Đại Ma Vương

Chương 121: Hóa ra là người mình!




Duke sử dụng Phiêu Phù thuật bay tới nơi này, trên cao nhìn xuống khắp bốn phía một vòng dò xét những động tĩnh khác thường. Một lát sau, cao cấp kiếm sĩ Eric cũng từ xa chạy tới, săm soi cẩn thận đến từng bụi rậm rồi ngẩng đầu lên nói với Duke đang bay trên trời cao:
- Duke tiên sinh, không thấy có động tĩnh gì!
Phong hệ ma đạo sư Duke không trả lời, nhắm mắt ngưng thần lắng nghe tiếng gió, tựa hồ muốn từ trong tiếng gió tìm được một chút manh mối nào đó. Hàn Thạc và Emily đang ở trong một bụi cây cành lá rậm rạp, thân thể hoàn toàn bị che phủ, chung quanh còn được Emily bố trí một tầng ma pháp bình chướng màu xám của Hắc Ám hệ. Ma pháp Hắc Ám hệ quỷ dị bí ẩn khó lường, chuyên về ẩn giấu tung tích, đồng thời ma pháp bình chướng của Hắc Ám hệ lại do một ma đạo sư là Emily bố trí thì Duke chắc chắn khó mà phát giác được.
Sau khi thốt lên một tiếng kêu nho nhỏ, Emily cực kỳ kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, hỏi:
- Ngươi làm cách nào vậy?
Ngẩn mặt ra, Hàn Thạc nhìn Duke ở đằng xa, dùng tay làm dấu "cẩn thận" ra hiệu cho Emily không nên nói chuyện làm kinh động đến hai người Duke và Eric.
Lấy ngón trỏ dí dí vào trán Hàn Thạc một cái, Emily cười nói:
- Sợ gì mà phải lấm la lấm lét, chung quanh chúng ta có cành lá rậm rạp che giấu, ta vừa mới bố trí bình phong che chắn, còn có hiệu quả cách âm, Duke dù là Phong hệ ma đạo sư cũng đừng hòng mơ tưởng có thể nghe được chúng ta nói chuyện, ngươi lo lắng cái gì chứ?
Emily liên tiếp nói cả tràng dài nhưng Duke ở đằng xa vẫn như cũ nhắm mắt lắng tai nghe, xem chừng thật sự cũng chẳng phát hiện được gì cả. Thở dài một hơi, Hàn Thạc cầm lấy ngón tay Emily đang di đến liếm một cái, làm cho vẻ mặt kiều diễm của Emily trở nên đa tình nguýt Hàn Thạc một cái sắc như dao.
- Nói mau! Ngươi làm như thế nào? - Khuôn mặt của Emily đã đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm Hàn Thạc gặng hỏi.
Lúc này, Emily tựa vào bên trái của Hàn Thạc, cả một nửa thân mình dán chặt vào cơ thể hắn, gò bồng đảo đầy đặn áp vào cánh tay trái rắn chắc, chiếc đùi trắng nõn nà, thẳng tắp kề sát eo lưng hắn. Vẻ mặt kiều diễm đa tình của Emily làm cho một kẻ mới nếm trải mùi đời như Hàn Thạc có khó có thể kiềm chế nổi dục vọng.
Cười hắc hắc mấy tiếng nhỏ, Hàn Thạc nói:
- Thì ra là có hiệu quả cách âm. Hắc hắc, chúng ta còn chưa từng làm thử ở trên cây lần nào!
Vừa nói xong, Hàn Thạc đưa tay kéo Emily vào lòng, xoay người đỡ lấy hai bên hông nâng bộ mông nở nang của nàng lên, rồi lập tức tay trên tay dưới sờ soạng loạn cả lên. Emily vừa mới bị Hàn Thạc liếm ngón tay, giờ lại bị Hàn Thạc tiếp tục chọc ghẹo suồng sã như vậy, thẹn thùng đỏ hết cả mặt và cổ, miệng thở hổn hển, nói:
- Duke ở bên cạnh, phía dưới còn có gã Eric quan sát, chúng ta không thể làm thế này, thật xấu hổ muốn chết!
- Không sao cả, như vậy mới kích thích chứ. Hắc hắc! - Hàn Thạc cởi quần áo của Emily ra rồi ghé sát miệng vào chiếc tai thơm tho của Emily vừa dịu dàng hôn nhẹ vừa cười nói khe khẽ, giọng điệu đồi bại.
Bị mơn man liên tiếp như vậy, Emily rốt cục cũng không kiềm chế nổi, từ cặp môi thơm tho phát ra tiếng rên rỉ mê ly, quên sạch những lời vừa mới nói ra, cũng không e ngại là đang ở trên cây, chung quanh còn có hai kẻ địch truy lùng nữa mà đưa tay chủ động cởi áo quần Hàn Thạc ra, ưỡn ưỡn bộ mông tròn căng để lựa tư thế thích hợp.
"Aaa......" cảm giác được thân thể vừa giao hòa, cả hai người cùng phát ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm mê hồn.
Một lát sau, đến khi Emily toàn thân mềm nhũn rên lên một tiếng thật to thì tất cả mới dần dần trở lại yên tĩnh. Vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi, Emily nép vào ngực Hàn Thạc, dùng ngón trỏ vẽ những vòng tròn nho nhỏ lên ngực Hàn Thạc, lại hỏi thêm lần nữa:
- Ngươi vừa rồi làm như thế nào vậy?
Lúc này, hai người Phong hệ ma đạo sư Duke cùng Eric đã bỏ đi từ lâu. Một Nguyên Ma được bố trí ở rất xa phía sau hai người, truyền tất cả những gì quan sát được đến đầu não của Hàn Thạc. Bởi vì hai người đó đến đây với mục đích tìm Tử Vong Mộ Địa nên tốc độ di chuyển cũng không nhanh, trong khoảng thời gian ngắn chắc là khó có thể thoát khỏi sự theo dõi của Nguyên Ma, bởi vậy Hàn Thạc thật ra cũng không sốt ruột lắm.
Bàn tay vô thức lại vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của Emily, Hàn Thạc hỏi:
- Cái gì làm như thế nào?
- Ta là ma đạo sư Hắc Ám hệ mà không thể nào phát hiện tình huống Duke đến gần, còn ngươi chỉ là một Vong Linh pháp sư nho nhỏ, tại sao lại có thể phát giác được động tĩnh này? Mặt khác, ngươi là một ma pháp sư, leo trèo cây thuần thục và nhanh nhẹn xem chừng còn hơn cả một kiếm sỹ bình thường, kể cả tình huống ngươi điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim ta cũng đã trực tiếp chứng kiến, những chuyện đó là sao? - Được Hàn Thạc vuốt ve sau khi ân ái, Emily vừa hưởng thụ rên rỉ nho nhỏ vừa hỏi Hàn Thạc.
Trầm ngâm một lúc, Hàn Thạc mới trả lời:
- Ngoài việc tu luyện Vong Linh ma pháp, ta còn tu luyện một bộ vũ kỹ đặc thù. Bộ vũ kỹ đặc thù này không giống với đấu khí thông thường, bởi vậy ta có thể được cho là một ma kiếm sĩ, những điểm đặc biệt vừa rồi đều là do ảnh hưởng của bộ vũ kỹ này.
Hơi rúng động thân mình, Emily ngạc nhiên nhìn Hàn Thạc, nói:
- Còn có vũ kỹ đặc thù như thế sao? Vậy ngươi có thể chiến đấu như một kiếm sĩ không?
Hàn Thạc gật đầu, khẳng định:
- Đương nhiên có thể. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet
Sau đó Hàn Thạc nhướng mày, nghi hoặc nhìn Emily, hỏi:
- Tại sao ngươi lại biết hai người kia?
Những lời này làm cho Emily chợt lặng thinh, sau đó do dự một lúc rồi mới chậm rãi nói:
- Ta vẫn không nói cho ngươi biết tất cả về ta vì lo ngại sẽ mang đến cho ngươi một số phiền toái. Kỳ thật ta là người của đế quốc Lancelot, hiện giờ đang hộ tống Medivh vận chuyển lậu về nước một số vật phẩm từ Thương Minh Barth, chỉ là vì phải điều tra một việc, muốn biết rõ rốt cuộc ai là người đang mang một lô vật tư dùng cho chiến tranh về đế quốc. Nói thẳng ra, ta là thuộc về một tổ chức bí mật. hai người Duke và Eric khi đến đế quốc có mang trong mình một bí mật không thế cho người ngoài biết được, nhưng vô hình chung lại uy hiếp tới lợi ích của đế quốc, bởi vậy tổ chức của chúng ta phải xuống tay với hai người. Mặc dù ta không ở trong đế quốc, nhưng ta có quyền được biết tất cả mọi chuyện xảy ra. Ảnh chân dung của hai người Duke và Eric cũng do ta xem được trong tư liệu của tổ chức. Tổ chức đang phái người truy tìm hành tung của hai người đó, cho biết họ có thể xuất hiện tại khu vực biên giới của đế quốc, lại đúng dịp ta phải trở về từ biên giới cho nên ta để ý thêm một chút do đó mới biết nhiều tin tức như vậy. Mỗi người trong tổ chức của chúng ta đều có không gian riêng, tổ chức bình thường sẽ không can thiệp vào cuộc sống của mỗi người. Nhưng nếu cho ngươi biết càng nhiều thì có lẽ đối với ngươi càng bất lợi.
Với giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, Emily kể ra tất cả mọi chuyện. Được Emily cho biết thân phận của nàng bằng giọng nói êm tai như vậy, đến khi nghe xong, Hàn Thạc đột nhiên nở một nụ cười quái dị, nhưng trái lại càng làm cho Emily hoảng sợ, còn tưởng rằng Hàn Thạc bị làm sao nữa.
- Sao vậy? Ngươi không phải là sợ quá chứ? Ngươi không cần lo lắng, tổ chức của chúng ta do quốc vương bệ hạ trực tiếp chỉ huy, tồn tại hoàn toàn là vì sự an toàn của đế quốc, vả lại sẽ không can thiệp đến cuộc sống của các thành viên nên ta nghĩ rằng sẽ không gây ra uy hiếp gì đối với ngươi. À, có phải ngươi sợ ta không, ngươi sắp sửa không thèm muốn ta nữa phải không?
Emily đầu tiên giải thích sơ qua, đến khi Hàn Thạc lắc đầu cười cười quái lạ thì bất giác có chút sợ hãi trong lòng.
"Nam nhân này đã chiếm được thân thể của mình, mà lại vừa hư đốn vừa vô cùng đáng yêu. Trong bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có được vài ngày tâm hồn thanh thản an nhàn hưởng lạc, bất kể như thế nào cũng không thể để mất hắn." Emily trong lòng hoảng hốt nghĩ thầm.
Vì Emily hốt hoảng lo sợ, khuôn mặt xinh đẹp vừa mới đỏ bừng e thẹn lại tái nhợt đi vì sợ hãi, còn giọng nói thì như là nức nở nghẹn ngào. Một người phụ nữ dù mạnh mẽ từng trải đến mức nào, một khi đã trao tất cả thể xác và tâm hồn cho một người đàn ông thì sẽ hoàn toàn nương tựa vào người đàn ông đó, bộc lộ ra những yếu đuối và lo sợ của mình. Emily tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Một lúc lâu sau, Hàn Thạc nửa như cười nửa như không, chăm chú nhìn Emily mà hỏi:
- Tổ chức của nàng gọi là Ám Mạc phải không?
Đột ngột giật bắn mình, Emily cả người căng thẳng, cực kỳ kinh hãi nhìn Hàn Thạc dò hỏi:
- Làm sao mà ngươi biết được?
Không gian giới chỉ sáng lên, ở trong lòng bàn tay của Hàn Thạc bỗng nhiên xuất hiện thiết bài tượng trưng cho thân phận thành viên Ám Mạc. Hàn Thạc nói với Emily:
- Bởi vì ta cũng là Ám Mạc mà!
Emily:
-......
- Hắc hắc, không ngờ rằng chúng ta lại là người một nhà. Mau đưa thiết bài của ngươi cho ta xem xem, để ta biết ngươi là cấp bậc gì? - Hàn Thạc cười quái lạ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Emily, sờ sờ vào chiếc không gian giới chỉ trên ngón tay nàng.
- Tên tiểu quỷ hư đốn đáng ghét! - Emily kinh ngạc, đột nhiên cười lên khanh khách, mừng đến phát khóc. Bỗng ghé vào ngực Hàn Thạc, đưa cái lưỡi thơm tho ra đầu tiên là liếm liếm ngực Hàn Thạc một chút, khi Hàn Thạc thở nhẹ một hơi thoải mái thì dùng sức của hai hàm răng trắng bóng hung hăng cắn mạnh một miếng làm cho Hàn Thạc hét váng lên.
- Xem ngươi còn dám bắt nạt ta nữa không, hừ! - Emily thấy Hàn Thạc sợ hãi kêu lên oai oái, đắc ý cười khanh khách, làm bộ hung dữ trừng mắt lườm Hàn Thạc một cái rồi mới bỏ qua.
Cảm giác được khoảng cách với Nguyên Ma đang theo dõi Duke đang dần dần bị kéo xa ra, Hàn Thạc đột ngột mặc lại quần áo, cũng tương tự chỉnh trang lại cho Emily một chút, rồi mới lên tiếng nói:
- Chúng ta đi theo Duke, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hàn Thạc vừa nói dứt lời, Emily ngâm xướng nho nhỏ một đoạn chú ngữ làm cho vầng khí màu xám vẫn bao phủ chung quanh đột nhiên biến mất không còn dấu tích. Sau đó thân hình Hàn Thạc từ bên trong cành lá nhô ra, ôm lấy Emily rồi trong tiếng thét chói tai của nàng nhảy thẳng từ trên cành đại thụ xuống đất, đứng vững vàng ở phía sau một lùm cây, không gây ra bất cứ một vết tổn thương nào trên người Emily. Trong quá trình dựa vào Nguyên Ma theo dõi Duke, hai người Hàn Thạc và Emily trao đổi một ít tin tức, Hàn Thạc cũng đem vài kinh nghiệm mới nhất về tình hình bên trong U Ám sâm lâm nói cho Emily, nhưng chỉ nói những gì thấy là có thể nói ra được, còn những gì cần giấu giếm thì Hàn Thạc vẫn giấu kín như cũ.
- Tam Tinh tiểu lâu la, từ nay về sau phải nghe lời ta nếu không ta có thể sẽ trực tiếp trừng phạt ngươi a! - Biết được Hàn Thạc chỉ là một Tam Tinh sứ giả cấp thấp, Emily suốt dọc đường đi không ngừng cười đùa trêu chọc Hàn Thạc.
Trong ba người đứng đầu bộ phận công khai của Ám Mạc, Candida có cấp bậc cao nhất là Ngũ Nhật sứ, còn Tam Nhật sứ là Emily, thân phận ở trong Ám Mạc nhất định là rất cao nên cũng không lấy gì làm lạ khi nàng có quyền được biết nhiều tin tức như vậy.
- Không nghĩ rằng nàng lại là Tam Nhật sứ. Hắc hắc, nàng đúng là Tam Nhật sứ thì sao chứ, chẳng phải vẫn giống như trước nằm dưới người của ta mà rên rỉ thôi sao, ta muốn nàng sống thì được sống, muốn nàng chết thì phải chết! - Một tay nắn nắn bóp bóp đôi gò bồng đảo của Emily, Hàn Thạc đắc ý cười to.
- Tên tiểu tử hư đốn thô lỗ đáng ghét, sớm muộn gì ta cũng phải trị cho ngươi ngoan ngoãn dễ bảo! - Bàn tay của Emily đang vịn vào khuỷu tay Hàn Thạc, nhéo trả Hàn Thạc một cái, cũng không tức giận đối với lời lẽ thô tục của Hàn Thạc.
Đột nhiên thân hình dừng lại đột ngột, thông qua Nguyên Ma quan sát, Hàn Thạc phát hiện hai người Duke và Eric, không ngờ lại thật sự tìm kiếm được tung tích của Tử Vong Mộ Địa. Ở khu vực chung quanh Tử Vong Mộ Địa, Duke cau mày, không ngừng lượn lờ khắp nơi, xem chừng đã phát hiện được điều gì đó.
Emily cũng dừng lại theo, kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, cất tiếng hỏi:
- Ngươi làm sao thế? Sẽ không trách ta nói là muốn làm cho ngươi thuần phục chứ? Ngươi biết là ta hay nói đùa với ngươi mà!
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Chúng ta có nên tiêu diệt bọn Duke không?
- Tạm thời chưa nên đâu, nếu ta đoán không sai thì lão hồ ly Candida kia nhất định là muốn biết rõ ràng ý đồ của Duke nên mới lưu lại đường sống cho hắn, nếu không hai người bọn họ căn bản không thể còn sống thoát khỏi đế quốc Lancelot. Ngươi mới gia nhập Ám Mạc không được bao lâu nên còn không biết khả năng của Ám Mạc mạnh mẽ đến mức độ nào, bằng vào một gã Phong hệ ma đạo sư và một gã cao cấp kiếm sĩ thì làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão hồ ly Candida kia được chứ. - Emily trầm ngâm một chút rồi lên tiếng giải thích cho Hàn Thạc.
- Kỳ thật ta hiểu rõ vì ta trực tiếp nghe lệnh của Candida! - Hàn Thạc trầm giọng nói.
Che miệng kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, Emily khẽ la lên:
- Ngươi nói giỡn sao, ngươi chỉ là một tên Tam Tinh sứ giả, căn bản không có tư cách được lão quản lý mới đúng chứ?
Hàn Thạc nhún vai, nói:
- Nếu không tin, ngươi có thể tra cứu các tư liệu nội bộ của Ám Mạc. Ta vốn đúng là được Candida trực tiếp đưa vào tổ chức, lão nói là từ nay về sau ta trực tiếp dưới quyền chỉ huy của lão. Đúng là như vậy đó.
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Emily đã thật sự tin, sau đó yêu kiều cười sờ sờ má Hàn Thạc, nói:
- Ngươi cũng rất lợi hại nha. Lão hồ ly sao lại chọn đúng ngươi chứ?
- Không đề cập tới chuyện này nữa, chúng ta đi nhanh lên một chút, ta thấy bọn Duke hình như đang định làm cái gì đó. - Hàn Thạc đột nhiên lên tiếng, sau đó kéo Emily đi về phía chỗ có Duke và Eric.
Nhờ vào tầm mắt của Nguyên Ma, Hàn Thạc phát hiện hai người Duke, Eric đứng tần ngần ở khu vực chung quanh của Tử Vong Mộ Địa. Xem ra Duke chắc là phát hiện được gì đó, miệng niệm ma pháp chú ngữ phóng xuất ra mấy Lệ Phong thuật gào rít lượn quanh Tử Vong Mộ Địa cố gắng tìm ra một vài manh mối nào đó. Lúc này, Nguyên Ma đang ẩn nấp lại phát hiện có một người nằm úp sấp trong bụi cây. Người này mặc một bộ quần áo màu nâu sẫm, màu sắc hòa lẫn với cây cối, nằm sấp không nhúc nhích ở chỗ đó, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện được.
Y phục và hành vi của hắn rõ ràng là nhằm vào Duke và Eric. Vừa mới từ miệng Emily thu được một ít tin tức, Hàn Thạc trong lòng suy xét, sau đó lập tức hiểu được người này chắc là do Ám Mạc phái tới theo dõi hai người Duke và Eric.
Lệ Phong thuật tuỳ tiện quét thổi, tàn phá bừa bãi khu vực chung quanh, trong đó một đạo Lệ Phong quét tới, vô tình vô ý lại vừa khéo đánh trúng vào người gã. Người này mặc dù nằm úp sấp ở tại chỗ không nhúc nhích, nhưng thân thể bị cắt đến chảy máu ra, có lẽ không tự chủ được phải gào lên một tiếng kêu đau đớn.
- Ai đó? - Duke tai thính vượt xa tưởng tượng, tiếng kêu đau đớn từ xa như vậy không ngờ vẫn bị hắn nghe được, sau đó Duke vốn đang ở trong một bụi cây bỗng nhiên lại sử dụng Phiêu Phù thuật bay lượn lập lờ trong không trung phóng vút về phía chỗ người nọ.
Thấy hành tung bại lộ, gã này lập tức đứng thẳng lên, định nhanh nhanh thoát khỏi nơi này. Nhưng Phong hệ ma đạo sư Duke rõ ràng có tốc độ mau lẹ hơn người này, sau khi dùng Phiêu Phù thuật thì chỉ "vèo" một tiếng đã đến sau lưng gã.
- Lại là người của Ám Mạc các ngươi, quả nhiên là âm hồn bất tán mà, giờ đã đến U Ám sâm lâm mà vẫn còn bị các ngươi phát hiện, không thể không nói người của Ám Mạc các ngươi quả nhiên thần thông quảng đại! - Duke khẽ cười, nói một câu như vậy, sau đó liền ngâm xướng chú ngữ phóng xuất ma pháp.
Chỉ thấy thành viên Ám Mạc này cố gắng bỏ chạy về phía trước, gió lớn cuồng nộ gào rít thổi mạnh cản trở tốc độ chạy của gã, Lệ Phong tạo thành phong nhận, bay đầy trời hướng về phía thành viên Ám Mạc này chém tới. Sau khi thân hình bị ngăn cản, gã ta rút mấy thanh chủy thủ cầm trong tay, đầu tiên nhanh nhẹn nhào vào bên trong bụi cây để tránh khỏi phần lớn phong nhận do đối phương chém tới, sau đó mới vung chủy thủ chống đỡ vài đạo phong nhận khác còn lại. Một loạt những âm thanh "keng, keng" vang lên không ngừng, hắn dùng chủy thủ mặc dù chống được vài đạo phong nhận, nhưng trên hai đùi lại trúng mấy vết thương rất sâu.
- Chết rồi, người thuộc tổ chức của chúng ta đang theo dõi bọn họ hình như đã bị bại lộ hành tung, chúng ta mau đến đó, nàng đối phó Duke còn cao cấp kiếm sĩ Eric thì giao cho ta. - Hàn Thạc sợ Tử Vong Mộ Địa bị bại lộ, định nhân cơ hội này mượn sức Emily đánh một lần giết chết cả hai người Duke và Eric, bởi vậy vừa thấy phát sinh tình huống như thế liền hét lên.
Emily vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy thì mặt biến sắc, sau đó thình lình lấy ra một bộ quần áo màu xám, trong nháy mắt trùm khắp thân thể nàng. Cũng tương tự sử dụng Phiêu Phù thuật trôi bồng bềnh trong không trung, dặn Hàn Thạc một câu "cẩn thận" rồi thì đi trước một bước bay nhanh ra ngoài. Các thành viên bên trong Ám Mạc, ngoại trừ một số đảm nhiệm chức vụ ở trong bộ phận công khai của Ám Mạc, rất nhiều người còn có thân phận khác. Bởi vậy không đến khi vạn bất đắc dĩ thì không dễ dàng cho người ngoài biết thân phận thực sự của mình, đó là cách làm cơ bản của các thành viên bên trong Ám Mạc.
Sau khi Emily rời đi, Hàn Thạc cũng lấy ra một bộ quần áo màu xám trùm khắp toàn thân, điều hai Nguyên Ma bay về phía Duke, một Nguyên Ma khác nhìn chằm chằm vào Eric. Bản thân Hàn Thạc hiểu rất rõ khu vực này, từ một đường khác bay nhanh đến, định chặn đường trước hết giết chết Eric. Đến bây giờ, thương thế Hàn Thạc về cơ bản coi như đã bình phục, sau khi trải qua một lần nhập ma, Ma Nguyên lực của Hàn Thạc bất ngờ lại được tăng lên một mức lớn, giờ đây Ma Nguyên lực lưu chuyển tạo cho Hàn Thạc một loại cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.
Eric nghe thấy tiếng Duke liền rút trường kiếm ra, vừa cẩn thận đề phòng vừa vọt đến rất nhanh. Khi đi tới một bên sườn núi mấp mô thì Hàn Thạc vận sức chờ đợi bỗng thình lình ngâm xướng một đoạn chú ngữ ma pháp, hình thành một thanh cốt mâu đâm thẳng vào Eric, cốt mâu vừa xuất hiện thì cung nỏ cũng đồng thời bắn ra. Sau khi cung nỏ bắn ra, thân hình Hàn Thạc cũng lao đến nhanh như điện chớp. Eric thấy hai đòn tấn công ập tới, trong lúc bối rối không ngờ lại hoàn toàn không để ý đến thể diện mà sử dụng một chiêu thực dụng nhưng cực kỳ khó coi là "lại lư đả cổn"(1), không chút cố kỵ mất đi hình tượng lăn mình xuống đất tránh đi.
Chiêu này mặc dù khó coi nhưng lại vô cùng hữu dụng, không ngờ lại tránh thoát được hai chiêu tấn công của Hàn Thạc. Sau đó Eric xuất hiện ngay trước mặt Hàn Thạc, đâm tới một kiếm tràn ngập đấu khí màu xanh đậm. Hàn Thạc hấp tấp dùng Lục Ma Phong chống đỡ, nhưng cánh tay cũng hơi bị chấn động. Eric cũng rên lên một tiếng, sau đó không ngờ lại không tiếp tục thừa thế tấn công Hàn Thạc mà vùng dậy rồi lập tức nhằm hướng Duke chạy đến. Khẽ hừ một tiếng, Hàn Thạc tăng tốc Lục Ma Phong đuổi theo. Một Nguyên Ma khác quan sát Duke ở đằng kia phát hiện Emily đã cùng Duke giao thủ, Emily có vẻ còn chiếm ưu thế, nhưng đáng tiếc Emily rõ ràng đã đến chậm một bước, bây giờ thân thể người theo dõi của Ám Mạc đã bị chém nát bươm, xem ra đã chết rồi.
- Duke tiên sinh, ta đến đây! - Eric hét to, nâng kiếm vọt tới.
Duke đang đại chiến cùng Emily biến sắc mặt, nhưng khi hắn thấy Hàn Thạc ở phía sau Eric thì đột nhiên huơ huơ pháp trượng trong tay phải phóng xuất ra Cụ Phong thuật làm cho thân hình đang chạy của Hàn Thạc bỗng nhiên bị hất bay lên trời rồi rơi xuống ở một nơi ở tít đằng xa. Lúc này, Hắc Ám Chi Đồng bị Hàn Thạc cất giấu trong không gian giới chỉ bất ngờ lại tự động từ bên trong không gian giới chỉ bay ra, phát ra ánh sáng màu xanh biếc làm kết giới của Tử Vong Mộ Địa mở ra, còn thân hình của Hàn Thạc thì lập tức bị cuốn vào trong Tử Vong Mộ Địa.
- Ối, trời ơi, không ngờ đúng là Tử Vong Mộ Địa xuất hiện rồi! - Duke đang chuẩn bị quay lại đối phó với Emily, vừa thấy vầng sáng màu xanh biếc tỏa rộng trên không trung lộ ra cảnh tượng quái lạ của Tử Vong Mộ Địa thì mừng rỡ như điên hét to lên một tiếng, rồi bất chấp tất cả đột ngột bay vọt vào bên trong.
Đằng kia, hai người Eric và Emily đều giống nhau kinh hãi không hiểu gì cả, nhưng sau một thoáng sửng sốt ban đầu liền đồng thời dùng toàn lực nhảy vọt vào trong trước khi kết giới của Tử Vong Mộ Địa đóng lại.
(1) lại lư đả cổn: "lại lư đả cồn" là một câu có trong kiếm hiệp truyền thống. Nó như kiểu mắng là "con rùa đen" nhằm để chỉ những người bị người khác coi là kẻ hèn, kẻ nhục nhã. -- oIo
Đại Ma Vương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.