Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 72: Đuổi theo giấc mộng




Hắn mang trong tim hi vọng nhanh chân đi tới nơi các tiên nhân đang đánh nhau trên bầu trời.
"Ngạo Thiên ca ca, mau trở lại!" Thấy cảnh này, Tiểu Nguyệt hốt hoảng hô to.
Ngạo Thiên lên giọng trả lời: "Các ngươi trước tiên trốn đi, ta muốn tới đó thử xem, cũng có thể có cơ hội bái vào Tiên môn."
"Cái này không thể nào!" Cha của Tiểu Nguyệt, Khiếu thúc thúc hô to: "Tiên môn khó tiến, Tiểu Thiên ngươi đừng ngớ ngẩn rồi!"
Ngạo Thiên nghe vậy bèn nở nụ cười.
Tiên môn khó tiến, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu.
Theo đuổi lực lượng cường đại là bản năng của vạn vật, Người nào không muốn đây?
Chính là bởi vì trên đời này, người người nhà nhà muốn tu Tiên, ngưỡng cửa tu tiên cũng cao cực kỳ.
Nếu có một sự việc này có thể so với Tu Tiên về điểm này, chính là thi trạng nguyên của đám phàm nhân cũng có thể rõ ràng một ít.
Mà sự mê hoặc của Tu Tiên so với Trạng nguyên thì không biết hơn gấp bao nhiêu lần, nếu nói là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc thì không chút nào thổi phồng.
Nguyên nhân như vậy, mới khiến Ngạo Thiên phải nỗ lực theo đuổi ah!
Nhân sinh như mộng, phàm nhân sống một trăm năm đã chết già, trong khi đối với Tiên nhân, chỉ là chớp mắt, điều đó quả thật khiến người có chí lớn như Ngạo Thiên há lại cam lòng tầm thường?!
Hắn may mắn thoát chết lúc nhỏ, vì thế hắn phải anh dũng tiến lên, không sợ nguy nan, mới xứng đáng trời xanh chiếu cố hắn!!
con đường Cầu Tiên gian nan cũng tốt, hung hiểm cũng được, đều chỉ là một điểm tối trên con đường đến đỉnh phong!
Quay đầu lại nhìn cha của Tiểu Nguyệt, Ngạo Thiên nói: "Ta biết, vì lẽ đó ta mới càng phải nắm chặt cơ hội ah!"
Nói xong, hắn như tráng sĩ một đi không trở lại, chạy lên đỉnh Ba Vì sơn, cầu Tiên Duyên!
"Không, đừng đi qua, ngươi sẽ chết!" Khiếu thúc thúc cùng tiểu Nguyệt thê lương hô to.
Tiên Nhân tác chiến, thiên uy kinh người, một phàm nhân sâu kiến như hắn dù chỉ tới gần cũng có thể bị dư âm càn quét thành bột mịn, cứ lớn mật xông lên như hắn khác gì tìm đường chết.
Những hương thân khác nghe vậy, cũng ý thức được hắn muốn làm gì, dồn dập kêu la khuyên nhủ: "Tiểu Thiên, đừng có ngớ ngẩn rồi, coi như ngươi có thể đi tới bên người Tiên Nhân, bọn họ cũng không thu ngươi!"
Ngạo Thiên nhếch miệng mỉm cười: "Ta biết... Nhưng là có một số việc, tuy ít có khả năng thành công, nhưng không thử thì vĩnh viễn không thành công!!!"
Ngạo nghễ cười to, Ngạo Thiên liều mạng né tránh dư uy đá vụn bay tới, kiên trì đi tới Tiên Nhân, đuổi theo giấc mộng của hắn!!
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, bầu trời bị vô tận thần lực ảnh hưởng, không khí hóa thành cơn lốc cuốn bay đi đám mây, che hết ánh sáng mặt trời, khiến cả vùng Ba Vì Sơn bị bao phủ bỡi bóng tối.
]
Alucard bạch y tiêu sái, nhưng ẩn sâu trong cơ thể thư sinh ấy, là sức mạnh khổng lồ, cánh tay hắn như có vô tận thần lực vậy, mỗi một quyền đánh vào không trung, không khí đều bị một quyền đánh nát.
Dư âm của Quyền kình hình thành từng đạo cương phong bay tán loạn, khiến con đường đi của Ngạo Thiên tăng thêm khó khăn, một bước chân là một bước gian nan cùng nguy hiểm.
Một bên khác là thanh niên mặc hắc y, thân ảnh phiêu dật trong gió nhanh chóng né tránh Quyền kình, đôi lúc âm hiểm lợi dụng thân pháp nhanh nhạy, đâm lén một kiếm, nhưng Alucard đột nhiên bạo phát ra thân pháp ép đáy hòm của Đức Hoàng, Liễu Nhứ Tùy Phong Thân Pháp, đơn giản né tránh mũi kiếm, ánh kiếm mất đi mục tiêu công kích, bèn như tia chớp chém xuống phía bên dưới mặt đất, khiến đại địa nứt ra một khe rảnh sâu ngàn mét.
May mắn vết kiếm chém cách Ngạo Thiên 500m nên hắn không bị tổn thương, nhưng cũng khiến khuôn mặt ngạo thiên trắng bệch, trái tim như con thỏ đập liên hồi, nội tâm rùng mình khi thấy hố sâu do vết kiếm mang lại. 
Thân ảnh Ngạo Thiên như con kiến chạy trốn trong cương phong, di chuyển nhanh nhẹn như báo săn bên trong ánh kiếm, luồn lách như con sóc trong núi rừng, dựa vào thân hình nhỏ bé một đường lao nhanh tới đỉnh núi.
Chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể gặp Tiên Nhân, mới có cơ hội nói chuyện, mới có cơ duyên Tu Tiên!!
Đột nhiên trên bầu trời chớp giật một vết kiếm chém xuống đại địa, Ngạo Thiên cảm thấy uy hiếp của tư vong, bản năng cầu sinh khiến hắn bổ nhào tới trước, phía sau lưng hắn, vết kiếm chém thẳng vào cây đại thụ ngàn năm tuổi, đại thụ yếu ớt bị vết kiếm chém khiến thân cây chia năm xẻ bảy, dư âm của vết kiếm nổ ra một luồng sóng khí, khiến Ngạo Thiên thổ huyết văng ra mấy trăm mét.
Hắn phun một ngụm huyết, sau đó đột nhiên nhảy lên, nắm lấy dây leo bám trên đại thụ phía trước mặt, đu đi.
Càng vọt tới trước, uy lực của dư âm khi chiến đấu càng mạnh, đợi đến khi hắn chạy tới giữa sườn núi, trong lòng rùng mình khi nhìn thấy cây cối khắp nơi bị cương phong tàn phá bừa bãi, ánh kiếm bay tán loạn, dư âm nguồn năng lượng khiến đại địa xuất hiện bão cát, cuốn bay mọi thứ.
Đột nhiên, bước chân của Ngạo Thiên như bị hóa đá không thể tiến thêm một bước nữa.
Hắn không thể không dừng lại!
Bởi vì phía trước đã mất đi núi rừng che chắn!!
Đỉnh núi bị thanh niên mang hắc y chém thành một mảnh trống không.
Hàng loạt kiếm khí điên cuồng xoay tròn, gào thét, tạo thành cơn lốc xoáy, nếu hắn đi lên thêm một bước trước nữa, chắc chắn sẽ chết!!.
Liền tới gần cũng không thể sao??
Ngạo Thiên vô vọng nhìn về phía bầu trời.
Chiến đấu hình như đã ngừng lại...
Trên bầu trời, hắc y thanh niên toàn thân mang đầy vết thương ngạo nghễ cầm kiếm lăng không mà đứng, chỉ liếc sơ qua thanh niên hắc y, Ngạo Thiên cảm giác linh hồn bị vô tận áp lực đè ép. Hắn phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấy diện mục của thanh niên này, chỉ cảm thấy thanh niên này giống như thần phật vậy, đỉnh thiên lập địa, chân đạp đại địa, đỉnh đầu chạm hư không, hào quang vĩ đại làm người khác không cách nào nhìn thẳng, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác cúng bái!
Ngạo Thiên cảm giác kích động muốn quỳ lạy, nhưng bản tâm hắn lại không cho phép điều này, vội vàng cắn lưỡi, mới miễn cưỡng thoát khỏi cảm giác này.
""Khục khục, ta đường đường là Tuyệt thế thiên tài, tu ra Kiếm Hồn, cùng cấp vô địch, tu vi lại là Kim Đan chi cảnh sơ kỳ, tung hết thủ đoạn mới giết chết được một tiểu tử ma đạo tu vi mới vào Trúc Cơ trung kỳ, buồn cười thay!!"" Thanh niên hắc y cười khổ, âm thanh vang vọng khắp bầu trời.
Hệ Thống tu luyện ở Tinh Hà này từ thấp đến cao phân làm: Luyện Thể, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Độ Kiếp, Địa Tiên, Thiên Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, Đại La Kim Tiên, Thánh Nhân. 
""Chậc, tiểu tử, ai nói ngươi giết được hắn đây?"" Vương Bá Ngưu khinh thường nhìn thanh niên hắc y, châm biếm nói. 
""Cái gì?"" Thanh niên hắc y sửng sốt.
Bầu trời đột nhiên mở ra một lỗ máu, hàng ngàn giọt máu trong lỗ máu tuông ra, dung nhập vào nhau, tạo thành một hình người, chính là Alucard.
Alucard nắm chặt bàn tay, cảm nhận một luồn sức mạnh đang chảy trong thân thể, hài lòng gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn bị giết chết, cũng là lần đầu tiên dùng Huyết Hà sống lại.
Ma Sĩ trung kỳ!! Sau khi sống lại, hắn đột phá một tiểu cảnh giới!
Đẳng cấp tu vi của Huyết Tộc chia làm cấp: Ma đồ, Ma sĩ, Ma sư, Ma Tướng, Ma Tông, Ma Quân, Ma Thánh, Ma Tôn, Ma Hồn, Ma Chủ, Ma Thần.
Ma sĩ trung kỳ sánh ngang với Trúc Cơ chi cảnh trung kỳ.
""Thử xử dùng Phá Thiên Quyền xem nào!!"" Alucard thì thầm nói, tiện tay vung một quyền về phía hắc y thanh niên.
Không khí bị một quyền chấn động, bay tán loạn ra xung quanh, tạo thành một cơn bão năng lượng càn quét bốn phương tám hướng.
Ngạo Thiên biến sắc, quay đầu liền chạy, nhào tới núp sau tảng đá cao ngàn mét.
khí lưu gào thét thổi qua tảng đá, tiến mạnh ra đám cổ thụ sau lưng hắn. đẩy một hàng dài cổ thụ ngã gục xuống, mới tan biết., Ngay cả tảng đá cũng lay động không ngớt, như muốn sụp đổ.
"Đậu Móa, xém chết bố mày rồi!!" Ngạo Thiên mắng nhỏ một câu.
Alucard tiện tay vung một quyền, khiến mặt đất nơi hắc y thiếu niên đứng đều tan biến 5000m đất.
Hắc y thiếu niên biết nguy cơ sống còn, lúc nguy cấp không tiếc hư tổn căn cơ sử dụng Huyết Độn ý đồ chạy trốn, nhưng bị Đức Hoàng vung một bàn tay khổng lồ bắt được.
""Cho ngươi này!"" Vương Bá Ngưu phất tay, hắc y thiếu niên bay về phía Alucard.
""Cảm ơn thiếu gia!!"" Alucard lạnh lùng nhếch miệng cười, hai bàn tay chụm lại với nhau, hô to ": Thôn Phệ!!""
thân thể hắc y thiếu niên chia năm xẻ bảy, ngay cả xương cũng tan thành năng lượng bay về phía Alucard.
""Ma Sĩ hậu kỳ!!"" Alucard cười dài, thỏa mãn nói.
Năm ngày, từ một thiếu niên không có tu vi, lại đột phá Ma sĩ hậu kỳ!!
Là do hắn thôn phệ, giết chóc biết bao nhiêu là yêu thú, loài người, dùng tình mạng của bọn sâu kiến, đúc lên thành tựu như hôm nay!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.