Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 6: Đại Nón Xanh!




Mắt thấy hôn lễ sắp đi vào kết thúc, chỉ cần lạy thêm một lần nữa là chính thức thành duyên vợ chồng, khóe miệng Vương Bá Ngưu nhếch lên nụ cười tà ác, hắn quay qua Tiểu lý cùng Vương Lão, thần thần bí bí nói: "" tý nữa nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi vẫn giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, biết không.""
""Vâng."" Diệp Thiên Lý tuy nghi hoặc, nhưng thân là thuộc hạ, hắn chỉ việc nghe theo lệnh của Ma Chủ là được.
Cùng lúc đó, không khí trong đại điện cũng là kéo lên tới rồi đỉnh.
“Phu thê giao bái!”
Đại trưởng lão dùng hết sở hữu sức lực, rống lớn một tiếng.
Dưới vạn chúng chú mục, Diệp Sinh cùng Phạm Băng Băng chậm rãi quỳ xuống.
|
“Tốt!”
Nhìn thấy hai người quỳ xuống đất mà lạy nhau, Diệp Thiên Hùng cười rạng rỡ như cây hoa cúc.
""Động phòng hoa chúc!"" Đại Trưởng lão vui vẻ hô to.
Rốt cuộc hôn lễ kết thúc, Diệp Sinh không chờ đợi được kéo Phạm Băng Băng bước vào tân lang tân nương phòng ngủ. Còn các khách khứa vẫn ở lại dùng bữa cùng gia chủ và gia đình cô dâu.
Vương Bá Ngưu mặc vào Hắc Ám áo choàng, hóa thân hắc ám không một tiếng động đi theo sau Diệp Sinh.
Nhân sinh có tứ đại hỉ, lúc trẻ trở thành Thiên kiêu, đêm động phòng hoa chúc, sinh ra con trai bảo bối, cùng với sống thọ.
Giờ khắc này, Diệp Sinh chuẩn bị bước ra nhân sinh bước thứ hai, đêm động phòng hoa chúc.
Nhìn thấy Phạm Băng Băng nhắm mắt lại nằm im trên giường, Diệp Sinh dâm hỏa dâng đến não, bàn tay không tự chủ đặt lên hai đồi núi...
""ưm.."" Phạm Băng Băng khẽ nhíu mày, cắn răng chịu đựng.
Tuy Phạm Băng Băng rên nhỏ, nhưng hắn thân là thiên kiêu, đương nhiên nghe thấy, hắn tà tà cười, chuẩn bị hành sự.
""ách...!"" Đột nhiên Diệp Sinh phát hiện có người tập kích đằng sau mình, hắn muốn phản kháng nhưng cả người như bị định thân, đứng im như trời chồng.
""Ngươi là ai.."" Phạm Băng Băng sợ hãi quát, nhưng nàng cũng bị Vương Bá Ngưu khống chế cử động.
""Ân, không tệ, không uổng lão tử bỏ ra 1000 điểm ác ma mua Định thân thuật, quả là hữu hiệu."" Vương Bá Ngưu Cởi bỏ Hắc Ám áo choàng, chậm rãi đi tới Phạm Băng Băng, đê tiện cười: ""cạc cạc cạc..., không tệ, là một cái mỹ nữ hại nước hại dân, tiểu tử ngươi thật có diễm phúc, hôm nay lão tử có lộc ăn.."" Vương Bá Ngưu tiện tiện cười, chậm rãi từ tốn cởi bỏ từng kiện xiêm y của nàng, để lộ thân hình tuyệt mỹ.
Ánh mắt Diệp Sinh phúng hỏa nhìn hắn, giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có 1 ý nghĩ:
"Lão tử đội nón xanh!""
Do là phòng tân nương tân lang, nên nơi đây tuyệt đối yên tĩnh cùng tuyệt đối bảo vệ, không ai có thể đi tới vào lúc này, cho nên không ai thấy được Vương Bá Ngưu chiếm đoạt Phạm Băng Băng, ngoài....Diệp Sinh.
""Cha, người vì đáp lên Diệp thị gia tộc, đưa ta gả cho Diệp Sinh, lúc này đây trinh trắng của ta bị người khác phá, từ nay hẳn là không thể ở lại làm nương tử Diệp Sinh nữa....""
""Hahaha....Có lẽ đây là vận mệnh đi.."" Phạm Băng Băng thê thãm cười.
""aa....aaa..."" Sau khi bàn tay khám phá hết thảy cơ thể Phạm Băng Băng, dưới ánh mắt cừu hận của Diệp Sinh, Vương Bá Ngưu bắt đầu chơi nàng.
1 tiếng...
2 tiếng trôi qua....
""ưmmm......"" Phạm Băng Băng miệng anh đào khẽ ngâm, hiển nhiên Vương Bá Ngưu đã đem nàng lên cực lạc vu sơn, lúc này đây Phạm Băng Băng khóe mắt chảy ra từng hàng nước mắt, ánh mắt đờ đẫn, giờ khắc này, nàng như bị điên rồi, ngơ ngơ ngác ngác.
Lúc này đây Diệp Sinh hai mắt chảy huyết lệ, thê thảm cực kỳ, gắt gao nhìn Vương Bá Ngưu, như muốn ghi tạc từng giây từng phút.
Đêm tân hôn, vợ mình bị người khác thay mình làm chú rể động phòng, cái hận này cho dù nhảy xuống Hoàng hà cũng không tẩy hết được cừu hận!
""Keng...Diệp Sinh hận túc chủ đến cực điểm, cừu hận này khắc cốt thâm tâm tận linh hồn, cho dù sau này tử vong có đi xuống luân hồi vài lần cũng không thể xóa nhòa cừu hận, túc chủ nhận được ác ma điểm 3000, Ma Đầu 15000exp.""
""Ta fắc, Diệp Sinh cừu hận còn được nhiều điểm hơn cả Võ Hoàng, hẳn là do tên này quá Hận ca đi?"" Vương Bá Ngưu nghi hoặc nghĩ.
""Keng, Ma Đầu đẳng cấp thằng cấp 2, túc chủ đạt được danh hiệu: Tiểu Ma Đầu, thí chủ có một lược quay thưởng cùng với lần trước là hai lược quay thưởng, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng làm việc xấu!""
""Keng..Ký chủ thay kẻ địch làm chú rể động phòng, quả là có phong phạm Ma đầu, thưởng ký chủ điểm thành tựu:Nữ tính công địch! Bất kỳ nữ tính sinh vật nào gặp ký chủ cũng sinh chán ghét, đề phòng, sợ hãi....""
""What the ***, nữ tính sinh vật?? vậy là ngoài nhân loại, dù các sinh vật khác miễn là nữ tính đều sẽ đề phòng ca sao? Chó cái mèo cái cũng thế à?"" Vương Bá Ngưu triệt để quỳ hệ thống.
""Vâng, nếu theo tư duy của ký chủ để giải thích việc này, thì chính là vậy."" Thanh âm Khí linh lão giả mang theo trêu tức vang vọng bên tai hắn.
Vương Bá Ngưu:""......"" Hắn triệt để quỳ, dù sao bản thân cũng không đến nổi đi tìm sinh vật nữ tính khác kiếm ác ma điểm chứ....
""Nếu yêu hồ nhất tộc hóa người thì được...."" Vương Bá Ngưu âm thầm nghĩ.
“Keng...Phạm Băng Băng đối với ký chủ tuyệt vọng, không muốn sống, ác ma điểm 500, Ma Đầu 800exp. “
“Xét thấy ký chủ lần đầu hủy hoại thành công cuộc đời một nữ nhân, khiến Phạm Băng Băng tủi nhục muốn chết, rất có phong phạm ma đầu, hệ thống đặt biệt tặng ký chủ thần thoại cấp kỹ năng, Ma Đầu nhất tiếu, thời gian làm lạnh 1 tiếng, chỉ cần sử dụng, bất kỳ nữ tính sinh vật tu vi cao tới đâu đều trúng chiêu, trở nên ngơ ngác mười giây, nạn nhân cảm thấy ký chủ tà ác, tận sâu linh hồn trở nên sợ hãi, từ bỏ hết thảy chống cự mặc cho ký chủ xâm lược. ”
Vương Bá Ngưu nghe vậy cảm giác hạ thân một mảnh lửa nóng, nếu hắn gặp cường đại nữ nhân tựa như nữ oa, Tây vương mẫu hẳn có tác dụng đi......
""Khục.,.. thoải mái thì thoải mái rồi....lão tử nên rời đi thôi."" Vương Bá Ngưu tôn chỉ chính là thoải mái xong liền chuồn, vạn lý bất lưu hành, đây là kinh nghiệm tổng kết từ kiếp trước, bản thân là hái hoa cao thủ, hái xong ăn xong rồi đi, đâu có thể để phiến hoa dính lên người được.""
""Ân, vì kế hoạch, không thể tiền dâm hậu sát được..""
Mặc lên Hắc Ám áo choàng, hắn thân hóa hắc ám, trước khi đi, hắn đánh ngất Diệp Sinh cùng Phạm Băng Băng, giải thuật cho bọn họ, mới rời đi hai ba bước, Vương Bá Ngưu cảm giác chưa đủ bức cách, bèn dùng lực đạp nát chim của Diệp Sinh, dùng ác ma điểm đỗi một chiếc nón màu xanh giống nón xanh của bộ đội cụ hồ, là một kiện hạ phẩm pháp bảo vô kiên bất tồi, đặt lên đầu Diệp Sinh, tiện tay điểm vài chỉ, nón xanh dính chặt lên da đầu hắn, cảm thấy mỹ mãn, rồi mới tiêu sái rời đi.
............
“A……” Sau hắn cùng chúng ma rời đi được mười phút, một tiếng rên rỉ thẳng quá trời cao.
""Đại công tử rên to thật, hẳn là Băng Băng thiếu phu nhân kỹ thuật nhất lưu a.."" Đám khách khứa âm thầm xì xào bàn tán.
""Tiểu tử này dưỡng khí công phu kém quá đi, cá nước thân mật thôi mà àm gì đến nổi la to thế, thua xa lão phu lúc trẻ a.."" Diệp Thiên Hùng lắc đầu mỉm cười, ánh mắt thăm thẳm về phương xa, như đang nhớ lại một thời tuổi trẻ phong lưu, lão từng hùng dũng trên giường thế nào....
**********
""Đáng chết cẩu tặc....""
Đột nhiên nghe được Diệp Sinh gào thét chói tai, linh tính chuyện chẳng lành, Diệp Thiên Hùng chúng nhân khách khứa trong nháy mắt chạy về phía phòng tân hôn.
Chẳng qua, cảnh tượng lúc này dọa choáng váng tất cả mọi người ở đây.
Bởi vì lúc này tân lang Diệp Sinh thống khổ ôm hạ bộ, vết máu chảy ướt hết quần, trên đầu lại đội một cái mũ màu xanh kỳ quái.
Còn cô dâu thì ôm chăn che lại thân hình, vẻ mặt thất thần ngơ ngác.
""Chuyện gì xảy ra, nói!"" Diệp Thiên Hùng nhíu mày, tức giận hỏi.
Diệp Sinh đau đến chết đi sống lại, giơ ngón tay run rẩy chỉ về phía đầu mình.... hắn đau đến nổi không thốt lên lời.
""Đầu ngươi làm sao? Mà đêm động phòng ngươi đội nón xanh làm gì?"" Diệp Thiên Hùng gãi gãi đầu, khó hiểu, chúng nhân cũng tò mò hóng chuyện.
""Vừa rồi có đáng chết cẩu tặc....thay ta...động phòng...""
""hắn đội nón xanh lên đầu ta trước khi rời đi....""
""Hắn phế đi tiểu jj của ta....""
Không biết lấy đâu ra sức lực, Diệp Sinh gắng chịu cơn đau đớn dưới hạ bồ, cắn răng gào thét nói liên tiếp, rành mạch rõ ràng không đứt đoạn.
*chúng nhân câm lặng*
Giờ khắc này nghe được giọng nói của Diệp Sinh, khắp căn phòng cùng ngoài căn phòng còn dư lại mấy ngàn khách khứa bỗng nhiên im lặng triệt để, im lặng tới nổi tiếng kim rơi cũng nghe được.
Sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Gương mặt tuấn lãng của Diệp Sinh lúc này tràn đầy khuất nhục cùng vô tận cừu hận.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Hùng như một đầu phẫn nộ sư tử, ánh mắt hung lệ, từng luồng khí thế cường đại như thủy triều mãnh liệt mà ra.
“Rống! Đáng chết!”
“Là ai? Là ai dám tới Diệp thị gia tộc làm càn!”
""Là ai..."" khóe mắt Diệp Thiên Hùng trừng lớn như muốn nứt ra, đây quả là sỉ nhục không chỉ riêng mình hắn mà còn cả gia tộc.
""Đáng chết cẩu tặc...người đâu...tra...tra ra cho ta.....bằng tất cả mọi giá....!""
*******
P/s: cầu ủng hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.