ tối nay với Hàn Thổ, Hàn Hỏa Rosie hồi lâu, sắc trời cũng tờ mờ sáng. Hàn Thạc sắc mặt vui vẻ, nhìn về phía cuối đường u ám đang lất phất mưa.
Một thiếu niên với vẻ mặt hờ hững xuất hiện không một tiếng động. Đến khi nhìn thấy Hàn Thạc đang ngạc nhiên vui vẻ, mặt hắn mới hiện vẻ mừng rỡ hiếm thấy.
- Phụ thân. - Bước tới, Tiểu Khô Lâu không nhiều lời, gọi thân mật.
- Ha ha. Tốt tốt. - Hàn Thạc hết sức vui vẻ. Trong mấy tiểu tử, Tiểu Khô Lâu vẫn là người thân với hắn nhất. Lúc trước khi còn ở Ma vũ học viện Babylon, mỗi sáng sớm Tiểu Khô Lâu đều giúp hắn quét dọn vệ sinh, xử lý sạch sẽ nhiều năm. Mỗi khi Hàn Thạc nhớ tới hắn đều có thể tưởng tượng lại trời còn tờ mờ, Tiểu Khô Lâu thân thể nhỏ gầy vác hai cái túi rác tổ chảng lặng lẽ mang tới bãi đổ rác.
Loại cảm tình này thậm trí vượt qua sự yêu mến với bất kỳ nữ nhân nào của Hàn Thạc. Khoảng thời gian đó hắn thực sự cả đời khó quên. Nhiều năm đã qua, giờ hắn phát hiện Tiểu Khô Lâu đã trưởng thành thành một thiếu niên anh tuấn khá giống hắn. Cảm giác ấy bỗng biến đổi càng thêm mãnh liệt.
- Con không giết được tên kia. Thành chủ Không Linh thành xuất hiện nên con phải rời đi. Nếu không, bị lão quấn lấy có thể sẽ vô cùng phiền toái. - Hàn Hạo nhìn Hàn Thạc, giọng nói vô cùng ôn hòa, còn có chút bất lực dường như sợ cha mình trách cứ hành sự bất lực. Cũng chỉ khi đối mặt với Hàn Thạc, hắn mới để lộ ra vẻ mặt này. Nguồn: http://Janet
- Vào trong rồi nói. - Hàn Thạc cười cười, điểm vào một thanh phi kiếm bay ra, vạch trên mấy cỗ thi thể. Lúc chúng hóa thành máu loãng, hắn dẫn mấy người Rosie đi vào một tòa nhà của Thiên Cơ dược tề.
Có Hàn Thổ ở đây, chi nhánh Thiên Cơ dược tề tự nhiên có thể khai thác rất nhiều mật thất sâu dưới lòng đất, mà tòa nhà này chính là cửa vào mật thất đó. Đoàn người bước vào trong, lập tức hạ xuống dưới lòng đất sâu trăm mét, tới mật thất sạch sẽ được bố trí ở giữa.
Câu nói của Tiểu Khô Lâu khiến Hàn Thạc đã biết được hướng đi của Baum. Là thành chủ Không Linh thành, trong thành khi có có Thượng vị thần giao chiến, lợi dụng các tháp năng lượng là Baum có thể cảm thụ được. Lão dùng không gian lực thuấn di để đến khu vực đó cũng là đương nhiên.
Nhưng khi tràng đấu xảy ra ở Thiên Cơ dược tề, thì lúc đó Baum không đến. Mà khi Tiểu Khô Lâu truy kích địch nhân đến vùng thạch lâm, vừa mới chiến đấu trong chốc lát thì Baum lại đến ngay lập tức. Hàn Thạc muốn không nghi ngờ Baum cũng rất khó.
- Phụ thân. Lão Baum này luôn có liên hệ với chúng ta. Lão cung cấp đủ loại vật tư. Mà bản thân hắn cũng có quan hệ với một phe trong chúng ta! - Hàn Hạo vừa vào mật thất, lập tức giải thích cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc nói:
- Các ngươi? Ý ngươi là?
- Liệp thần giả.
Hàn Hạo giải thích. Dừng một chút, hắn nhìn Hàn Thạc tiếp lời:
- Sau khi tách ra, con đi Tử Vong thần vực. Vừa mới tiến vào đó, con đã bị một Liệp thần giả tu luyện sức mạnh Tử Vong đuổi giết. Tên kia thực lực cao hơn con một chút. Con mất rất nhiều sức mới giết được hắn. Từ miệng hắn, con biết sự tồn tại của Liệp thần giả, còn có phương pháp thôn phệ người khác để tăng tiến thần lực. Vì vậy con liền thôn phệ hắn. Con lập tức cảm giác được thần lực mình tăng trưởng…"
Thông qua giải thích của Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc mới biết được hóa ra từ khi hắn tách mình ra lập tức gặp ngay phải Liệp thần giả. Tên xúi quẩy kia trở thành người đưa hắn vào lĩnh vực này. Từ sau đó, Hàn Hạo không ngừng thôn phệ lực lượng đồng hệ khắp nơi để tăng tiến thực lực của mình.
Ngắn ngủi vài chục năm, số cao thủ chết trong tay hắn đã gần trăm tên. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Khô Lâu bộc lộ rõ tài năng trong cộng đồng Liệp thần giả. Rất nhiều tên hung ác cam tâm tình nguyện tụ tập bên cạnh hắn. Mà khi còn ở Vong linh giới, thói quen chiêu quân mãi mã của Tiểu Khô Lâu đối với việc khống chế những tên hung thần ác sát này cũng không còn lạ lẫm.
Bởi vậy, đội ngũ Liệp thần giả của Tiểu Khô Lâu dần dần càng cường đại. Những thủ hạ tin cậy của Tiểu Khô Lâu đều lạnh lùng vô tình mà thực lực đều rất mạnh. Trong thời gian cực kỳ ngắn, chẳng những thực lực bản thân Hàn Hạo đề cao đến cảnh giới Thượng vị thần mà thực lực những thủ hạ vốn thấp kém đi theo hắn cũng tăng vùn vụt, trở thành một nhóm Liệp thần giả khiến người người khiếp sợ trong Tử Vong thần vực.
Về sau, mấy thủ lĩnh khác của liên minh Liệp thần giả tìm được hắn và mời hắn gia nhập. Hắn vì có thể phát triển thế lực của mình liền gia nhập liên minh này. Cho tới hôm nay, hắn đã trở thành phe có ảnh hưởng ngày càng gia tăng trong liên minh Liệp thần giả tại Tử Vong thần vực.
Là một thế lực lớn, Tiểu Khô Lâu có tư cách biết một số việc bí mật. Về việc Baum hợp tác tình báo với mấy vị thủ lĩnh Liệp thần giả, trước khi tới Thần Không thần vực hắn đã điều tra rõ ràng. Tuy nhiên vì trước đó hắn cũng không tiếp xúc với Baum nên hai người cũng chưa thật sự gặp mặt. Hắn cũng không muốn Baum biết sự tồn tại của hắn. Bởi vậy, vừa thấy lão xuất hiện, hắn đã lập tức tránh đi.
- Tiểu tử ngươi. Không ngờ đã trở thành Liệp thần giả!
Nghe Tiểu Khô Lâu thuật lại sự tình, Hàn Thạc cuối cùng cũng hiểu vì sao thực lực hắn có thể cường đại hơn nhiều so với Ngũ Hành Giáp Thi như vậy. Bản thân Hàn Thạc coi như là nửa Liệp thần giả, thêm nữa Tiểu Khô Lâu là do chính tay hắn mang tới thế giới này, hắn tuyệt đối không vì Tiểu Khô Lâu thành Liệp thần giả mà có ý nghĩ gì khác. Dừng một chút. Hàn Thạc dò hỏi:
- Đúng rồi. Liệp thần giả đối với việc thôn phệ lực lượng người khác khó có thể khống chế. Ngươi có vượt qua được không?
Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, Hàn Hạo Hắn gật gật đầu, nhưng nét mặt có chút hoài nghi:
- Con đang muốn hỏi phụ thân. Vì sao thủ hạ của con cách một khoảng thời gian mà không thôn phệ người khác, cả người sẽ không bình thường. Nhưng con lại không có tình trạng quái lạ này?
- Ngươi chưa từng có? - Hàn Thạc ngẩn ngơ. Ngay cả chính hắn ban đầu khi thôn phệ một người cũng phải tốn một khoảng thời gian để vượt qua nỗi ham muốn đó. Tiểu Khô Lâu lại chưa từng bị. Điều này sao có thể?
- Đúng vậy. Từ đầu đến cuối, con không có cảm giác gì khác thường. Với con, có thể đề cao thực lực là điều tốt nhất. Nhưng nếu con cảm giác đối thủ quá mạnh mẽ, có thể tạo thành nguy hiểm thì con lập tức sẽ thối lui. Mặc dù vài năm không thôn phệ, con cũng không có cảm giác gì! - Hàn Hạo đầy nuối tiếc nói.
Hàn Thạc cười khổ không thôi, đặc biệt đánh giá tiểu gia hỏa này, nói:
- Có lẽ là hình thái sinh mệnh ngươi không giống chúng ta. Đúng rồi, ngươi có phải cũng tu luyện ma công hay không. Trong cốt thứ sau lưng ngươi, ta cảm nhận được có ma đầu tồn tại. Là ngươi luyện chế ra?
- Lúc trước từ phụ thân con đã có được ký ức về ma công. Con vẫn luôn luôn tu luyện, ngoại trừ luyện chế ma đầu ra, con còn luyện chế ma khí nữa! Người xem, cái thanh cốt thứ này không phải do chính con luyện chế ra sao? Ừm, cả thân thể mới của con, da thịt, huyết mạch cũng đều luyện chế ra! - Tiểu Khô Lâu gật gật đầu, cao hứng khoe thành tích với Hàn Thạc.
Hàn Thạc ngạc nhiên, cuối cùng cũng biết vì sao Tiểu Khô Lâu còn mạnh hơn so với Ngũ Hành Giáp Thi, cả Gilbert, Huyết Linh, Boland.
"Hóa ra mình đã cho hắn không ít chỗ tốt!".
Đại Ma Vương
Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.