Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 126: Nói nhảm liền chết!




Bốn người đồng loạt chui ra chỗ trú ẩn, lúc này đây bọn họ đã ra đến đường lớn, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là đống đổ nát, hoang tàn, rác thải tùy ý thấy ở trên đường cái, sau đó một trận gió nhẹ thổi qua, các mùi hôi thối của rác thải trong không khí cộng thêm mùi tro bụi khiến bọn hắn cảm giác buồn nôn cực kỳ. 
Đoạn đường đến truyền tống trận cực kỳ buồn tẻ, bọn hắn cũng không thấy bất kỳ ma chủng đi lại, tuy nhiên cũng không thể không đề phòng, tinh thần mỗi người đều kéo căng đến cực hạn, sợ chỉ cần sơ xẩy một chút là tiêu mạng.
Mà trong bốn người chỉ có Lâm Động là mệt nhọc nhất, hắn cõng một người nặng bốn mươi kilogam trên người, trong khi bản thân hắn chỉ có năm mươi hai kilogam, gần bằng cả trọng lượng thân thể của hắn, trong khi bọn hắn lại đi quãng đường hơn năm cây số rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ an toàn nghỉ ngơi, thể lực của Lâm Động lúc này đã gần cạn đáy rồi, hắn vẫn tiếp tục đi tiếp chỉ vì tín niệm trong lòng. 
Kiên trì! Phải kiên trì!
Vì thủ hộ người mình thương, kiên trì!
Hai cánh tay của Lâm Động lúc này run lên kịch liệt, đây là triệu chứng khi cơ bắp gồng cứng quá lâu xảy ra hiện tượng cơ bắp mệt mỏi, đáng lẽ lúc này hắn phải thả nàng xuống và nghỉ ngơi thế nhưng thế nhưng hắn biết mọi người vì một mình hắn mà dừng chân chỗ này sẽ khiến mọi người gặp nguy hiểm, cho nên Lâm Động vẫn cố gắng cắn răng một cái hai chân khó khăn nhấc lên tiếp tục đi.
Nằm trên lưng Lâm Động, Tình Tuyết ngay từ đầu phát hiện hắn mệt mỏi, nàng đau lòng khóc thầm, nhưng nàng cũng không dám nói hắn buông nàng ra, nàng sợ một khi dừng lại thì ma chủng sẽ bất thình lình xuất hiện và ăn nàng.
Nàng biết đây là ích kỷ, nhưng sợ hãi cùng lòng muốn sống sót chiếm lấy phần lớn suy nghĩ trong đầu nàng, cho nên nàng lẳng lặng nằm im, hai tay xoa nhe mồ hôi chảy trên mặt của Lâm Động, xem như là cung cấp một chút trợ giúp cho hắn.
Đám người dựa theo trí nhớ quẹo vào trong ngõ hẻm, nhưng vừa vặn ngay ở phía đối diện liền vọt tới một đầu Zombie, mà lúc này đây Lập Hàn là người đi đầu tiên cho nên mục tiêu bị công kích đầu tiên là hắn.
Thấy zombie gào thét chạy tới, ánh mắt Lập Hàn bình thản, thân hình không chút nào bối rối, Sau khi bước vào Ma Tốt cấp, Giờ đây đối mặt phổ thông Zombie, Lập Hàn giết bọn nó cũng là dễ như trở bàn tay.
Chân trái tiến lên trước một bước, đùi phải vung lên đá thẳng vào người zombie.
Ngay lập tức lực lượng cường đại bộc phát, đầu zombie đối diện lập tức bị một cước này đá xuyên qua máu thịt cùng cốt cách, trong nháy mắt đầu zombie liền bị phanh thành hai nữa, tuy nhiên cường đại sinh mệnh lực khiến nó vẫn chưa chết hắn, Lập Hàn cười lạnh một tiếng, lần nữa vung chân đá mạnh, đầu lâu của zombie liền bị một cước của Lập Hàn đá nát bấy, óc tương văng tung tóe dính vào vách tường hai bên.
Lâm Động đám người lập tức chấn kinh, bọn hắn cũng là đối mặt qua Zombie, Zombie lực lượng cùng tốc độ đều nhanh hơn Man Nhân trưởng thành một ít, mà lại thân thể phòng ngự cao hơn nhân loại một ít, đừng nói một cước đá zombie thành hai nữa, cước thứ hai liền đá bể đầu Zombie, liền trong tay bọn hắn có vũ khí sắc bén như rựa, kiếm, búa tạ cũng không nhất định có thể đánh nổ đầu zombie trong vòng một chiêu chứ đừng nói đến dùng chân đá.
Thấy Lập Hàn lợi hại như vậy, ánh mắt Tình Tuyết cùng Lâm Động liền sáng rực lên, Lập Hàn là bạn thưở nhỏ tới lớn của bọn hắn, bọn hắn tuy không biết vì sao Lập Hàn lại trở nên lợi hại như vậy nhưng bọn hắn biết tính mạng của bản thân sẽ được Lập Hàn đảm bảo, dù sao ba người bọn hắn chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm so sánh thâm hậu, Lập Hàn lợi hại vậy chắc chắn sẽ bảo vệ bọn họ.
Lập Hàn mặc kệ mấy người bọn họ kinh ngạc, vẫn bình thản đi về phía trước mấy bước, phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân theo tới, Lập Hàn liền quay đầu lại lạnh lùng nói: "Ta không có kiên nhẫn chờ các ngươi, nếu như các ngươi tiếp tục lề mà lề mề, ta lập tức đi trước."
Lâm Động cùng Tình Tuyết hai mặt nhìn nhau, giờ phút này bọn họ cảm giác Lập Hàn sao mà xa lạ, giống như hoàn toàn trở thành một con người khác, trở nên cao cao tại thượng.
""Có lẽ ma chủng giáng lâm khiến tâm tình hắn trở nên tiêu cực đi, dù sao gia đình hắn cũng bị ngộ hại.."" Lâm Động vì bạn thân giải vây nói.
Tình Tuyết gật đầu thông cảm, dù sao bọn hắn cũng hiểu tâm tình lúc này của Lập Hàn, ma chủng như thiên tai đột ngột giáng lâm, biết bao nhiêu người bị ngộ hại, biết bao nhiêu gia đình tan nát, biết bao nhiêu cảnh tượng thương tâm xảy ra, người thì bị ma chủng giết chết, người thì bị chính nhân loại cùng tộc hãm hại làm thịt ăn khi quá đói, mà chịu thiệt nhất là trẻ em gái cùng phụ nữ xinh đẹp, sẽ bị biến thành đồ chơi mặc người lăng nhục, chỉ để đỗi lấy một cái bánh bao mốc meo nhét vào bao tử.
Dưới tình thế này, tâm tính sẽ dần bị ăn mòn, hắc hóa, những cái xấu trong nội tâm sẽ trỗi dậy, biến một người hiền lành thiện lương nhất trở nên tàn nhẫn bạo ngược, thích giết chóc.
"Tiểu hỏa tử, có muốn hay không ta giúp ngươi một chút, ta thấy ngươi ôm tiểu cô nương này đã thật lâu, có lẽ mệt chết đi!" Trung niên nam tử thấy zombie đều bị Lập Hàn triệt để giải quyết, bản thân lại rảnh rỗi thảnh thơi, thấy thân hình Lâm Động mệt mỏi, bước chân phù phiếm, trên mặt đầy mồ hôi, liền mở miệng nói.
Hắn nghe thấy Lập Hàn chính là bạn thân của hai người này, mà Lập Hàn lại có sức chiến đấu mạnh mẽ, vì nịnh nọt Lập Hàn, trung niên nhân liền chủ động mở miệng.
Lâm Động nghe vậy khẽ cười, ngay lập tức lắc đầu cự tuyệt, sau đó hắn quay đầu nhìn Tình Tuyết, thâm tình nói: "Cho dù ta đoạn hai tay cũng phải để cho nàng sống sót chứ nói gì cõng nàng, với lại ta không muốn bất kỳ nam nhân nào chạm vào nàng."
Trung niên nhân nghe vậy trong lòng có chút bội phục tiểu tử này, bản thân tính cách kiên nghị, lại thiện lương, nếu như không phải là Ma Chủng hàng lâm thì hắn hẳn một nam nhân rất tốt, nếu chọn lựa người có thể che chở tấm thân phụ nữ thì Lâm Động chắn chắn được chọn, cho dù như giờ ma chủng hàng lâm, tình người ấm lạnh, hắn vẫn như cũ là một nam nhân rất tốt, là một người yêu rất đáng để yêu thương.
"Tiểu hỏa tử, ta gọi Trần Tam, về sau chúng ta cùng một chỗ cố gắng sống sót đi!" Trung niên nhân nhân nhẹ nhàng vỗ bả vai Lâm Động, ánh mắt thưởng thức nói.
Lâm Động giờ khắc này mệt mỏi rã rời, ngay cả khí lực nói chuyện cũng hơi miễn cưỡng, bất quá hắn vẫn đáp lại: "Ta gọi Lâm Động, người ta cõng trên lưng là bạn gái của ta, nàng gọi Tình Tuyết."
Hai người lẫn nhau giới thiệu, nguyên lai Trần Tâm công việc lúc trước là tiểu đao phủ làm việc cho phủ thành chủ, khó trách hắn khi giết zombie lại tàn nhẫn và quyết đoán như vậy.
Ngay cả người còn chặt huống gì là Zombie a.
Ba người thấp giọng trò chuyện, rất mau bọn họ liền phát hiện một nơi kín đáo để nghỉ trưa, tuy nhiên muốn đến đó phải vượt qua một cánh rừng nhỏ.
LậpHàn nắm lấy dao găm trong tay, ánh mắt lạnh lẽo quay đầu lại nhìn ba người, lạnh lùng nói: "Tý nữa tiến vào cánh rừng các ngươi phải đi theo ta thật chặt, nếu như ai ồn ào dẫn tới Zombie, đến lúc đó ta liền giết kẻ ấy."
Nghe giọng nói âm trầm của Lập Hàn, lâm Động hơi hơi khó chịu, tuy nhiên thực lực người ta mạnh hơn mình, ngay cả zombie cũng một cước giết nói gì hắn, cho nên Lâm Động nén cảm giác khó chịu trong lòng, trịnh trọng gật đầu.
Mà Trần Tam thì là nhíu chặt lông mày, hắn dù sao cũng hơn bốn mươi tuổi, bị một cái thiếu niên dùng ngữ khí nói như vậy trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Lập tức Trần Tam mở miệng cười nói: "Tiểu hỏa tử, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng muốn sống sót thì chúng ta phải hòa đồng một chút, ta cũng là người hơn bốn mươi tuổi, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng....""
Phốc! 
Dao găm trong tay Lập Hàn không có cút dấu hiệu nào liền đâm vào cái trán Trần Tam.
Trần tam vẻ mặt vẫn lưu giữ nụ cười hiền lành của trưởng bối, sau đó thân thể như không có trọng lực liền ngã xuống.
""........""
Lâm Động cùng Tình Tuyết đồng thời hít một hơi lạnh, không nghĩ tới thiếu niên trước khi ma chủng hàng lâm là một thiếu niên nghịch ngợm phá phách hay gây gỗ đánh nhau, tuy tính cách hơi tàn nhẫn một chút, nhưng dù sao vẫn là một thiếu niên tốt, nhưng giờ khắc này, sau khi ma chủng hàng lâm thì thiếu niên trước mắt này lại thay đỗi một trăm tám mươi độ, nói giết người liền giết người, một chút chần chờ liền không có.
Bọn hắn lẳng lặng nhìn xác của Trần Tam, trước một giây hắn còn là người sống còn cùng bọn họ trò chuyện, sau một giây liền trở thành cỗ thi thể.
Lâm Động sắc mặt nháy mắt âm trầm cùng phẫn nộ, còn Tình Tuyết thì sợ hãi nhìn xem Lập Hàn, cùng là bạn chơi thân từ thuở nhỏ, giờ lại thay đỗi thành một người máu lạnh như thế này, điều này thật sâu trùng kích nội tâm yếu ớt của Tình Tuyết.
Lập Hàn lạnh lùng rút ra dao găm nhuộm đỏ máu tươi ra khỏi trán Trần Tam, dưới ánh nắng chiếu vào khiến con dao trở nên óng ánh mỹ lệ, sau đó hắn xoay người lại, bàn tay lén lút đưa lên miệng, đầu lưỡi thè ra liếm láp máu tươi dính trên dao găm, sau đó hắn lạnh lùng nói:
"Nếu như đi theo ta, liền đừng nói nhảm."
"Nếu như muốn ngang hàng nói chuyện với ta, thì người đó phải xuất ra thực lực chân chính."
"Không có thực lực cũng đừng nói nhảm, sẽ chết đấy, biết không?."
"Ta biết, Tiểu...à không...Lập....Hàn." Lâm Động cắn răng, nói.
Hắn cũng không dám gọi đối phương bằng cái tên thân thiết đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.