Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 34: Từ hôn? Diệp Minh trang bức!




""Tiểu Băng tướng mạo anh tuấn, quả là nhân trung Long Phượng.."" Lão giả híp mắt nhìn hắn, tán thưởng nói.
""Khuyển tử nếu không có cái vụ đó, thì giờ có lẽ là thiếu niên thiên tài rồi...ông trời bất công..."" Hàn Lập khe khẽ thở dài, buồn bã đáp.
""Hàn tộc trưởng nén đau thương a, nhân sinh ngoài ý muốn rất rất nhiều, khuyển tử giờ vẫn sống khỏe mạnh là phúc rồi."" Lão giả nhẹ nhàng đáp.
bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó nói, lời nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nốt lại, mà mỗi lần như vậy, Thiếu nữ như thiên tiên ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão giả Vểnh tai lắng nghe một hồi, điều này làm Hàn Lập khá nghi hoặc, không nhịn được hỏi.
""Chẳng hay....Linh Uyển Cung trưởng lão đại giá quan lâm đến Hàn xá không biết có việc gì không?"" Hàn Lập vẻ mặt nghi hoặc, hỏi.
""Khụ.....thật ra...có việc rất quan trọng...nhưng cũng khá khó nói.."" Thương Trưởng lão vẻ mặt thoáng xấu hổ, thấp giọng ngập ngừng.
""Vậy mời quý khách vào phòng riêng chúng ta nói chuyện."" Hàn Lập sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.
Nhưng Thương trưởng lão chưa kịp nói gì, thiếu niên bên cạnh lại cao giọng nói, vẻ mặt khinh thường: "" Nhất lưu gia tộc mà thôi, Thương lão cần gì phải giữ gìn thay họ, các ngươi nghe cho rõ, chúng ta tới đây là muốn giải trừ hôn ước của Thanh Hàn sư muội với Hàn gia phế vật Hàn Như Băng.""
"Ngươi muốn nói, nàng lần này đến đây để giải trừ hôn ước với ta?"
Sắc mặt biến đổi, Diệp Minh trong lòng mạnh mẽ dâng lên một trận tức giận, tức giận này không phải vì Bắc Thanh Hàn kỳ thị hắn. nói thật, Bắc Thanh Hàn tuy rất xinh đẹp, nhưng Diệp Minh cũng không phải một cái sắc lang, nếu không thể kết duyên, Diệp Minh cũng chỉ có chút tiếc nuối mà thôi. Nhưng Linh Uyển Cung thiên kiêu tại trước mặt mọi người đối với phụ thân của mình kiêu ngạo nói ra việc giải trừ hôn ước, như vậy thân là tộc trưởng phụ thân, mặt mũi sẽ mất hết, không chỉ vì Bắc Thanh Hàn không chỉ có xinh đẹp, thiên phú tuyệt hảo, mà nàng là thân là Bắc gia tộc trưởng tự mình "hiến dâng" để được Hàn Gia bảo hộ, vậy là giờ lại dám lật lọng, như vậy uy nghiêm Hàn gia ở đâu? Hàn gia sẽ trở thành trò cười khắp Ma Vũ đại lục.
Sắc mặt Hàn Lập phẫn nộ, gần như vào biên giới bạo phát, ánh mắt sát khí nhìn Linh Uyển Cung chúng nhân.
Không chỉ là mỗi tộc trưởng phẫn nộ, mà cả Hàn gia giờ khắc này nhìn Linh Uyển cung ba người như dã thú nhìn con mồi, chỉ cần tộc trưởng ra lệnh, bọn hắn sẽ không chút do dự xông vào xé xác ba người này, dù cho Linh Uyển Cung là một trong năm đại Tuyệt đỉnh tông môn.
""Hảo một cái Bắc gia, Bắc Thanh Hàn, hảo một cái Linh Uyển Cung thiên kiêu, xem ra các ngươi muốn khiêu khích uy nghiêm của Hàn gia ta."" Vương Khinh Tuyết cười lạnh, Linh Uyển Cung tuy khổng lồ, nhưng thân là con gái tông chủ Đại La Tiên Tông, nàng không sợ, nếu Linh Uyển Cung trưởng lão không có lời giải thích thích hợp, nàng không ngại cho Linh uyển cung thiên kiêu "biến mất" ngay lập tức.
Một tông thiên kiêu mà thôi, nàng và chồng nàng lúc còn trẻ giết Thiên Kiêu còn thiếu sao.
" Bắc Thanh Hàn chất nữ, nghe nói tháng trước ngươi được Thiên Lan Tông chủ thu làm môn hạ, lúc đó ta còn tưởng là lời đồn, không nghĩ tới lại là thật, chất nữ thiên phú thật là tốt a, ngay cả cánh cũng cứng rồi…" Vương Khinh Tuyết tán thưởng cười nói, nhưng ánh mắt sát ý càng dày đặc, khí thế Đại La Thiên Tôn cảnh của nàng phóng ra hướng về phía Thiếu niên cùng Bắc Thanh Hàn đè ép.
Thiếu niên biểu hiện cực kỳ bất phàm, cách hai đại cảnh giới mà vẫn có thể miễn cưỡng chống lại được khí thế của Vương Khinh Tuyết, dù hai chân bị đè ép gần như sắp quỳ xuống, tuy Vương Khinh Tuyết chỉ dùng ba phần khí tức mà thôi, nhưng thiếu niên có thể chống lại, hiển nhiên căn cơ rất chắc chắn.
Nhưng biểu hiện chói mắt hơn chính là Bắc Thanh Hàn, thiếu niên kia thân có thiên kiêu chiến lực, mà khó khăn lắm mới miễn cưỡng chống đỡ được khí thế của Vương Khinh Tuyết, nhưng nàng thì như thường đứng thẳng người, chỉ là sắc mặt hơi trắng xám một ít.
"Đó là Thanh Hàn vận khí tốt, Tuyết bá mẫu quá khen…" Bắc Thanh Hàn khẽ cúi đầu, không mặn không nhạt đáp.
"Việc này do chính tông chủ đại nhân mở lời…" Thương trưởng lão vội vàng đứng bên cạnh Bắc Thanh Hàn cùng thiếu niên che chở cho bọn họ khỏi khí thế của Vương Khinh Tuyết, lúc nhắc tới tông chủ hai chữ, biêu tình trên khuôn mặt có chút thoáng trịnh trọng.
""Thiên Lan tông chủ quả nhiên bá đạo, muốn từ hôn cùng muốn sỉ nhục Hàn gia, khinh Hàn gia ta không người hay sao?"" Vương Khinh Tuyết được thế không nhường, đi thẳng đến trước mặt Thương trưởng lão, cười gằn.
Hàn Lập sắc mặt âm trầm đứng im tại chỗ, giờ hiện tại thân phận của hắn là Hàn gia tộc trưởng, không phải là Đại la Thiên Tông thiên kiêu, cho nên việc đối mặt với Linh Uyển Cung trưởng lão hắn cũng không tiện nói, chỉ có thể tùy ý để vợ hắn ra trấn áp.
""Hàn tộc trưởng, ngài cũng biết Linh Uyển Cung môn quy nghiêm lệ, hơn nữa tông chủ đại nhân đối với Thanh Hàn kỳ vọng rất cao, cơ bản đã đem nàng bồi dưỡng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Linh Uyển Cung… Do một chút đặc thù quy củ, truyền nhân của tông chủ trước khi chính thức trở thành tông chủ đều không thể cùng nam tử qua lại..."
" Cho nên....Tông chủ đại nhân hỏi qua Thanh Hàn, biết được nàng cùng Hàn gia còn có một hỉ sự, cho nên… Cho nên tông chủ đại nhân muốn mời Hàn tộc trưởng có thể… giải trừ hôn ước này."
Thương trưởng lão biết mình cũng không thể nói chuyện với Vương Khinh Tuyết, cho nên chuyển qua Hàn Lập, đưa ra hậu trường đằng sau là "Thiên lan Tông Chủ", nhằm đè ép khí thế của Hàn gia.
Dù sao Hàn gia so với Linh Uyển Cung chỉ là con kiến hơi chút cường đại mà thôi, dù Vương Khinh Tuyết là con của Vương Tông chủ Đại la Thiên Tông cũng không thể thay đỗi sự thật, vì nàng chỉ là hậu bối, mà trong khi việc này là chính miệng Thiên lan tông chủ đề nghị.
"Thanh Hàn nhất tâm hướng đạo, vô tâm chuyện hồng trần, mong rằng Hàn thúc thúc Tuyết bá mẫu có thể lý giải." Bắc Thanh Hàn cắn răng, nói.
Giờ khắc này Vương Bá Ngưu đang ngồi ăn bắp rang xem phim, bộ phim này quá đặc sắc.
""ta cảm thấy kịch bản này càng ngày càng có ý tứ, Diệp Minh tiểu tử bị người đến cửa từ hôn, hắn vẫn là phế vật thì thôi đi, giờ khắc này trong tay vừa nắm lực lượng, hắn sẽ bộc phát trang bức vả mặt hay vẫn ẩn nhẫn chờ cơ hội báo thù? Hắc hắc, thật chờ mong a.."" Vương Bá Ngưu thích thú thầm nói.
""Hảo một cái tiện nhân! Chưa bước vào Hàn gia ta mà đã cấu kết người ngoài đến làm nhục nhà chồng, đây là Bắc Gia dưỡng ra con gái sao, thật là gia tộc sỉ nhục, cổ nhân nói ác nhất là phụ tình nữ nhân quả không sai. "" Diệp Minh lúc này đột nhiên lên tiếng, thanh âm của hắn không lớn, nhưng ngôn ngữ lại rất khó nghe, thoáng chốc cả đại sảnh chợt im ắng.
""ngươi!"" Bắc Thanh Hàn ngẩn người, dù cho tính khí nàng lạnh lùng cỡ nào nghe những lời tru tâm này của Diệp minh, sắc mặt sương lạnh trở nên khó coi, ý đồ phản bác nhưng bị Diệp Minh nhanh miệng chặn họng.
"Từ hôn?"
"Ngươi chính là đem cái này một tờ thư bỏ vợ lấy về đi."
Diệp Minh cắn nát ngón tay, dùng máu tươi viết lên giấy, viết xong, hắn ném ra tờ giấy bỏ vợ vứt trước mặt Bắc Thanh Hàn. Hành động quả quyết của hắn đem tất cả mọi người tại chỗ đều kinh trụ.
"Cái gì nhất tâm hướng đạo, cái gì vô tâm hồng trần, thiếu niên bên cạnh ngươi là ai?"
"Tiện nhân, ngươi chẳng qua vụng trộm giao cấu với tình lang, sợ Hàn gia ta phát hiện cho nên mới nhanh chân nói ra việc từ hôn để che dấu chuyện này, sợ khi bị rước về Hàn gia bị ta phát hiện không còn trinh trắng nên mới Tiên phát chế nhân ác nhân cáo trạng trước."
""Ngươi vụng trộm bên ngoài ta hiểu, đơn giản vì ta trời sinh tiên thiên thiếu hụt không thể tu luyện mà thôi, ngươi cảm thấy lấy một tên phế nhân như ta không thể khiến ngươi sung sướng nhục dục.""
"Nhưng hiểu là một chuyện, nếu ngươi có thể âm thầm nói ta biết, ta có thể thông cảm và giải trừ hôn ước, nhưng nay ngươi lại bạc tình đến nỗi vừa muốn bỏ ta, lại vừa muốn sỉ nhục Hàn gia ta..""
"Xem ở Bắc gia mặt mũi, cùng với từng là vợ chồng duyên số, ta chân thành tặng ngươi một câu, Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khi thiếu niên bần."
Diệp Minh lời lẽ tru tâm khí phách nói, giờ khắc này khí tràng của hắn cực thịnh, trấn áp hết thảy khí thế toàn trường.
""Móa, tiểu tử này được, bức này ta chấm một trăm điểm!"" Vương Bá Ngưu giống như những người xuất hiện trong đại điện này, đều sửng sốt trước lời nói đảo trắng thay đen như thần của Diệp Minh. Thân là đại ma đầu, nhưng hắn chưa từng nghĩ Diệp Minh lại vô sỉ như vậy, cảnh giới vô sỉ bại hoại sắp ngang với hắn, hắn không nhịn được cho Diệp Minh vì kỹ năng trang bức.
P/S: Hắc hắc, Diệp Minh quả nhiên có được một phần mười chân truyền vô sỉ bại hoại của Vương Bá Ngưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.