Đại Ma Đầu

Chương 175: Đá mài đao mà thôi (thượng)





Lôi Động bên này, cũng bị hung ác, triệt để chọc vào tai họa, hai con ngươi thất thần. Trong đầu chỉ tràn ngập suy nghĩ dâm dục, tiếng thở dốc vang lên từng hồi, tim đập thình thịch. Lôi Động phát ra tiếng gào rú trầm thấp, con mắt lúc này đỏ bừng như dã thú.
Thiên Ma cơ hồ không lúc nào không lưu ý tới nhất cử nhất động của hắn, tâm niệm thông suốt bốn phương, đương nhiên đem cả quá trình nhìn thấy rõ. Trước còn kỳ quái vì sao Vạn Quỷ lão tổ lại cho đệ tử bị Xá Nữ Tiêu Hồn đại pháp ảnh hưởng, chẳng lẽ đang cố ý rèn luyện tâm trí của hắn sao? Nhưng Thiên Ma lại biết, với tu vi trước mắt của Lôi Động, cho dù tâm trí có kiên định, cũng khó mà trốn thoát dư âm ảnh hưởng của Diễm Ma, cho nên luôn lưu ý, sợ có bất trắc xảy ra. Xá Nữ Tiêu Hồn đại pháp, kích phát bản năng nguyên thủy nhất sâu trong nội tâm con người, phát huy nó ra vô cùng tinh tế.
Trong nội tâm có chút không vui với Vạn Quỷ lão tổ, vừa định dùng thần niệm của mình ngăn cản một chút cho hắn, nhưng thân thể của nàng không thể ức chế được, run rẩy nhẹ nhàng.
Sâu trong yết hầu của hắn, giống như dã thú đang gào thét cái gì đó. Trước mắt của hắn, thân thể mê người của Diễm Ma không tồn tại, nhưng lại biến thành sư tỷ. Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, mà chuyển biến thành nữ tử áo đen lần trước, sau đó là một đêm kích tình, điên cuồng. Trong cuộc đời của Lôi Động, chưa bao giờ mê luyến một việc như thế.
- Áo đen, áo đen...
Trong miệng không ngừng thì thầm hai chữ này, cũng chỉ có hai chữ này, sâu trong tiềm thức của hắn, tuyên khắc rất sâu rất sâu. Nhưng trong chớp mắt, sắc mặt của hắn biến thành thống khổ, giống như muốn từ trong ảo tưởng, giãy dụa mà ra, mồ hôi to như hạt đậu, không ngừng từ trên trán của hắn chảy xuống.
- Sư đệ, ngươi tỉnh lại đi.
Sắc mặt Đinh Uyển Ngôn hơi trắng bệch, tuy nàng nghe không rõ, hai chữ áo đen đại biểu cho cái gì, nhưng trong trực giác biết có không ổn. Nhưng lúc này đây, thấy Lôi Động đau đớn như thế, lại giãy dụa. Vội vàng muốn nhào tới, lay tỉnh hắn, nhưng đột nhiên có cảm giác lạnh như băng, một cổ thần niệm ôn nhu ngăn cản lại, đồng thời cũng che khuất thần niệm của Vạn Quỷ.
- Để cho hắn tự mình vượt qua đi, đối với ý chí của hắn rất có lợi.
Thiên Ma có chút run rẩy, nhưng âm thanh nhiều ra một tia ôn nhu, vang lên bên tai của Đinh Uyển Ngôn.
- Ngươi muốn giết cứ giết...
Hai mắt của Lôi Động tràn ngập cảm giác lạnh lùng, gầm gừ gào thét.
- Thiên Ma, ngươi đền mạng cho sư tôn của ta!
Nhạc Tinh Lâu, vào lúc này, muốn giãy dụa thoát ra khỏi Xá Nữ Tiêu Hồn đại pháp của Diễm Ma, nhưng không thể làm được, cho nên chỉ có thể gầm thét lên.
Âm thanh của hắn, làm cho một tia xúc động và khó chịu trong lòng của nàng biến mất hầu như không còn, đột nhiên ánh mắt sắc lạnh, ống tay áo vung lên:
- Quỳ xuống cho bản tôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thần niệm bàng bạc giống như biển cả mênh mông, giống như một tòa cự sơn nguy nga trấn áp trên đỉnh đầu của hắn.
Toàn thân Nhạc Tinh Lâu nổi lên vầng sáng màu trắng, giống như muốn chống cự lại một phen, nhưng chỉ ngăn cản được một lúc, liền nhanh chóng rơi xuống chủ đài, trong tiếng vang ầm ầm, đá xanh cứng rắn dưới mặt đất chia năm xẻ bẩy, đá vụn tung tóe.
Lại nghe hai tiếng rắc rắc giòn tang, hai cái chân nhỏ không ngờ bị bẻ gẫy, trực tiếp quỳ gối trước mặt Thiên Ma. Đợi đến khi hào quang màu trắng quanh thân hắn tán đi, lộ ra một gương mặt tiểu bạch kiểm tuấn tú, mặc bộ trang phục màu trắng, hơi có chút giống thiếu niên hiệp khách. Nhưng không biết lúc này là cừu hận không cho phép, hoặc là vô tận thống khổ, cả khuôn mặt tái nhợt mà vặn vẹo.
- Khanh khách ~ Nhạc Tinh Lâu ngươi không đủ kiên trì bền bỉ rồi, lão nương không có hứng thú chơi với ngươi nữa.
Diễm Ma kiều mỵ cười nhạo một tiếng, thu phân thân biến ảo lại, thân ảnh màu hồng bay trở về.
- Nếu là đến chúc mừng, là vãn bối, ngươi liền quỳ nói chuyện đi.
Dương Mộ mặc áo lam dưới trướng Thiên Ma, lạnh giọng thét lên:
- Hôm nay là đại điển mừng sư tôn, ngươi tới chúc mừng xong rồi, nhanh chóng cút đi.
Hiển nhiên, Dương Mộ đã nghe Thiên Ma truyền âm, nếu không hắn làm gì dám nói ra lời này.
Trong lòng cũng chấp nhận, nếu như đã ép những tên tự nhận là chính đạo của Lang Na Sơn này, quỳ xuống trước mặt sư tôn, đó là chuyện đáng mừng, vì làm như thế càng tăng thêm vài phần uy thế của sư tôn.
- Ha ha ha, Thiên Ma...
Nhạc Tinh Lâu nhìn Thiên Ma, lại giãy dụa phản kháng vài cái nhưng uổng công. Cừu hận đã làm cho gương mặt của hắn vặn vẹo, giống như điên cuồng, cười nói:
- Hôm nay Nhạc mỗ đến đây, chính là muốn phá rối đại điển của ngươi, cũng không có ý định còn sống trở về, ngươi giết sư tôn của ta, ta hận không thể ăn thịt, uống máu của Thiên Ma ngươi, ngươi còn nhớ rõ Thiên Tinh Tử của Lang Na Sơn không?
Thiên Ma âm thanh lạnh như băng, giống như vang vọng từ cửu u địa ngục về:
- Cuộc đời này của bản tôn, giết người quá nhiều. Cái gì Thiên Tinh Tử, Địa Nguyên Tử. Căn bản không nhớ được. Người chết, nhớ để làm gì? Ngươi sau khi chết, ta cũng không nhớ tới ngươi.
Nhạc Tinh Lâu giống như bị khuất nhục vô tận, bi phẫn không nói nên lời. Nhưng mà, thần niệm bàng bạc của nàng như núi, hắn không có khả năng phản kháng. Trong lòng của hắn khí lượng lớn, lập tức giải tỏa tức giận, âm thanh khàn khàn nói:
- Thiên Ma, Nhạc mỗ thấy ngươi tấn chức Nguyên Anh, cuộc đời này Nhạc mỗ vô vọng báo thù, chỉ cầu nhanh chóng được chết, Thiên Ma, ngươi giết người vô số, cừu gia trải rộng thiên hạ, sớm muốn gì cũng có một ngày...
Thiên Ma không nói gì, nhưng đồ đệ Dương Mộ của nàng nghe không vô. Ma khí bắt đầu khởi động bao lấy hắn, cung kính nhìn Thiên Ma, nói:
- Sư tôn, chuyện này xin cho đệ tử xử trí.
Nói xong, hung ác trong mắt hiện ra, hiển nhiên tuyệt đối sẽ không cho Nhạc Tinh Lâu này kết cục tốt đẹp gì. Đợi đến khi Thiên Ma gật đầu, hắn mới bọc lấy tiểu tử Nhạc Tinh Lâu kia, hóa thành một đoàn ma khí, mang tất cả đi.
- Thật sự là ngu ngốc.
Lôi Động có chút mệt mỏi, âm thanh khàn khàn nói ra, sắc mặt có chút tái nhợt, cho nên nói chuyện không còn chút sức lực nào, nhưng trong đôi mắt, tinh thần vô cùng phấn chấn, thần thái sáng láng. Hiển nhiên, cuối cùng hắn cũng nương tựa vào ý chí của mình, vượt qua ảo giác.
Vạn Quỷ cùng Đinh Uyển Ngôn, vốn còn lo lắng vạn phần. Tuy cũng hiểu Thiên Ma ngăn cản bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cho Lôi Động. Thấy hắn mở miệng nói chuyện, giống như từ trong ảo giác thống khổ thoát ra rồi, cho nên vô cùng vui vẻ.
- Sư tôn như phụ, thù giết sư, bất cộng đái thiên, nếu sư tôn của ta bị giết...
Lôi Động vẻ mặt bi phẫn không hiểu, nghiến răng nghiến lợi tự nhủ:
- Ta tất nhiên sẽ không có khả năng tự tìm đường chết, ta sẽ núp trong bóng tối, dốc sức liều mạng tu luyện. Thời khắc nào cũng nhìn chằm chằm vào cừu địch, cho dù phải chờ trăm năm ngàn năm cũng không hối hận. Chỉ cần tìm đúng cơ hội, cho dù thực lực kém một chút, cũng phải đồng quy vu tận, cũng phải phân thân toái cốt với cừu địch, cần gì phải xoắn xuýt khi thực lực chưa đủ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.