Đại Ma Đầu

Chương 163: Nếu ngươi chết, ta cũng không sống một mình (hạ)





Cho dù nàng oan uổng Lôi Động, cũng nhiều lắm là coi như không cẩn thận giết chết con sâu cái kiến mà thôi, Âm Sát Tông cao thấp, có người nào vì một mình Lôi Động mà xuất đầu sao?
- Sư tỷ, ta sẽ không làm điều gì xằng bậy. Nhưng mà, Lôi Động ta nói như thế nào cũng là nam nhân.
Lôi Động thần sắc nghiêm nghị không thôi, dừng một chút, khẩu khí của hắn trịnh trọng chưa từng có từ trước tới nay, sắc mặt cực kỳ chăm chú, chậm rãi nói:
- Ta không cách nào trơ mắt nhìn nữ tử mà ta thương yêu nhớ nhung trong lòng, lại bị khi dễ như thế.
- Lôi Động~
Nữ tử mà mình thương yêu nhớ nhung trong lòng, thân thể mềm mại của Đinh Uyển Ngôn nhịn không được mà run lên kịch liệt, trong đôi mắt phượng của nàng ngận nước mắt, có chút ướt át. Trước kia thật nhiều lần, Lôi Động giống như đang chạy trốn mình.
Không biết ở sâu trong nội tâm của hắn, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Nhưng mà Đinh Uyển Ngôn lại không bao giờ ngờ tới, Lôi Động vốn không phải là người thuộc thế giới này. Trên thế giới này, cho dù hắn còn sống được một ngày, hắn không bao giờ quên được cảm giác rời rạc khó lý giải, loại cảm giác mình không thuộc về thế giới này, lạc ấn này luôn khắc sâu vào trong lòng của hắn. Hơn nữa, trong cái thế giới nguy hiểm này, hắn sống được nhưng không bao giờ có cảm giác an toàn, vì trở nên mạnh mẽ, trường sinh, chính thức khống chế vận mệnh của chính mình, trong nội tâm của Lôi Động vô ý thức chống cự lại tình yêu nam nữ.
Nhưng mà, sau một lần hoan ái với nữ tử áo đen thần bí và điên cuồng kia, sau đó nàng biểu hiện ra vẻ cực đoan lạnh lùng, lúc sau cùng giống như có thể bóp chết hắn như bóp một con kiến, Lôi Động cũng từ lần đi dạo qua trước cửa Quỷ Môn Quan còn sống trở về, cảm giác sợ hãi với tử vong, cộng thêm tình cảm phức tạp với nữ tử áo đen, thống hận nhưng không cách nào quên được chuyện hoan ái, khuất nhục vô tận, mà trước khi mình "sắp chết", người hiện ra trong đầu của Lôi Động sau cùng chính là Đinh Uyển Ngôn, rất rõ ràng, rất khắc sâu. Thậm chí, trong lúc đó, hắn cảm nhận được đau lòng như cắt.
Lại nói, Lôi Động còn phải cảm tạ nữ tử áo đen. Là nàng, dùng sự khủng bố của sinh tử, làm cho Lôi Động hiểu rất sâu sắc, chính mình còn sống rất chân thật, chính mình, đã là một thành viên của thế giới này. Cảm giác ngăn cách rời rạc trong lòng của hắn, đã bị đánh tan vào lúc đó. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
- Sư tỷ, tỷ không phải đang lo lắng ta sẽ bị Thiên Ma đại nhân trả thù hay sao? Nếu như ta đường đường chính chính đánh bại hắn, giết chết hắn trên lôi đài.
Lôi Động khuôn mặt mang theo thần sắc kiên nghị, tràn ngập thần sắc kiên định:
- Như vậy, cho dù là Thiên Ma, cũng tuyệt đối không lời nào để nói.
- Lôi Động, ngươi không cần... Ô ~ ô...
Đinh Uyển Ngôn chưa nói xong lời này, đã bị Lôi Động phong bế miệng ngọc lại.
Nhưng lúc này đây, không phải dùng tay, mà hắn đang ôm chặc nàng vào lòng, cúi đầu dán chặt miệng của mình hôn lên môi ngọc của nàng. Đinh Uyển Ngôn chỉ hơi giãy dụa vài cái, sau đó nhanh chóng mất đi phương hướng với thế công bá đạo của hắn, nhắm chặt đôi mắt, đinh hương nhuyễn thiệt (lưỡi mềm thơn tho), tùy ý cho hắn hái. Thân thể mềm mại lẳng lặng nằm yên trong lòng của hắn, giống như đang hòa tan ra, giống như cả đời này, cả tòa băng sơn, cũng chỉ có mới có khả năng hòa tan mà thôi.
Thật lâu về sau, Lôi Động mới từ tư buông nàng ra, vịn vai nàng, trong đôi mắt trầm ổn tang thương của hắn, hiện ra vẻ mong chờ nhìn nàng thật sâu, nói:
- Uyển Ngôn, nàng yên tâm, nàng cũng biết ta là hạng người ham sống sợ chết. Nếu không vạn phần nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này.
Đinh Uyển Ngôn nghe lời nói an ủi của hắn liền buông lỏng, tuy lời này của hắn nói không dễ nghe, nhưng hắn là người như thế, hắn rất sợ chết. Nhưng trong mắt của nàng, rất sợ chết lại không có chỗ hỏng, ở thế giới này cao nhân rất nhiều, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Nếu là một kẻ ngu ngốc đâm đầu chạy loạn khắp nơi, đó cũng không phải là chuyện đẩu rơi máu chảy đơn giản như vậy.
Nhưng mà trong lòng Lôi Động cười khổ, chính mình từ khi xuyên việt đến nay, làm chuyện gì đa số là nắm chắc rồi mới làm. Nhưng trên thực tế, khiêu chiến Hoàng Phủ Sách, đối với chính mình mà nói đúng là chuyện cực kỳ mạo hiểm. Nhưng việc này, không thể không làm. Với thân phận địa vị của Hoàng Phủ Sách, chỉ cần hắn thật sự chịu bỏ mặt mũi, thành tâm thành ý đi nghênh tiếp sư tôn. Không thể nói trước, sư tôn sẽ vì sự phát triển của Vạn Quỷ Quật, sẽ vì thể diện của Thiên Ma, mà đi đáp ứng.
Nhưng mà, nếu như mình ở trên chuyện này lại đi sợ chết. Như vậy, nhân sinh, sống còn có ý nghĩa gì nữa đây? Cái xác không hồn sao? Đương nhiên, Lôi Động cũng không phải nửa phần nắm chắc cũng không có. Hơn nữa, với khẩu tài của mình, hoàn toàn có thể đem thế cục dẫn dắt thành có lợi cho mình nhất. Mà không phải ngốc núc ních, trực tiếp đi lên đấu sinh tử với người ta, chơi solo. Cho dù có dốc sức liều mạng, cũng phải chấp nhận một ít sách lược.
- Ân, ta tin tưởng ngươi.
Đinh Uyển Ngôn hai mắt có chút mê ly, sau đó nhìn Lôi Động thật sâu, chỉ bình thản nói một câu:
- Nếu như ngươi chết, ta cũng không sống một mình.
Lôi Động sau đó đi tới động phủ của Vạn Quỷ lão tổ mà cầu kiến, trong thời gian ngắn, đã liên tiếp cầu kiến mấy lần. Mỗi một lần, đều dùng danh nghĩa thỉnh giáo công pháp. Lão tổ có chút coi trọng Lôi Động, cũng sợ làm phiền người khác. Thuận tiện, Lôi Động cũng vô tình hữu ý mà đề cập tới chuyện của Hoàng Phủ Sách, cũng không có ở trước mặt của lão tổ mà biểu hiện phản đối quyết liệt. Chỉ nói bóng nói gió phân tích một chút với việc Hoàng Phủ Sách ở rễ Vạn Quỷ Quật, là âm mưu gì.
Nhưng lão tổ xác thực đồng ý với âm mưu mà Lôi Động nói, nhưng hắn vẫn cho rằng, phóng nhãn cả Âm Sát Tông, Hoàng Phủ Sách đúng là lương tài mỹ ngọc. Nhưng hắn đang ở Thiên Ma Cung, lại là sai lầm. Mà hắn, lại là người có hứng thú với quyền lực, tại Thiên Ma Cung trên có Dương Mộ là đệ tử Kim Đan, dưới có Đông Phương Phức là bất thế kỳ tài. Tương lai sẽ trở thành chủ nhân Thiên Ma Cung, không bao giờ có khả năng tới lượt của hắn. Như chờ hắn Kim Đan đại thành, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tự lập môn hộ, không có trăm năm khổ công, cũng chỉ là phụ gia mà thôi.
Lão tổ còn nói, theo hắn biết. Thiên Ma đại nhân đối với quyền lực xem nó rất nhạt nhẽo, nhưng nhận đại ân của sư tôn, không thể không miễn cưỡng mà tiếp nhận Thiên Ma Cung mà thôi. Hôm nay tấn chức Nguyên Anh, sớm muộn gì cũng có một ngày truyền vị trí lại cho Dương Mộ hoặc là Đông Phương Phức, chỉ một trong hai người này mà thôi, đương nhiên, Hoàng Phủ Sách vẫn có chút cơ hội, nhưng không lớn.
Cũng chính là vì thế, Dương Mộ mới bằng lòng tự mình ra mặt mà cầu hôn. Thứ nhất là muốn giảm bớt đối thủ cạnh tranh cho mình, thứ hai, cũng muốn lôi kéo Vạn Quỷ Quật đang từ từ quật khởi làm minh hữu. Bởi vì Dương Mộ cùng Hoàng Phủ Sách giống nhau, đều là người có tham vọng quyền lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.