Đại Lục Liên Hoa

Chương 88: Lo Lắng.





Một lần nữa Lục Kiếm Bình lại nói vào trọng tâm của vấn đề. Xem ra cô nương này là người không thích vòng vo. Khiến Tại Thiên cùng Trương Vệ đơ hết cả người.

Trương Bảo bày ra vẻ mặt khó xử và đáp:

“Người đó chỉ xuất hiện có hai lần, mà bộ y phục đó nói nam cũng được nữ cũng được. Giọng nói lại khó phân biệt vô cùng.”

“Gát chuyện đó sang một bên đi, dù gì mọi chuyện đều đã rõ ràng. Vệ nhi con đã giải toả được mọi nỗi niềm uất ức bấy lâu nay. Đúng như người nói khi nãy con chính là Chân Long.” Nói đoạn Trương Vệ đi lùi lại đằng sau năm bước sau đó xoay người hướng lưng về phía họ.

Sau đó mạnh mẽ cởi phần thượng y khoe ra phần lưng của mình. Nơi đó chỉ là tấm lưng trắng mà thôi không có lấy một hình xăm. Khiến tất cả kinh ngạc.

“Không phải, là có hình xăm Kim Long trên lưng hay sao.” Tại Thiên nói thay nỗi lòng thắc mắc của mọi người.

Trương Vệ liền giải bài.

“Đúng là nơi lưng này có hình xăm, nhưng chỉ khi có thần thú Kim Mã bên cạnh nó mới hiện ra. Vì theo những gì nó nói nếu để hình xăm lộ liễu sẽ gây nên những nguy hiểm không đáng có. Nên mới dùng cách đó để che đi.”

“Là linh thú đã cùng Vệ nhi dẫn theo lên thí luyện trường? Chả trách khi nhìn nó ta có cảm giác rất khác lạ.” Trương Bảo liền thở dài mừng thầm. Sau đó thì ông bắt đầu đi vào vấn đề chính. Hôm nay ngoài việc kể hết mọi chuyện quan trọng ra thì ông muốn bàn giao lại cho Trương Vệ hai thứ bí truyền của gia tộc.

Thần khí “Viêm” và “Thánh Hỏa Thần Công” được khắc vào trong thần khí.


Mặc dù nói hai thứ này so về sức mạnh không thể sánh bằng với sức mạnh của Thanh Long chứ đừng nói đến kẻ thù Vấn Thiên, nhưng biết đâu trên hành trình dài này sẽ có lúc nó phát huy được hiệu quả có ích.

Hai món bảo vậy này là thứ mà Trương Trung điên cuồng ao ước. Hắn rất muốn sở hữu hai thứ này cùng gia tài kết xù của Trương gia. Nhưng nay kế hoạch đó phần nào đã không thể thực hiện được. Vì chiếc ghế thiếu chủ đã có Trương Vệ ngồi vào.

Cầm thần khí trong tay Trương Vệ cảm thấy được nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ nơi thần khí. Trương Bảo cẩn thận dặn dò:

“Thực lực còn thấp nên việc sử dụng thành thục thần khí là điều không thể cho nên hãy tùy cơ ứng biến.”

Sau đó ông giao lại sự an toàn của Trương Vệ vào tay Tại Thiên. Kể từ hôm nay, Tại Thiên sẽ luôn theo sát Trương Vệ không rời cho đến khi nào chết mới thôi. Còn Lục Kiếm Bình sẽ bảo vệ chàng từ xa, vì như đã nói nam nữ gần nhau sẽ rất bất tiện.

Sau khi mọi thứ đã an bài, mọi người trở về phòng mình.



Trương Vệ về phòng thì trong lòng vẫn còn nhiều nỗi lo, về cuộc gặp gỡ với Vu Chính. Nên chàng ngồi dưới ánh đèn mà suy nghĩ về những điều mà Vu Chính đã nói. Cùng những suy nghĩ của bản thân về tương lai mà trầm lặng trong đêm tối. Ánh mắt cứ nhìn xuống bàn trong vô định.

Không biết chàng đã ngồi đó bao lâu thì phía bên tủ gỗ liền phát ra ánh sáng vàng kim. Ánh sáng đó từ nạp giới màu đen chứa Kim Mã toả ra. Sau đó Kim Mã dần dần hiện nguyên hình dạng mà ra ngoài.

Sau khi xuất hiện Kim Mã đập đôi cánh trắng đến gần với Trương Vệ, bay quanh xem xét biểu cảm của chàng. Thấy chàng lần đầu suy tư như vậy thì có phần không quen. Lượn vài vòng đánh giá sơ bộ Kim Mã đáp tứ chi lên bàn, tiến gần với Trương Vệ mà lên tiếng có phần tiếu ý:

“Sao hôm nay về muộn mà tâm trạng quá vậy.”

Trương Vệ gương mặt vẫn giữ nguyên cảm xúc chậm rãi đáp:

“Hôm nay ta đã gặp một người. Kẻ đó phải nói là người đầu tiên trong đời khiến ta sợ hãi đến như vậy.”

“Xem ra người đó đã làm gì khiến ngươi trở nên như vậy. Nói cho biết kẻ đó là người như thế nào.”

Trương Vệ không chút dấu diếm kể ra toàn bộ những gì bản thân đã trãi qua cho Kim Mã nghe. Khi nghe xong toàn bộ câu chuyện cùng miêu tả của Trương Vệ, Kim Mã cũng đã lờ mờ đoán ra kẻ đó là ai:

“Theo những gì ngươi nói, thì kẻ có khả năng khống chế không gian. Thậm chí là nhìn trước thời gian trong một khoảng ngắn. Mang theo Dương Xuần Huyền Thiên Cầm từ những đặt điểm đó ta đoán chỉ có thể là Hạ Chấn Bảo một người quen trước đây.”

“Hạ Chấn Bảo không phải tên Vu Chính hay sao.”

“Chuyện này ta không chắc, vì nếu thật là tên đó. Và hắn nhốt ngươi vào chiều không gian do hắn tạo ra. Với thực lực hiện tại ngươi không thể nào thoát ra dễ như thế được. Ngươi đang ở đây thì chỉ có một cách giải thích hợp lý chính là Long Cốt đã hiện thân lôi ngươi trở về thực tại.” Kim Mã nheo mắt lại thận trọng nói. “Nói một cách khác có nghĩa thân phận của ngươi đã bị bại lộ.”

“Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng giờ ta vẫn bình an vô sự vậy kẻ đó thật sự đứng về phía chúng ta sao?” Trương Vệ cũng căng thẳng theo.

Vừa nói Kim Mã vừa đổ mồ hôi lạnh: “Tên đó là kẻ thần bí nhất mà ta từng biết, hắn không đứng hẳn về một bên. Mà đứng giữa chính và tà. Cái đầu của hắn nghĩ gì thì chỉ có hắn mới biết. Trang Minh Viễn cũng phải dè chừng hắn năm bảy phần nữa là.”

“Ngươi nói vậy chẳng phải ta đang ở trong sự nguy hiểm hay sao.” Trương Vệ theo đó mà toát mồ hôi lạnh. Chàng đang lo lắng bản thân mới bắt đầu đã phải đối đầu với một cường giả cao cấp như vậy.

“Chuyện này… Ta cũng không dám khẳng định, nhưng hắn đã để ngươi trở về. Thì rất có thể hắn đang theo phe chúng ta…”

“Nhưng lúc đó hắn đang cố kéo ta vào tâm ma đấy. Đùa chắc.” Trương Vệ lo lắng đến không kiềm nén được xúc cảm.

Kim Mã cũng rất bất an về điều này. “Xem ra chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Đế Đô mà lẫn tránh, phòng bất đắt dĩ phải đối đầu với những kẻ như thế này quá sớm.”

Trương Vệ thoái thác, trong nỗi lòng rối bời.

“Nhưng phía trước ta còn đại lễ, và đoàn tụ với thân mẫu. Ta vẫn chưa làm xong những chuyện đó, tuyệt đối không thể rời đi.”

“Ngươi muốn chết đúng không.” Kim Mã quát.

“Thì đã sao nào. Đằng nào thì chẳng phải chết, cái ta cần với ta muốn ngươi có hiểu được không. Ngươi chỉ là một tên Thần không có tính người thì làm sao mà hiểu được, con người bọn ta đang nghĩ cái gì chứ.”

Đáp lời Trương Vệ tức giận đứng dậy đập bàn một cái thật mạnh.

Nhìn thấy cảm xúc Trương Vệ đang bộc phát ra, Kim Mã đành phải nhún nhường một chút. Liền hạ giọng xuống mà nói:

“Ngươi còn ở lại đây, người thân của ngươi còn gặp nguy hiểm. Tên ngốc à.”

“Nhưng…” Trương Vệ mệt mỏi ngồi luôn xuống đất. “Ít nhất hãy cho ta hoàn thành những tâm nguyện cuối đi được không.”

Kim Mã nhìn Trương Vệ dường như mất đi hoàn toàn động lực thì cũng mủi lòng, thở dài sau đó nói:

“Vầy đi, ngày mai ta sẽ tự đến Vấn Lạc Nhai để cùng Kinh Như Tuyết nghĩ cách đối phó. Ngươi chắc hẳn đang bị theo dõi tốt nhất nên ở yên đây.”

Vừa nhắt đến tên Kinh Như Tuyết, Trương Vệ liền trở nên vui mừng. Đập bàn tay vào nhau như thể tìm thấy lời giải cho câu đó khó.

“Phải rồi, Như Tuyết tỷ là cường giả đỉnh cao, một tên Vu Chính sau có thể làm khó được người.”

“Tiểu tử này, quả thật suy nghĩ quá đơn giản. Chịu.” Kim Mã nói trong bụng. “Thôi xong rồi. Đi ngủ đi.” Kim Mã hối thúc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.